Ngày đăng 27.8.2015
“Cô sẽ ghi vào nhật ký đời đi dạy của mình về bài
viết này với thật nhiều cảm xúc. Cô cảm ơn em”.
Đó là lời chia sẻ rất
tình cảm của cô giáo dạy văn Nguyễn Thị Châu dành cho Nguyễn Thị Cúc – học
sinh lớp 12/11 – trường THPT Nguyễn Trãi (Đà Nẵng).
Bài viết được thực hiện bởi đề bài: “Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về hiện
tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện nay”.
Trong phần chấm điểm, cô Châu nhận xét: “Bài viết đáp ứng được yêu cầu của đề bài,
giàu sự sáng tạo, có nhiều ý sâu sắc, thể hiện sự trưởng thành trong suy nghĩ
và nhận thức xã hội. Còn mắc lỗi diễn đạt, chính tả nhưng không nhiều”.
Cô giáo Châu đã chấm điểm bài văn được chấm “9+1=10” bởi lý giải: “Bài viết còn mắc lỗi về
chính tả nên tôi cho 9 điểm, nhưng lại cộng thêm 1 điểm về sự sáng tạo, độc
đáo, mới lạ”. Được biết, đây cũng là điểm 10 đầu tiên cô Châu chấm trong suốt
15 năm dạy học.
Sau đây bài văn của học sinh Nguyễn Thị Cúc
được cô giáo Nguyễn Thị Châu – giáo viên dạy Văn trường THPT Nguyễn Trãi (Đà
Nẵng) chia sẻ với Zing.vn.
... Vừa cố chống chọi với cơn khát bạo lực của chồng, chị vừa khóc
vừa van xin: “Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”
Mới chiều hôm qua đây thôi, trên đường đi học về tôi gặp một cảnh
tượng thật đau lòng, một người đàn ông đánh tới tấp vào mặt, lưng một người phụ nữ. Vừa cố
chống chọi với cơn khát bạo hành của chồng, chị vừa khóc lóc van xin: “Sao anh
lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”. Tôi hơi sững người, nhưng cũng
không lấy làm lạ vì đã từng chứng kiến cảnh như thế này nhiều lần. Ấy thế mà
lâu nay tôi lại
nghe người ta nói rằng: “Gia đình là nơi để yêu thương”.
Đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài tôi đã sống, đã làm, đã ra
đi… và tìm tòi những minh chứng cho điều mình nghe thấy. Thế rồi, lại đắng lòng
biết mấy, khi tôi chợt nhận ra thời gian càng quay nhanh thì tình người cũng dần
tan biến. Cuộc sống vô tâm làm nguội lạnh tình cảm trong trái tim mỗi người. Xã hội đổi thay và lòng
người cũng dần thay đổi, mọi tính toán thiệt hơn trong cuộc sống làm mất đi
những vẻ đẹp tự nhiên vốn có, hạnh phúc thì ít nhưng đắng cay lại nhiều, bao
nhiêu mảnh đời bất hạnh vì cuộc sống gia đình không hòa thuận, thậm chí tan vỡ,
và những hiểm nguy luôn rình rập… Tôi cười gượng: “Đấy! Một thảm họa hay nghịch cảnh trần gian?”
Quá xót xa, tôi căm ghét và lên án những hành động tàn ác này – bạo lực gia
đình.
Ở cõi vô thường này mấy ai còn lạ lẫm với khái niệm “bạo lực gia
đình”, nó đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ trong chính cuộc sống của mỗi người
chúng ta. Bạo lực gia đình, một cụm từ ngắn gọn, chỉ cho những hành động độc ác, vô nhân tính, vô đạo
đức, không còn nhân phẩm của một số người trong xã hội, hành vi đó xảy ra trong
phạm vi gia đình, giữa các thành viên với nhau. Không những ở Việt Nam nói riêng mà nó bao gồm
cả toàn thế giới, đặc biệt là các quốc gia thuộc Châu Phi. Hằng năm trên thế
giới, số người
chết và bị thương vì loại tệ nạn này không ngừng tăng lên. Thật đau đớn biết
bao cho những điều chúng ta đã thấy. Và tôi nghĩ, có hay không? Ở đâu? Cho tôi
xin hai chữ công bằng.
Gần đây, nổi cộm trên các sách báo, các phương tiện thông tin đại
chúng là các vụ thương tâm về bạo hành trẻ nhỏ khiến người xem không ngừng suy
nghĩ. Cách đây
vài ngày, dư luận người Việt không khỏi xôn xao và cảm thương cho cháu bé 15
tháng tuổi ở TP.HCM bị chính cha mẹ mình đánh chấn thương sọ não. Một sự thật
ngỡ ngàng khiến người xem bất bình khi thủ phạm lại quá thản nhiên cho rằng đó
là “chuyện bình thường”. Tôi như nghẹn ứ lồng ngực khi nghe người mẹ trả lời
câu hỏi của phóng viên nhà báo: “Nó bị té xe mà!”. Một lời nói lạnh lùng tới tận
xương tủy, tôi tê buốt thân mình, đấy cũng gọi là mẹ sao? – người mang nặng
chín tháng mười ngày, tôi tự hỏi. Hình như là tôi đang khóc, nhưng nước mắt tôi
không rơi… là vì tôi đang lo cho số phận, cho tương lai mịt mù của đứa trẻ này.
Cùng trên tuyến đường chạy dọc vào miền Nam yêu quý, quanh năm
ruộng đất tốt tươi, cò bay thẳng cánh, vẫn còn hiện lên trên nét mặt của mỗi người dân Hậu Giang thôn
quê nghèo một nỗi bang hoàng như cắn xé tâm can khi được ai đó hỏi về chuyện
cậu học sinh cấp 1, N.V.T bị cha và mẹ kế đánh gãy xương sườn, nhốt vào
chuồng chó 3 ngày không cho ăn. Nói đến đây tôi không còn kìm lòng mình được
nữa, sự chua chát phủ lên trong từng hơi thở của mình. Tôi tự hỏi tại sao lại
thế? Những người làm cha mẹ đó liệu họ có cảm thấy đớn đau khi hành hạ con cái
mình không? Hay vì do em lỡ mang số kiếp con riêng để “đến đây” làm người?
Chuyện của những thiên thần nhỏ chỉ là một nốt trầm trong bản nhạc
bạo lực bay bổng, còn những nốt cao luôn vút lên với biết bao bi kịch.
Hạnh phúc gia đình vỡ tan, con cái gặp nhiều bất hạnh… Sinh ra với thân phận
phụ nữ ai không mong gặp được người chồng yêu thương mình. Cảnh cuộc
sống hạnh phúc viên mãn luôn là niềm ước ao của bao cô gái trẻ. Khi tình yêu
thăng hoa, niềm vui ấy sẽ dần lớn theo năm tháng nhưng có ngờ đâu nó lại trở
thành địa ngục. Tình yêu trên đời vốn là ích kỷ, nhưng sự độc đoán, cổ hủ lại
khiến con người ta trở nên vô cảm, một khi sự ghen tuông nổi dậy thì tình yêu
đẹp đó dù được xây dựng trong bao nhiêu năm cũng trôi vào tro bụi. Đấy là tình
cảnh chung của bao chị em phụ nữ đang phải gánh chịu.
Chuyện chị H. ở Nghệ Tĩnh là một minh chứng nóng lên cho hành vi này.
Vì quá ghen tuông theo kiểu mù quáng, người chồng hiền từ đức độ bao nhiêu năm chung sống đã không có
cảm giác run sợ khi dùng dao xẻo thịt vợ. Một hành động man rợ đến kẻ điên cũng
phải khiếp sợ. Tôi thường nghe mấy anh thi nhân vẫn hay ví von rằng “phụ nữ như
đóa phù dung”. Nói đến phụ nữ ai cũng nghĩ ngay đến sự hiền lành, đức độ, mỏng manh và
xinh đẹp, đòi hỏi ai có được cũng phải nâng niu và bảo trọng. Nhưng cuộc đời
thì nào như tác phẩm văn học, còn lắm những đắng cay, tủi hờn mà biết bao “đóa
phù dung” phải chịu.
Hôm qua tôi đọc báo, lang thang trên các dòng tin mạng, tôi
thấy tái tê cõi lòng khi đọc tin một chị tên H. ở Nam Định bị chồng đánh đập, hành hạ dã man, dùng
kim tiêm đâm vào vùng kín. Người đàn ông vũ phu ấy còn bắt vợ mình ăn phân lợn…
bây giờ khuôn mặt chị đã biến dạng qua nhiều đòn tra tấn dã man của chồng.
Trước cơ quan chức năng chị chỉ ngậm ngùi khóc trong đớn đau và tức tưởi: “Là
vì con, nếu tôi ra đi con tôi ba đứa nheo nhóc làm sao qua cảnh cơ hàn…”. Lại
thêm một mảnh đời bất hạnh. Cuộc sống nào cho chị hạnh phúc đây? Con đường nào
sẽ mang lại tình yêu và tiếng cười cho chị và các con, vẫn là một ẩn số thật
dài…
Tạm gác lại những câu chuyện bạo hành gia đình của nước mình, mới đây trên trang mạng xã hội
Facebook có một người đàn ông nickname là Phi Nhi. Người đàn ông này đã đánh
đập đứa con 2 tuổi rồi khoe trên trang cá nhân của mình. Sự hận thù người vợ lố
lăng đã khiến ông trở nên tàn độc với mọi thứ, kể cả đứa con nhỏ bé. Ông đánh
con mọi lúc, mọi nơi có thể. Nhìn cậu bé qua những bức hình với thân mình bầm tím, máu me đầy người…
nhưng lại được chính bố mình đăng tải trên mạng mà lòng se xót.
Những vụ việc trên là minh chứng hết sức rõ ràng cho vấn
nạn này, nó đem lại quá nhiều tác hại cho cuộc sống. Bạo lực gia đình ảnh hưởng
sâu sắc đến đời sống tinh thần của con người, gây hoang mang và sợ hãi, nghiêm
trọng hơn nó có thể dẫn đến cái chết hoặc gây nhiều thương tích.
Bên cạnh đó nó còn gây tổn hại về mặt kinh tế. Nhiều
người vẫn thắc mắc, đặt ra câu hỏi tại sao lại xảy ra điều đó, tôi cũng chưa
hiểu hết được những lý do đó, vì nó có quá nhiều và mỗi bản thân chúng ta phải tự rút ra
cho mình một nhận xét. Nhưng dù có bao rộng thế nào thì rồi nó cũng xoay trong
vòng xoáy của tình yêu, lòng hận thù, sự khốn khó của cuộc sống. Bởi vậy xin
những ai đang sống và đang mắc trong vũng bùn lầy tội lỗi thì hãy bước ra khỏi,
hãy quay trở lại, hãy xóa hết những lỗi lầm. gạt bỏ hết những đớn đau, hãy sống
vị tha bằng tình yêu thương cao cả để xây dựng một cuộc sống mới đầy niềm vui
và tiếng cười hạnh phúc.
Trong thâm tâm mình, tôi rất phẫn nộ và muốn lên án vấn nạn bạo lực gia đình. Tôi muốn tìm lại
hai tiếng công bằng cho cuộc sống của những người đang bị hành hạ, ngược đãi. Tôi muốn
xã hội hãy bắt giữ hết những tên tội phạm này và xét xử thật nghiêm khắc. Tôi
muốn mình được là một ai đó, đem tiếng nói sức tài bé mọn của mình để chung tay
với cộng đồng ngăn chặn và xóa bỏ tệ nạn này trong cuộc sống.
Và điều cuối cùng tôi mong muốn là dù cho những người phạm tội
đó đã từng là ai, họ đã từng gây ra tội lỗi gì thì khi quay trở lại với cuộc
sống xin mọi người hãy đón nhận, để họ được sống trong tình yêu thương, để hoàn
lương làm một người tốt.
Qua mỗi câu chuyện là một bài học kinh nghiệm, là nỗi khát khao
cầu mong sự bình yên trong cuộc sống.
Qua đây, tôi được trải lòng mình sau những thực hư ẩn trong nhiều
bài báo, những chuyện được nghe. Còn bạn thì sao? Bạn đã hiểu và rút ra bài học gì
chưa? Tôi chợt nhận ra rằng, từ nay mình cần bỏ đi những thói hư ích kỉ, những
hờn giận nhỏ nhen. Hãy yêu thương nhiều hơn nữa để cho cuộc sống lại có thêm
một màu sắc mới của tình thương và tình người.
Khép lại nỗi đau còn hằn trên thân xác của những nạn nhân bạo lực gia đình, gạt đi những dĩ vãng
ngập những màu buồn của sự sợ hãi. Xin hãy chung tay thắp lên những ngọn lửa
tin yêu trong lòng mọi người, để mỗi ngày qua đi là mỗi ngày hoan hỉ trong niềm
vui, hạnh phúc, và vấn nạn bạo lực gia đình mãi chỉ còn đọng lại với thời gian,
để niềm vui trở về bên bàn cơm nhỏ, để tương lai rực sáng trong đôi mắt trẻ thơ
và để đạo lý mà cha ông ta đã dạy mãi được lưu truyền“.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen