Hải Ninh
-
RFA
Hiệp hội phụ nữ Nhân quyền Việt Nam vừa đưa ra bản báo cáo về tình
trạng phân biệt đối xử của chính quyền Việt Nam đối với những phụ nữ
hoạt động nhân quyền, các nữ bất đồng chính quyền.
Chị Huỳnh Thục Vy, điều phối viên của hiệp hội, dành cho Hải Ninh cuộc
phỏng vấn về tình trạng phân biệt đối xử với những phụ nữ này và hệ luỵ
trong tạp chí hôm nay.
Huỳnh Thục Vy: Đây là bản báo cáo mà Hội phụ nữ Nhân quyền Việt Nam kết
hợp với bên BPSOS làm để trình lên uỷ ban CEDAW của Liên Hợp Quốc. Uỷ
ban CEDAW này là một cơ chế gồm các chuyên viên độc lập, chuyên quan
sát về việc thực hiện công ước xoá bỏ các hình thức phân biệt đối xử
với phụ nữ. Mỗi năm các quốc gia sẽ đệ trình uỷ ban này một bản báo cáo
của riêng họ.Đó là báo cáo thể hiện cách nhìn của các quốc gia. Các
CSO, NGO bảo vệ nhân quyền, bảo vệ nữ quyền cũng đệ trình lên các bản
báo cáo song song với bản báo cáo của chính phủ để trình bày cách nhìn
của riêng khối xã hội dân sự về việc thực hiện công ước CEDAW. Năm nay
là năm đầu tiên Hiệp hội phụ nữ Nhân quyền Việt Nam kết hợp với một tổ
chức khác là BPSOS để viết báo cáo đó đệ trình lên uỷ ban. Chúng tôi
cũng viết một tuyên bố bằng miệng để một thành viên ở Canada của Hiệp
hội phụ nữ Nhân quyền Việt Nam sẽ đọc trước phiên họp lần thứ 61 của uỷ
ban đang diễn ra ở Geneve từ 6-24/7 này.
Hải Ninh: Vậy thưa chị, nội dung của báo cáo này có điểm gì đáng chú ý?
Huỳnh Thục Vy: Đây là một bản báo cáo chỉ đè cập riêng đến việc thực
hiện công ước CEDAW. Chúng tôi cho rằng những vụ tra tấn bắt bớ, sách
nhiễu đối với những nhà bất đồng chính kiến nữ, với các nhà hoạt động
nhân quyền nữ cũng là một hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ. Trong
bản báo cáo chúng tôi đã nói rõ về những trường hợp này, những trường
hợp nữ tù nhân lương tâm, nữ bất đồng chính kiến, nữ hoạt động nhân
quyền, nữ dân oan. Chúng tôi đã đưa cho người ta một danh sách những nữ
tù nhân lương tâm đang còn bị giam cầm ở Việt Nam.
Hải Ninh: Chị có thể đưa ra một ví dụ về tình trạng nữ hoạt động bị đàn
áp thế nào hay không?
Huỳnh Thục Vy: Là một người phụ nữ trong xã hội Việt Nam thì đã rất khó
khăn rồi vì di sản văn hoá của chúng ta cũng như vấn đề luật pháp không
bảo vệ cho phụ nữ. Là một người phụ nữ đấu tranh về nhân quyền thì càng
khó khăn hơn nữa. Trong hội phụ nữ nhân quyền của chúng tôi có một
thành viên trong ban điều hành đó là chị Trần Thị Nga. Chị là nạn nhân
trực tiếp của chính sách đàn áp và phân biệt đối xử của nhà cầm quyền
cộng sản Việt Nam đối với phụ nữ. Chị đã nhiều lần bị đe doạ giết, bị
đánh đập ngay trước mặt các con nhỏ của chị và chúng tôi đã nêu lên
trường hợp của chị rất rõ ràng trong cái buổi họp hôm nay (ngày 10/7)
của uỷ ban CEDAW. Chúng tôi có buổi nói chuyện trực tiếp, chất vấn với
bên chính quyền Việt Nam về trường hợp chị Trần Thị Nga.
[Chị Huỳnh Thục Vy nhiều lần bị công an bắt bớ, sách nhiễu, hăm dọa....]
Chị Huỳnh Thục Vy nhiều lần bị công an bắt bớ, sách nhiễu, hăm dọa....
Hải Ninh: Thế còn bản thân chị có bao giờ bị sách nhiễu hay không?
Huỳnh Thục Vy: Là một người bình thường, tôi cũng mong có một công việc
để chu cấp cho gia đình nhưng mà hiện tại thì tôi không thể tìm được
việc trong hoàn cảnh xã hội, chính trị Việt Nam. Bởi vì tên của tôi nằm
trong danh sách đen cần theo dõi của an ninh. Bởi vậy khó có một công
ty tư nhân nào đó có thể cho tôi vào làm việc. Ngoài ra, còn có những
phân biệt đối xử khác là thường xuyên tôi bị theo dõi khiến cho những
người láng giềng của tôi cảm thấy bất an, lo lắng và e ngại khi có mối
liên lạc với tôi hoặc muốn đến thăm chơi nhà tôi. Trước đây vì tôi viết
những bài báo, bài bình luận về chính trị đăng trên mạng thì năm
2011-12 chính quyền tỉnh Quảng Nam nơi tôi có hộ khẩu thường trú đã áp
đặt lên tôi và những người trong gia đình tôi một cái bản phạt hành
chính, riêng cá nhân tôi thì bị phạt tới 85 triệu. Dù (tôi) không trả
số tiền phạt này nhưng việc ra bản án phạt và lệnh cưỡng chế để có thể
tịch thu tài sản của tôi bất cứ lúc nào đã chứng tỏ một sự phân biệt
đối xử với những người bất đồng chính kiến như tôi.
Hải Ninh: Theo tôi được biết thì các nhà hoạt động chính kiến Việt Nam
ai cũng bị theo dõi, có người bị đàn áp; vậy thì việc họ là phụ nữ thì
có khác biệt gì?
Huỳnh Thục Vy: Tất cả những người bất đồng chính kiến ở VN đều bị sách
nhiễu, đều bị phân biệt đối xử, bị giam cầm, đánh đập rất bất công, rất
tuỳ tiện. Bởi vậy nên khó có thể nói là phụ nữ hay đàn ông bị sách
nhiễu nhiều hơn. Tuy nhiên với tư cách là những người mẹ, người vợ,
người chăm sóc trong gia đình thì sự sách nhiễu và sự phân biệt đối xử
áp đặt lên người phụ nữ sẽ gây ra những tác động lớn hơn đối với đàn
ông. Đàn ông trong xã hội Việt Nam thường làm việc ngoài xã hội và việc
chăm sóc gia đình của họ rất ít trong khi nếu mà hôm nay chính quyền
công an bắt người mẹ có hai ba đứa con nhỏ thì con họ gặp phải hoàn
cảnh rất khó giải quyết. Giống như chúng ta từng chứng kiến cảnh ba bốn
đứa con của Lê Thị Phương Anh khi cô ấy ở tù, các con nhỏ của cô ấy dù
có cha ở bên cạnh nhưng các con của cô ấy rất thiếu thốn tình cảm, sự
chăm sóc của mẹ bởi vậy tôi tin rằng cái vai trò của người phụ nữ trong
gia đình Việt Nam rất quan trọng và bất cứ sự sách nhiễu, đàn áp, bắt
bớ, bỏ tù nào đối với những nhà hoạt động nữ thì cũng đều gây ra những
tình trạng, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều và tôi tin rằng chúng ta cần
phải lên tiếng cho phụ nữ nhiều hơn nữa.
Hải Ninh: Với bản báo cáo này, chị hy vọng sẽ có những thay đổi như thế nào?
Huỳnh Thục Vy: Chúng tôi thực sự không hy vọng bất cứ một kết quả khả
quan nào xảy ra một cách nhanh chóng, trực tiếp và sẽ đến những ngày
gần nhất. Chúng tôi làm việc để có thể có một sự tiến bộ, sự thay đổi
một cách tịnh tiến, nó chậm chạp mà nó hiệu quả. Từ trước đến nay tất
cả các kênh liên lạc truyền thông, viện trợ quốc tế đều thông qua chính
phủ Việt Nam hoặc gián tiếp thông qua các tổ chức xã hội dân sự giả
hiệu mà chính phủ Việt Nam cộng sản lập ra. Bởi vậy LHQ và các tổ chức
NGO quốc tế hầu như không biết gì về tình trạng xã hội dân sự ở Việt
Nam và có thể không ngoa khi họ kết luận rằng ở Việt Nam không có xã
hội dân sự, chỉ có các tổ chức xã hội, tổ chức nghề nghiệp do chính
quyền Việt Nam lập ra mà thôi. Chúng tôi gọi các tổ chức đó là gongo.
Cho nên việc lần này chúng tôi liên lạc trực tiếp với LHQ, chúng tôi
làm việc với LHQ và các NGO quốc tế về nữ quyền hay là về nhân quyền
nói chung, chúng tôi hy vọng sẽ có kênh liên lạc với quốc tế. Bởi vì
khi chúng ta viết bài, đưa tin, hoạt động bằng tiếng Việt và giữa những
người Việt với nhau thì rõ ràng chúng ta đang nói với những người trong
nhà với nhau nghe thôi mà không nói cho thế giới biết. Chúng tôi hy
vọng qua việc này chúng tôi muốn nói với thế giới về thực trạng ở Việt
Nam để cho người nước ngoài có thể biết rõ hơn về tình trạng vi phạm
nhân quyền ở Việt Nam nói chung và tình trạng vi phạm quyền của phụ nữ
nói riêng và sau đó thì cái hệ quả tiếp theo là chúng tôi sẽ nhận được
sự ủng hộ về truyền thông và hỗ trợ tài chính từ quốc tế thay vì tất cả
những sự hỗ trợ hay liên lạc đều chảy về cho các gongo của chính quyền
cộng sản Việt Nam.
Hải Ninh: Theo chị, liệu phía Việt Nam có thay đổi việc đối xử với
những nữ hoạt động nhân quyền hay không. Nếu có thì như thế nào và khi
nào?
Huỳnh Thục Vy: Chúng ta có thể đoán được là khi người ta làm việc bất
chính, vi hiến, vô pháp, vô thiên nếu không ai biết thì người ta có
động lực để tăng cường các hành động đàn áp dã man của người ta trong
tương lai. Nhưng nếu các hành động tàn bạo của người ta được đem ra nói
cho thế giới và đem ra chất vấn trực tiếp với người ta là tại sao anh
làm những chuyện như thế này, tại sao anh để lực lượng công an dưới
quyền của anh làm những việc như thế với người dân của anh thì người ta
sẽ chùng tay một phần nào đó. Chúng ta có thể nhận rõ điều đó, từ trước
tới nay tất cả các thông tin về đàn áp nhân quyền ở Việt Nam chúng ta
chỉ nói riêng cho người Việt nói cho nhau nghe, kể cả việc chúng ta nói
cho cộng đồng người Việt ở hải ngoại biết, nhưng mà thực đó chỉ là
người việt thôi và rõ ràng người Việt ta đang làm việc trong nhà với
nhau thôi mà không cho hàng xóm biết về những chuyện xảy ra ở trong nhà
của mình. Khi chúng ta nói rõ cho thế giới biết trong nhà của mình đã
xảy ra những chuyện bạo lực như thế thì tôi tin rằng thế giới sẽ có
những biện pháp can thiệp. Những biện pháp này tôi nghĩ nó không nhanh
nhưng mà sẽ có hiệu quả và sẽ gây lúng túng cho chính quyền cộng sản
Việt Nam chứ không phải không.
Hải Ninh: Xin cảm ơn chị rất nhiều!
Huỳnh Thục Vy - Bị cấm xuất cảnh và tịch thu hộ chiếu
Sáng 12/7/2015, tôi ra phi trường Tân Sơn Nhất để bay chuyến bay VJ801
> lúc 11h15 đến Bangkok, Thái Lan tham dự khoá huấn luyện ba ngày do
Phóng viên không Biên giới tổ chức.
Nhưng sau khi làm thủ tục check-in, lúc qua cổng kiểm soát hành lý, một
nhân viên hải quan tôi không nhớ rõ tên chặn tôi lại kiểm tra hộ chiếu
và hỏi: "Em làm nghề gì? Hiện tại làm việc ở đâu? Em qua Thái làm gì?
Đi với ai? Đi bao lâu?" Tôi trả lời: "Em làm nội trợ, ở Đắc Lắc, qua
Thái du lịch, đi một mình, đi bốn ngày rồi về". Anh ta cười và lặp lại
câu hỏi: "Thật ra em làm nghề gì?". Tôi nhận thấy rõ là anh ta biết
thông tin về tôi trước khi gặp tôi nên phát cáu: "Anh hỏi để làm gì?".
Đến cổng kiểm soát an ninh, nhân viên an ninh hải quan nhìn hộ chiếu
của tôi cũng lặp lại các câu hỏi như trên và gọi đồng đội ra hướng dẫn
tôi vào một phòng chờ cách biệt và nói với tôi là hộ chiếu của tôi có
vấn đề.
Một nhân viên hải quan khác hỏi người dẫn tôi vào phòng là: trường hợp
này là sao, anh này trả lời: "Hộ chiếu báo đỏ". Cán bộ đồn công an cửa
khẩu TSN tên Bùi Quốc Cường trả lời tôi khi tôi hỏi lý do tại sao đưa
tôi vào phòng cách ly: "Xin báo cho em biết là hôm nay em không thể bay
chuyến bay này được và hộ chiếu của em sẽ bị tạm giữ, lý do là do công
an Quảng Nam đề nghị chứ chúng tôi không biết em là ai".
Rõ ràng điều ông Cường nói với tôi mâu thuẫn với lời đồng đội của anh
ta đã nói là hộ chiếu của tôi thuộc dạng "báo động đỏ", nghĩa là không
cần công an Quảng Nam yêu cầu thì khi hộ chiếu của tôi được đưa qua máy
kiểm soát, sẽ có cảnh báo đỏ hiển thị cho nhân viên an ninh biết mà
chặn không cho tôi xuất cảnh. Và danh sách hộ chiếu được cài báo động
đỏ này là một danh sách dài được đưa xuống từ trung ương, không phải là
hành động cục bộ của an ninh từng tỉnh.
Tôi không ngạc nhiên với kịch bản này vì nó đã xảy ra nhiều lần với
nhiều anh chị em hoạt động nhân quyền trước đây. Năm 2012 em trai tôi
Huỳnh Trọng Hiếu cũng từng bị cấm xuất cảnh và tịch thu hộ chiếu khi
đến qua chặn kiểm soát hải quan để lên máy bay sang Hoa Kỳ. Vì vậy tôi
không muốn mất nhiều thời gian tranh cãi với họ, tôi yêu cầu họ nhanh
chóng lập biên bản để tôi ra về. Chỉ có một điều làm tôi ngạc nhiên là
không có nhân viên an ninh bảo vệ chính trị nào thẩm vấn tôi trong lúc
tôi ngồi đợi anh Bùi Quốc Cường lập biên bản.
Sau hơn một tiếng đồng hồ tôi ra về khi đã kí bốn bản biên bản giống
nhau và giữ lấy một bản. Việc không cho tôi xuất cảnh và tịch thu của
tôi do Thượng tá Lê Văn Lữu, phó Trưởng đồn công an cửa khẩu Tân Sơn
Nhất, quyết định. Hình ảnh biên bản được đính kèm theo thư này.
[https://www.danluan.org/files/timgs/mail.google.com__1.jpg]
Theo Dân Luận được biết, cùng bị cấm xuất cảnh trong ngày hôm nay có
anh Vũ Quốc Ngữ, chị Trần Thị Tô và chị Nguyễn Thị Hoàng. Trước đó một
ngày, Anthony Minh Bui, em trai của blogger Bùi Tuấn Lâm về thăm ăn
cưới anh chị xong cũng không đi được vì bị cơ quan an ninh cấm xuất
cảnh.
Huỳnh Thục Vy
Sài Gòn 12/7/2015
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen