Là số tiền mà Xi Jinping đã
trả cho một xuất phát biểu trước toàn quốc hội VN rằng biển đảo của ông
cha ta thuộc về TQ, rằng láng giềng thì luôn có xích mích nhưng phải
biết quý trọng tình hữu nghị giữa 2 đảng CS Việt - Trung, rằng đó chính
là thứ di sản quý giá mà đảng CS VN có được.
Khi
những tiếng hô đả đảo Tàu Cộng xâm lược rền vang trên khắp nẻo đường
đất nước, từ Hà Nội vào đến Sài Gòn, xuống tận các tỉnh lẻ miền Trung,
miền Tây, thì Ba Đình cho long trọng bắn đại bác chào mừng họ Tập đã
nhận lời mời ghé sang đất Việt.
Hai
mươi mốt phát đại bác, là hai mươi mốt phát đạn bắn vào vong linh tiền
nhân nằm xuống, bắn vào phần mộ các tử sĩ đã hi sinh để gìn giữ một dải
giang sơn này, bắn vào oan hồn những ngư dân bỏ mình trên chính biển quê
hương trong cuộc mưu sinh khốn khó, xác còn chưa kịp nguội dưới những
nấm mồ cất vội. Hai mươi mốt phát đại bác, các ông đã bắn nát chính
lương tâm mình rách rưới, và bắn vào những tiếng gào thét ngoài kia,
những tiếng gào khan phẫn nộ "Xi Jinping cút đi!" "Trường Sa - Hoàng Sa -
Việt Nam!" Các ông đã bắn vào chính người Việt chúng tôi.
Tôi
thấy các ông chưa bao giờ nhục hơn lúc này, khi hình ảnh về các cuộc
biểu tình tràn ngập Interent, khi truyền thông quốc tế rọi ống kính đến
những con người đầu trần chân đất áo vải, từ trí thức đến nông dân, từ
giáo viên đến doanh nhân đến các bà các thím quanh năm chỉ biết bó rau
nải chuối, xuống đường đòi lại đất tổ từ tay quân giặc, thì truyền thông
của các ông, gần 1000 tờ báo, lại bị mù câm điếc, đem 1 tỉ nhân dân tệ
tự bịt mắt bịt tai bịt miệng. Các ông trốn tránh như những con chuột
cống trốn ánh mặt trời.
Đừng
bảo với tôi ngoại giao là thế, nước ta bé nhỏ yếu ớt khó chống lại Tàu.
Tôi thưa với các ông, ngàn đời nay nước ta đã bao giờ lớn? Đã bao giờ
mạnh hơn nước Tàu? Nhưng ta nhỏ mà không nhục, yếu đuối mà không đớn
hèn. Có đớn hèn chăng, chỉ là chính các ông đớn hèn trước giặc mà thôi.
Lịch
sử sẽ ghi lại ngày hôm nay, ngày các ông rước giặc vào nhà, khui rượu
đỏ chào đón như thượng khách, khi cả nước xuống đường.
Lịch
sử sẽ ghi lại ngày hôm nay, ngày các ông cho lính canh từng nóc nhà
người yêu nước bất kể ngày đêm, cho người bắt cóc dân về đồn, thậm chí
đánh người toạc đầu chảy máu chỉ vì họ trót dại ... yêu nước hơn các
ông!
Lịch
sử sẽ ghi lại ngày hôm nay, ngày một bà mẹ quê nằm co ro trên nền xi
măng cứng lạnh, trước đồn cảnh sát, đòi con. Đứa con bị bắt vì đã chạy
mấy mươi cây số từ Long An lên Sài Gòn, hoà vào dòng người làm cái điều
mà lẽ ra là nhiệm vụ của chính các ông.
Một
tỉ nhân dân tệ, họ Tập bố thí cho sự bạc nhược của bọn 16 người các
ông, và cả sự ngu muội của đám nghị gật các ông dựng lên rồi nhồi vào
quốc hội.
Ngày
hôm nay, người dân đã vượt qua sợ hãi để xuống đường, vượt qua sợ hãi
để không quỳ xuống cho các ông lớn lên, vượt qua sợ hãi để thẳng thắn
đối mặt với bạo quyền, vượt qua sợ hãi để bảo vệ lẫn nhau.
NGÀY HÔM NAY CHÚNG TÔI ĐỨNG THẲNG LÊN CÒN CÁC ÔNG KHOM LƯNG XUỐNG. Một tỉ Mao tệ, chúng tôi bố thí cho sự đớn mạt của các ông.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen