TNLT Lê Thị Phương Anh, vừa mãn hạn tù vào ngày 15.05.2015, tố cáo trong
quá trình điều tra lấy cung, điều tra viên đã dùng nhục hình như đánh
đập, lăng mạnh, chửi bới bà.
Bà Phương Anh kể lại cho phóng viên “Tin Mừng cho người nghèo” như sau:
“Cán bộ đối xử với mình như một con súc vật. Họ áp bức tinh
thần mình kinh lắm, cũng như đánh đập chửi bới mình, phần lớn họ
ép buộc tù nhân khác đánh đập mình, chèn ép mình trong tù.”
Trong khi bị tạm giam để điều tra xet hỏi, bà Phương Anh đã bị
khủng bố tinh thần với nhục hình trong quá trình lấy cung: “Họ thẩm vấn tôi suốt hai tháng liên
tục từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối, buổi trưa họ cho nghỉ một chút. Thời gian bị giam trong
trại giam B5, đối với Phương Anh rất kinh
khủng, bi khủng hoảng tinh thần, nó ép cung mình, nó ép mình ký,
đánh đập mình tra hỏi mình. Trong quá trình lấy cung họ thường xưng
mày tao với bà, “mày là con phản
động, là con đĩ..” nhục mạ bà. Bà
Phương bị khủng hoảng quá, nên ký vào những gì họ muốn, vì họ hứa
sẽ cho Phương Anh gặp lại mẹ và các con.Đột ngột, bà Phương Anh bật khóc nức nở và kể tiếp trong nỗi uất
hận:
“Đến thời gian mẹ và con mình
đi thăm nuôi,
thì họ lại không cho mình gặp gia đình như họ đã hứa. Nhưng hôm đó,
họ cho Phương Anh đứng trên lầu nhìn xuống thấy mẹ và con, đang đứng
đợi mình ở dưới sân của trại giam đang gào khóc gọi mình. Hôm đó
đối với Phương Anh là một nỗi đau không thể nào tả xiết được....
Lúc đó Phương Anh không thể làm gì được, không thể ôm mẹ và con
vào lòng được, không thể nói với mẹ và con một
lời nào được....
Lúc ấy mình quyết nhẩy xuống lầu đề ôm mẹ và con vào lòng dù
có chết, nhưng 7- 8 tên công an đã giữ chặt lấy
mình, và kéo mình lại, nên mình không thể làm gì được.
Lúc đó họ nói với mình rằng, ‘mẹ chị hứa đi vào trại giam một
mình, nhưng lại đi chung với một nhóm người phản động, nên chúng tôi
không cho chị thăm gia đình’. Phương
Anh biết rằng đây là cái âm mưu xảo xuyệt của bọn chúng, để hà hiếp
gây khủng hoảng tinh thần cho mình. Bọn chúng đối xử ác với mình như
vậy. Mình rất hận.”
Trong những lúc bị đối xử đớn đau tột cùng, về thể xác và tinh
thần mà không có ai bên cạnh đỡ nâng,
bà Lê Thị Phương Anh đã nhiều lần có ý định tự tử trong trại giam.
Bà Phương Anh cho biết, nhiều khi mình cứ nghĩ quẩn và muốn tự tử trong
tù luôn cho rồi, bởi vì mình bất mãn quá, mệt mỏi quá rồi. Nhưng
mình nghĩ đến ba đứa con và chồng mình, đã chịu nhiều thiệt thòi
cho mình, nên lấy lại tinh thần để sống.
Bà Phương Anh cũng tâm sự thêm, chính đời sống tâm linh đã giúp bà
có sự bình an trong tâm hồn, sự mạnh mẽ được khơi dậy trong chính
nội lực của bản thân bà, để thoát khỏi những đắng cay, tủi nhục
trong chốn ngục tù. Bà Phương Anh nói:
“Mình là con nhà Phật nên thường xuyên niệm Phật trong trại giam. Trong khi bị giam, mình giam chung với một tù nhân đạo Công giáo. Cô ấy thường đọc kinh và hát về Đức Mẹ. Mình nge những bài hát của cô âý tự nhiên cảm thấy bình an, mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên mình đã nhờ cô ấy tập hát cho mình. Cô ấy tập hát cho mình bài Xin Vâng, Kinh Hòa Bình và Năm Xưa Trên Cây Sồi. Mỗi lần có tù nhân nào muốn hành hung mình, thì mình liền hát những bài hát này và họ không đánh mình nữa. Sau này họ còn quý mến mình nữa.”
“Mình là con nhà Phật nên thường xuyên niệm Phật trong trại giam. Trong khi bị giam, mình giam chung với một tù nhân đạo Công giáo. Cô ấy thường đọc kinh và hát về Đức Mẹ. Mình nge những bài hát của cô âý tự nhiên cảm thấy bình an, mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên mình đã nhờ cô ấy tập hát cho mình. Cô ấy tập hát cho mình bài Xin Vâng, Kinh Hòa Bình và Năm Xưa Trên Cây Sồi. Mỗi lần có tù nhân nào muốn hành hung mình, thì mình liền hát những bài hát này và họ không đánh mình nữa. Sau này họ còn quý mến mình nữa.”
Bà Anh cũng kể là sau khi ra khỏi trại giam, bà cùng với gia đình
và một số người bạn của bà, đã đến hang đá Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp,
tại giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp tại Saigon, dâng lên lời tạ ơn. Bà
Phương Anh tâm sự: “Khi mình đứng
trước hang đá Đức Mẹ Maria, mình cám ơn Đức Mẹ đã che chở cho mình
ở trong tù. Mình xin Mẹ dẫn đường chỉ lối cho mình biết phải làm
gì.”
Bà Phương Anh xác quyết: “Điều quang trọng nhất mà Phương Anh học
được trong chốn lao tù, đó là chính sách đối xử của họ, đã giúp
mình thoát được nỗi sợ hãi, lì lợm hơn và chai sạn hơn. Mình sẽ
tiếp tục cùng với chồng mình đấu tranh cho đến cùng. Nếu mình có
bị bắt thêm một lần nữa, mình cũng không sợ nữa; tiếp thêm sức mạnh
cho những người đấu tranh vì nhân quyền, là “cái tát” thẳng vào mặt
những kẻ vong nô, “hèn với giặc, ác với dân.”
Bà Phương Anh đã nói với phóng viên Đài Á Châu Tự Do, như sau:
“Trước tiên, em gửi lời xin lỗi tất cả mọi người trong thời gian ngồi tù, em đã có một lúc bỏ cuộc, em đã ký vào lời khai, mặc dù đó không phải là lời khai của em. Em bị ép ký, bị ép khai. Có những lần họ bảo em nên bỏ cuộc và bán đứng các anh em. Em sẽ im lặng và sẽ không thanh minh gì cả, để cho thời gian làm chứng cho mình, còn thật sự có bỏ cuộc thì em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
“Trước tiên, em gửi lời xin lỗi tất cả mọi người trong thời gian ngồi tù, em đã có một lúc bỏ cuộc, em đã ký vào lời khai, mặc dù đó không phải là lời khai của em. Em bị ép ký, bị ép khai. Có những lần họ bảo em nên bỏ cuộc và bán đứng các anh em. Em sẽ im lặng và sẽ không thanh minh gì cả, để cho thời gian làm chứng cho mình, còn thật sự có bỏ cuộc thì em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
( Bản Tin Nhân Quyền. số 3, tháng sáu/ 2015 )
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen