Phạm Văn Trội
Việc Phạm Quý Ngọ, Nguyễn Bá Thanh và nay là Phùng Quang Thanh [nếu có]…. chết là do đấu đá nội bộ, trong đó là phe đảng và phe chính phủ. Việc này đã diễn ra và còn diễn ra trong nội bộ giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Nhìn tổng thể thì đó là sự thanh toán nhau do tranh giành quyền lực chứ không phải thanh toán nhau trong sự khác biệt về ý thức hệ [dân chủ và độc tài cộng sản].
Phe
chính phủ thì họ cũng là đảng cộng sản [những nhân vật thân Nguyễn Tấn
Dũng] có tiêu diệt hết những người thuộc phe đảng [thân với Nguyễn Phú
Trọng] thì liệu phe chiến thắng của Nguyễn Tấn Dũng có đủ can đảm để
thay đổi thể chế chính trị [từ độc tài đảng trị sang dân chủ pháp trị]
không? Tôi không tin phe Nguyễn Tấn Dũng làm như vậy, mà chỉ là sự thay
thế nhóm độc tài này bằng một nhóm độc tài khác tiếp tục cai trị dân tộc
Việt Nam, có khi còn nguy hiểm hơn cho những người đang đấu tranh cho
dân chủ ở Việt Nam nếu ảnh hưởng đến sự cai trị và lợi ích của họ [phe
Nguyễn Tấn Dũng].
Sự
vui mừng của dân chúng khi nghe tin các quan cộng sản chết, quan càng
to mà chết thì dân càng vui; đó chính là dân chúng đã quá chán ghét chế
độ cộng sản này rồi và cần phải có sự thay thế bằng những con người mới
mang tư tưởng dân chủ triệt để, để xây dựng một mô hình dân chủ trên dân
tộc Việt Nam.Chỉ có sự thay thế một tư tưởng lỗi thời cộng sản bằng một
tư tưởng dân chủ tiến bộ thì mới có hi vọng cứu nguy cho đất nước chúng
ta.
Nguyễn
Tấn Dũng biết được lòng dân Việt Nam hôm nay không thích quan hệ với
Trung Quốc và cũng biết được Mỹ đang cần quan hệ với Việt Nam để khống
chế Trung Quốc và tái cân bằng Châu Á Thái Bình Dương phục vụ lợi ích
Mỹ, nên Nguyễn Tấn Dũng tranh thủ cơ hội này tạo thêm sức mạnh cho nhóm
cai trị của mình và tìm cách gạt những nhân vật thân Trung Quốc có ảnh
hưởng đến vị trí lâu dài trong quyền lực của nhóm Dũng. Trên thực tế quá
khứ đã có 632 đề án đưa cán bộ trung cao cấp Việt Nam sang học tập mô
hình Trung Quốc từ năm 1992 cho tới nay. Điều đáng nói trong các cán bộ
trung cao cấp này [có cả quân đội, công an] đều được chọn những nhân vật
có tư tưởng thân Trung Quốc và đều được đưa qua cục tình báo Hoa Nam
huấn luyện với các vỏ bọc ngụy trang khác nhau; sau các đợt đi học tập
đó trở về thì đều được bổ nhiệm các vị trí quan trong trong bộ máy nhà
nước. Vì thế Nguyễn Tấn Dũng lấy được chút lòng dân khi có thái độ với
Trung Quốc về vấn đề biển đảo nhưng chắc chắn sẽ không lấy được lòng
quan đã được Trung Quốc ‘’cài cắm‘’ ban cho chức vụ và bổng lộc chính
trên lưng người dân Việt Nam.
Chúng
ta không nên mơ hồ Nguyễn Tấn Dũng sẽ làm cách mạng từ một chế độ độc
tài đảng trị sang dân chủ pháp trị và trao trả quyền cho người dân.
Những người hoạt động cho dân chủ cần nhìn rõ bản chất vấn đề của sự
thanh toán nội bộ của những người cộng sản với nhau. Chúng ta không nên
chạy theo sự kiện. Đừng để sự kiện dẫn dắt chúng ta mà chúng ta cần tạo
ra sự kiện và làm chủ các sự kiện đó, buộc nhà cầm quyền phải chạy theo
các sự kiện chúng ta đưa ra. Để làm được điều này cần một tổ chức, những
con người dân chủ đủ mạnh và sự vận động của quần chúng ủng hộ, sự hậu
thuẫn của các quốc gia dân chủ về mặt chính trị.
Sự
kiện Phùng Quang Thanh [đã chết hay chưa chết] thì đó chỉ là một thứ vô
hình của đảng cộng sản vì sự thay thế của một nhân vật cộng sản này
bằng một nhân vật cộng sản khác có xu hướng dựa vào Mỹ đề bảo vệ nhóm
độc tài lãnh đạo này chứ không phải là chuyển hóa sang thể chế dân chủ
kiểu Mỹ; và ngay Mỹ bây giờ cũng đã chấp nhận [về hình thức] ‘’sự tồn
tại của đảng cộng sản Việt Nam không ảnh hưởng đến lợi ích Mỹ‘’. Như vậy
chúng ta thấy đã có sự thỏa thuận với nhau, chấp nhận sự khác biệt về
thể chế nhưng cùng chung một kẻ thù là Trung Quốc, đó là sự lợi dụng lẫn
nhau để cùng đạt một mục đích mà mỗi bên cần.
Phùng
Quang Thanh [nếu có chết] thì không phải dân tộc chúng ta muốn, cái mà
chúng ta muốn là sự thay đổi chế độ chính trị từ độc tài đảng trị sang
dân chủ pháp trị, đó mới là tương lai tươi sang cho dân tộc Việt Nam dài
lâu.
Phạm Văn Trội
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen