Ông nội và cháu...
Đứa cháu vừa xem đoạn video trên Youtube, vừa cười thích thú...vừa la
hét om sòm. Sau khi xem, hình như còn khoái chí nên nói với tôi là, như
thế mới là chiến đấu. Có lẽ phải đợi nó lớn thêm vài tuổi nữa, tôi sẽ
nói cho nó biết thế nào là "Bất bạo động" và không bạo động.
Hễ đã nói là "chiến đấu", chỉ một mất một còn. Trong chiến trường đã
thế, trong tình trường không khác. Còn trong chính trường, chỉ có khác
là đối thủ không lăn ra chết tại chỗ. Dĩ nhiên, bị hạ độc thủ, nạn nhân
sẽ chết từ từ...và chết ở một nơi nào khác. Nói gần nhất, cụ thể nhất,
là trường hợp Nguyễn Bá Thanh, cựu chủ tịch UBND tỉnh Đà Nẵng.
Xem cái màn hai đấu thủ đè nhau trong thi đấu Nhu đạo trên Youtube càng
rõ hơn. Trọng tài cho thời gian để kẻ bị nằm bất động cựa quậy, tung hất
địch thủ đang nằm trên. Thời gian có hạn định. Nay, trên thực tế Việt
Nam, đã hơn 40 năm rồi, chưa lật được đối thủ, kẻ nằm dưới (người thất
thế -muốn gọi là kẻ bại trận- cũng được) phải đập tay ra hiệu mình thua
trận!. Còn "câu giờ" cũng được...nhưng tìm thế gỡ đi...đừng nói tôi đấu
tranh theo kiểu "Bất bạo động" mà người xem sẽ cười ồ!!...
Trên thế giới hiện nay, tình trạng xung đột tại Israel và Palestin là
một thí dụ hùng hồn. Israel lập quốc bằng những phương cách khủng bố.
Plalestin cũng thế. Israel qua thỏa ước Oslo, chấp nhận có một nước
Palestin láng giềng. Nhưng, tình trạng không nằm yên như thế. Những yếu
tố khác đã làm cho tình trạng hai nước trở nên căng thẳng trong những
tuần gần đây. Trong lần xung đột trước kia, khi được phỏng vấn, một
thành viên của Hamas (Palestin) đã trả lời, ý rằng, dù thiệt hại, nhưng
họ đã làm Israel ăn ngủ không yên.
Khi cháu tôi lớn lên, nếu Việt Nam chưa trở thành một bang của Tàu, tôi
sẽ kể cho cháu nghe về tinh thần của tổ tiên của chúng ta, thời nhà
Trần. Khi đó, thế giặc Nguyên (bên Tàu) rất mạnh. Chúng gần như thôn
tính nhiều phần đất trên thế giới. Chúng đang như muốn nuốt chửng VN.
Hội nghị Diên Hồng đã được triệu tập. Các bô lão khi được hỏi, ý rằng,
thế nước yếu lấy gì lo chiến tranh. Câu trả lời thật dõng dạc và rõ ràng
là, "hy sinh"!.
Ngày nay, thế giới tiến bộ hơn trước, nhưng vẫn có những người, những
đòan thể, lại chậm tiến...hay đi ngược trào lưu, lấy lại trường hợp ông
Ghandi (Ấn Độ) để cổ võ cho đường lối bất bạo động. Nếu quay lại tích cũ
theo kiểu này, sao không giả sử rằng, nếu Ấn độ là thuổc địa của
Pháp... (thay vì của Anh) chắc đường lối ông Gandhi không thể thành
hình. Khỏi cần đi lui quá xa, lấy thí dụ gần nhất ở nước ta, mọi việc rõ
như ban ngày. Các đảng viên CS kỳ cựu (chẳng hạn Nguyễn Văn Trấn,
Nguyễn Hộ...) họ còn cho rằng, đường lối độc tài của đảng CS hiện nay
còn tệ hại hơn cách cai trị, thời thực dân Pháp.
Nhưng, vẫn có những người, những đoàn thể, cứ chúi mũi lấy tên tuổi của
các học giả nước ngoài (chẳng hạn ông Gene Sharp -thuyết bất bạo động-)
để bảo kê cho thuyết của mình, của tổ chức mình. Cách làm đó chẳng khác
nào lấy thuyết của CS ở nước Nga, nước Tàu để nhập vào nước mình... mà
hoàn cảnh lịch sử của cả ba nước, không nước nào hoàn toàn giống như
nước nào. Hai ông Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh đều có cái nhìn đúng.
Sau đó, dùng cách "khủng bố" để chống lại Pháp là đường lối đúng
...nhưng dùng thuyết CS để xây dựng đất nước, để rồi kết quả ngày nay ra
sao, mọi người đều thấy!
Cách đây vài tháng, mọi người xôn xao bàn tán về cái chết của Bộ trưởng
quốc phòng của Cộng quyền, Phùng Quang Thanh. Phải chi cuộc ám sát đó do
những người, những nhóm người Việt ở hải ngoại thực hiện, sự tán thành
và ủng hộ của người dân trong và ngoài nước đối với tổ chức thực hiện
việc đó sẽ lên cao đến chừng nào!. Thật là tréo ngoe, khi có tổ chức đã
ám sát những người đồng chiến tuyến vì họ dám nói lên sự thật...nhưng tổ
chức đó đến nay, sau 30 năm, chẳng làm gì đụng đến sợi lông chân của
các cán bộ VC, đi công tác hoặc tham quan tại nước ngoài!... Cũng tổ
chức này, khi ai chê thuyết "bất bạo động để tháo gỡ độc tài" của họ, họ
cứ sử dụng chiêu, ý rằng, ai có thể thành lập sư đoàn tại VN, cứ làm
thử. Chưa
đánh du kích được mà đòi lập sư đoàn. Tại sao họ có thể dùng cách khủng
bố, uy hiếp tinh thần những người cùng chiến tuyến... mà không thể dùng
cách đó để uy hiếp tinh thần của những cán bộ CS có "nợ máu" (chữ dùng
của người CS) với nhân dân?. Dân oan khiếu kiện là sự việc kéo dài đã
hàng chục năm nay, mà họ còn chưa khơi dậy được sự quan tâm của số đông
người trong xã hội hiện nay tại VN, nói chi có thể làm được điều gì
khác. Do đó, cách mà họ có thể dùng được là kêu gọi "Bất bạo động"(điều
này, cá nhân nào nói cũng được, đâu cần đưa nó trở thành phương châm
chiến lược của một đoàn thể, tổ chức). Chưa kể rằng, có người cho rằng,
đây cũng là cách "cầm chân" tinh thần chống đối lại bọn Thái thú tân
thời ngày
nay.
Tiện đây nói đến một thực tế gần nhất. Chính quyền CS hiện nay tại VN đã
cho cán bộ của họ học về điều họ gọi là "diễn tiến hòa bình" và "tự
diễn tiến". Trong chúng ta, có người biết điều đó, lại đùn trách nhiệm
cho người CS, khi cho rằng, lâu nay, họ độc tài, quyết định mọi việc thì
nay họ muốn "tự diễn tiến" là việc của họ. Chúng ta phải thấy là, họ là
những con nòng nọc chưa đứt đuôi. Bởi họ, họ muốn thiết lập một nền
kinh tế thị trường mà còn "theo định hướng XHCN"! (khi nào họ cắt được
cái đuôi đó là họ thành "ếch" chứ có gì lạ). Nhưng, cái đuôi đó đã gắn
với họ từ những năm 1985 đến nay, họ còn chưa tự tháo gỡ được, dù họ là
người chủ động, có lực trong tay. Nói chi, nói theo lối lý thuyết "dùng
bất
bạo động để tháo gỡ độc tài".
Nói đến kỳ cùng sự việc, người CS đã bám theo Liên sô, Tàu để gây chiến
tranh từ 1954-1975. Sau đó, họ bám chặt lối xây dựng kinh tế theo kiểu
hai nước đó, kiểu xã hội chủ nghĩa. Kết quả, hơn 40 năm qua, chẳng có
thành quả gì lớn. Bây giờ, nếu nói huỵch toẹt rằng, họ đã sai lầm hơn 60
năm qua (nhất là gây ra cuộc chiến tranh tương tàn huynh đệ quá đẫm
máu!) để rồi quay trở lại đường lối của tư bản thì điều này họ không thể
làm được...nên nói quanh co thế thôi. Người CS, để tránh trách nhiệm
với nhân dân, họ nói quanh co. Chúng ta, những đoàn thể, tổ chức được
hình thành, để đấu tranh lại với những dối trá, quanh co đó, không lẽ
cũng theo cách quanh co như họ?!...
Để sinh tồn, một người, một dân tộc phải chiến đấu chống lại kẻ thù. Khi
chiến đấu, chỉ có sống hay chết. Còn sống mà không muốn chiến đấu, có
thể chỉ làm thân nô lệ là yên được tấm thân. Chữ bất bạo động không thể
là một chiến lược của bất cứ ai. Hãy ngẫm lại cho kỹ về sức mạnh đời nhà
Trần của nước Việt ta. Mục tiêu là đuổi quân Nguyên ra khỏi bờ cõi. Sau
khi đánh thắng chúng, tù binh được đối đãi tử tế...và vua ta còn sai
người sang Tàu triều cống. Nhưng, đó là thái độ khôn ngoan...chứ chẳng
có phải là hay khiếp nhược, ươn hèn!. Nên nhớ rằng, khi chống Tàu (quân
Nguyên), ta phải thực sự chiến đấu, chứ chẳng có "Bất bạo động" nào ở
đây hết. Chiến đấu là chỉ có một sống, một chết. Bọn Tàu ngày nay, đã
"xâm lăng" đất nước (qua các dạng kinh tế và đưa dân sang lập nghiệp một
cách hợp pháp)... thế mà đã chiến đấu chống chúng (qua việc đấu tranh
dẹp bỏ thế hợp pháp của bọn Thái thú là nhóm CS cầm quyền hiện nay) còn
mơ màng nói chuyện bất bạo động!!...
Tôi mong sao đứa cháu nội vẫn còn tính chiến đấu trong người cho đến khi
chúng lớn khôn. Nhưng, tình thế sẽ như thế nào (?) nếu bậc cha ông của
tuổi trẻ chúng nó mất đi hào khí của những bậc bô lão thời Hội nghị Diên
Hồng?!. Hào khí này đã tạo ra sức quật cường của lớp trai tráng và toàn
thể người dân trong nước thời đó, khi các bô lão ngày xưa được hỏi:
"Thế nước yếu lấy gì lo chiến tranh", đã trả lời: "hy sinh". Đó là câu
trả lời đã khiến cho đất nước được trường tồn đến ngày nay.
Đặng Quang Chính
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen