Ngày 30.04 lại đến
Nhớ đến ngày này lòng lại nao nao
Đã bớt sợ hơn cái hồi lúc đó
Nhưng vẫn còn cái sợ ghê người...
Cái sợ này lẽ ra không đáng có nơi xứ người lạnh buốt!
Trong tháng ba của bảy lăm năm đó
Thằng bạn thân rời bến cảng Qui Nhơn
Cấp trên không còn ai tại sao không bỏ chạy
Tìm về miền Nam may còn gặp gia đình
Cấp bậc trên vai rơi lúc nào không biết Cũng tháng ba đau thương năm đó
Biết bao đồng bào lần lượt chạy vô Nam
Sau Huế, Đà Nẵng đến Nha Trang, Bình Tuy, Long Hải
Cả gia đình gồng gánh kéo nhau đi
Rơi rụng dọc đường đến Sài Gòn có khi chỉ còn có một!...
Gần đến ngày 30.04 năm đó
Một thằng em rời bến cảng Cam Ranh
Nó theo đoàn người chạy ra tàu chiến
Từ ông Tướng đến binh nhì hạng bét
Mặt tái xanh hồn vía tưởng lên mây
Vào ngay ngày 30.04 năm đó
Kẻ vào tòa Đại sứ Hoa Kỳ tìm chút may nơi đó
Người ra cảng Sài Gòn ngơ ngác rủ nhau đi
lẻ tẻ đôi người đi về miền Tây mong chờ cơ hội
Tất cả mọi người đều sợ hãi hoang mang
Nhớ đến ngày này lòng lại nao nao
Đã bớt sợ hơn cái hồi lúc đó
Nhưng vẫn còn cái sợ ghê người...
Cái sợ này lẽ ra không đáng có nơi xứ người lạnh buốt!
Trong tháng ba của bảy lăm năm đó
Thằng bạn thân rời bến cảng Qui Nhơn
Cấp trên không còn ai tại sao không bỏ chạy
Tìm về miền Nam may còn gặp gia đình
Cấp bậc trên vai rơi lúc nào không biết Cũng tháng ba đau thương năm đó
Biết bao đồng bào lần lượt chạy vô Nam
Sau Huế, Đà Nẵng đến Nha Trang, Bình Tuy, Long Hải
Cả gia đình gồng gánh kéo nhau đi
Rơi rụng dọc đường đến Sài Gòn có khi chỉ còn có một!...
Gần đến ngày 30.04 năm đó
Một thằng em rời bến cảng Cam Ranh
Nó theo đoàn người chạy ra tàu chiến
Từ ông Tướng đến binh nhì hạng bét
Mặt tái xanh hồn vía tưởng lên mây
Vào ngay ngày 30.04 năm đó
Kẻ vào tòa Đại sứ Hoa Kỳ tìm chút may nơi đó
Người ra cảng Sài Gòn ngơ ngác rủ nhau đi
lẻ tẻ đôi người đi về miền Tây mong chờ cơ hội
Tất cả mọi người đều sợ hãi hoang mang
Ngày hôm đó là một ngày trốn chạy
Chẳng phải là ngày di cư của năm 54 trước đó
Nếu là ngày di tản...
chỉ dành riêng cho bọn, đi ké theo tòa Đại sứ nước ngoài
Chẳng có ai làm được cuộc HÀNH TRÌNH ĐẾN TỰ DO ngày đó
Rồi 79, 80 và những năm kế tiếp
Vượt biên bán chính thức do Cộng quyền tổ chức
Rồi người dân tự lo chuyện vượt biên
Phải trốn lánh, chịu tốn tiền, có khi mất cả luôn mạng sống
Chẳng có cuộc HÀNH TRÌNH nào thoải mái ra đi
Họ HẬN lắm vì bao khổ đau mất mát
Họ THÙ bọn Cộng quyền vì làm phận tay sai
đánh giặc mướn cho Tàu phù, Liên sô đỏ
rồi lại dâng đất liền và hải đạo ngoài khơi
Họ gọi ngày 30.04 là ngày QUỐC HẬN
Nay sau hơn ba mươi năm sống tại nước ngoài
Có một số lòng hận thù đã giảm
không ít người tưởng nước Việt tự do
Nhưng trên hết một bọn người háo danh, ham lợi
Theo đóm ăn tàn tưởng bọn Cộng quyền giành cho mọi ưu tiên
Họ làm chuyện lừa phỉnh đồng bào
Hết Bất bạo động rồi HÒA HỢP HÒA GIẢI đưa lên làm chính sách
Giống y chang bài bản của Cộng quyền
dân Hán-Việt phải giữ gìn tài sản
Quan hệ hữu nghị lâu đời, vừa là đồng chí vừa là anh em.
Nay có nhóm muốn đổi tên ngày QUỐC HẬN
Đổi để được gì...?
Để được trở thành ngày lễ chung cho dân bản xứ..?
Để cuộc đấu tranh chung có thêm sức chiến đấu hăng say...?
Hay đem lại hoang mang, nghi ngờ trong Cộng đồng Việt Nam hải ngoại...?
Họ nghi ngờ có lý do của họ
Cuộc chiến trước 75 và bây giờ cũng thế
Mọi lọc lừa, xảo trá quá nhiều
Đánh, không đánh...rồi cứ hòa, cứ giải
Đổi tên chi để cứ gạt, cứ lừa!...
Cuộc HÀNH TRÌNH TỰ DO nay mai lại quay về chốn cũ
Lúc trốn chạy vì sợ hiểm nguy
Lúc vượt biên vì bao hà khắc
Bây giờ nước nhà đổi mới
HÀNH TRÌNH TỰ DO ta có dịp cứ về.
Nhưng bọn người gian xảo
Cứ gạt, cứ lừa nhưng lại hay lên án
lên án tục tằn, thô bỉ không ai hơn
kẻ phản đối lọc lừa bị gọi là Cộng sản
Cái sợ ghê người bây giờ là thế đó!
Đặng Quang Chính
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen