Đã
quá lâu chúng tôi không đi xe hơi đường xa, xe Molotova này do tài xế
công an CS lái thả giàn, mặc cho chúng tôi ngồi sau thùng xe lắc lư
nghiêng ngả, nhất là khi xe rẽ vào đường rừng vừa dốc vừa nhiều ổ gà,
quanh co, khúc khuỷu, xe chạy như lăn lộn, ngoằn ngoèo làm cho chúng tôi
ngất ngư, choáng váng.
Xe dừng
lại khoảng giữa trưa trong một khoảng sân rộng, hai tên công an đàng
trước nhảy ra gọi chúng tôi xuống xe, chuyền nhau những giỏ xách xuống
theo. Trời nắng gắt, chúng tôi tìm bóng mát trước một gian nhà lợp tranh
dài và cao, ngồi bệt xuống đất, dựa vào nền nhà, trong lúc chờ đợi tên
công an trưởng xa chạy đi đâu đó, có lẽ đi báo cho văn phòng trưởng trại
biết chúng tôi đã đến.
Đang đưa
mắt nhìn quang cảnh chung quanh, một bầu trời rộng lớn bao trùm một
doanh trại xa lạ, có nhiều dãy nhà tranh ngang dọc, phên là những thân
tre đóng sát vào nhau, bỗng nghe trong nhà có những tiếng gọi khẽ tên
mỗi chúng tôi. Giật mình xoay vào nhà chúng tôi thấy qua các khe hở lấp
lánh những ánh mắt nhìn ra, không thấy được toàn mặt nên không biết là
những ai trong đó. Hình như họ đang giới thiệu chúng tôi với nhau. Một
toán công an theo nhau xuống nhận chúng tôi. Bọn công an gay gắt và hỗn
xược hơn bên bộ đội. Việc đầu tiên là điểm danh, sau đó là lục soát
"hành lý" cá nhân chúng tôi đem theo.
- Các chị bày đồ đạc ra để khám xét!
- Ai cho các chị dùng dao găm? Các chị đem theo để làm gì đây?
- Đó là những con dao rỉ sét chúng tôi lượm được ở hố rác các trại cũ dùng để làm cỏ.
- Không được! Ở đây cấm dùng. Để riêng những đồ bằng nhôm, sắt, tôn, thép ra một bên.
Chúng
tôi nhìn một cách tiếc rẻ những đồ đạc bị tịch thu, những đồ đạc nghèo
nàn thân thuộc đã theo chúng tôi hơn ba năm qua, đã giúp chúng tôi rất
nhiều trong lao động ở năm trại trước.
- Các chị nào có dao, kéo, đồng hồ tự giác bỏ ra hết đây, khi nào chuyển trại chúng tôi sẽ trả lại.
Chúng
tôi nghe mà rụng rời, thất vọng. Tại sao lại "chuyển trại" nữa mà không
nói là "khi nào về"? Mới đến đây, thật là thân gái dặm trường, chẳng
biết những gì sẽ chờ đợi chúng tôi, sẽ xảy đến ở nơi khỉ ho cò gáy
này...
Lại những câu đón tiếp khô khan, dằn mặt thường lệ:
-
Các chị đến đây phải tuyệt đối tuân theo nội quy trại, lao động tích
cực, không được có những hành động chống đối, trốn trại sẽ có những biện
pháp cứng rắn đối với các chị, v.v... và v.v...
Có
tiếng mở khóa và tiếng dây xích rổn rảng ở đầu nhà. Họ chỉ cho chúng
tôi đến đàng kia để vào nhà bằng một khung cửa hẹp. Trong nhà có hai
tầng sạp toàn bằng tre, một lớp chúng tôi nằm ở sàn trên, một lớp nằm ở
dưới. Rất đông người, trong số đó, toán nữ sĩ quan Cảnh Sát VNCH đi
trước đều ở đây, gặp lại nhau rất mừng rỡ, lăng xăng lo lắng cho chúng
tôi. Các chị sắp chỗ cho chúng tôi để đồ đạc sắp ở đầu nằm và treo lủng
lẳng trước mặt móc vào phía dưới của sạp trên. Tôi thiếp đi một lúc lâu,
khi tỉnh dậy, tôi mơ màng nghe chung quanh nói chuyện lao xao:
- Chị ấy rất yếu, mỗi lần chuyển trại phải di chuyển bằng xe là chị đều bị ngất xỉu.
- Khuấy cho chị ấy một ly nước chanh đi!
Trên
đời có những chuyện rất nhỏ, như ly nước chanh chẳng hạn, mà chúng ta
nhớ suốt đời, vì đó là một niềm an ủi thân thương trong những ngày hoạn
nạn...
Tôi ngồi dậy cùng với các
chị, kể cho nhau nghe về trại cũ, trại mới. Bây giờ mới biết là mình đã
được chuyển đến một trại giam có phiên hiệu Z30D cạnh ngọn núi Mây Tào
thuộc địa phận Hàm Tân.
Trong nhà
này chúng tôi còn ở chung với nhiều chị thuộc thành phần khác, những chị
nữ dân biểu, công chức cao cấp của VNCH, các chị vượt biên bị bắt, các
chị mang tội phản động, có hành động chống đối, âm mưu lật đổ "Chính
Quyền Cách Mạng," và cả các nữ cán bộ, đảng viên CS bị khép tội bội phản
hoặc thâm lạm của công... Các chị em phản động là những phụ nữ từng làm
những việc rất có lý tưởng, thường tiếp tế vào rừng cho anh em kháng
chiến sau 1975, mở quán cà phê chiêu gọi thanh niên tham gia hoạt động
trong các mật khu.
Về các chị em
cán bộ CS thì thật là buồn cười. Họ đã từng là các mẹ, các chị của
"chiến sĩ CS," nuôi ăn, che giấu, làm giao liên, trà trộn trong dân, nằm
vùng ở thôn quê, ở thành thị. Trước năm 1975 bị VNCH bắt, túng quá phải
khai sự thật, chỉ điểm, làm cho các tên CS bị lùng bắt. Nay "giải
phóng" thành công, các con, các em biết được nên bắt các mẹ các chị vào
tù lãnh án 10 năm, 15 năm.
Sau
1975, có chị được CS chiếu cố, phân công, cho lên xe Jeep VNCH để lại,
oai phong lẫm liệt đến tiếp thu các quận, các tiểu khu, nào ngờ khi giở
các hồ sơ còn lưu lại của chế độ cũ, thấy những tờ giấy cam kết do các
chị ký tên, chứng tỏ các chị đã được chiêu hồi và hứa hẹn sẽ làm việc
cho cả hai phía để cung cấp tin tức của CS, thế là các chị lãnh án vào ở
chung với chúng tôi. Bây giờ họ đã mở mắt ra để thấy rõ thế nào là CS
nên rất quý mến chúng tôi.
Ba năm
trước đây, chúng tôi do bộ đội CS quản lý, nhà giam trống trải vì cửa bị
gỡ hết, tuy gió lùa, mưa tạt, nhưng chúng tôi được đi lui đi tới trong
khuôn viên trại thoải mái hơn, tuy chung quanh trại đều có vòng đai kẽm
gai rất kiên cố.
Nay, lần đầu tiên
ở trong nhà tù có cửa khóa, thế là kể từ đây chúng tôi chính thức ở
trong chế độ giam cầm của công an CS, tù đày thật sự. Vậy mà sau đó, đến
kỳ cho viết thư về nhà, tôi có câu: "Đã mấy tháng nay rồi không nhìn
thấy trăng sao, mặc dầu bị tù túng nhưng vẫn cố gắng lao động tốt để
được mau về.". Thư đó đã bị giữ lại, và tôi bị gọi lên Ban Chỉ Huy nghe
xài xể:
- Nhà Nước nuôi các chị
như vậy mà các chị gọi là ở tù à? Giữ các chị để các chị học tập trở
thành con người tốt, con người mới Xã Hội Chũ Nghĩa để sống cho hợp với
nếp sống văn minh, văn hóa mới mà chị cho là ở tù. Cúp thư kỳ này!"
Tất cả ở Z30D này đều quá mới lạ một cách hãi hùng đối với chúng tôi.
Trong
trại không có nước, không có giếng, không có bể nước. Tắm giặt đều ở
các khu suối thật xa sau giờ lao động trên đường về. Vì vậy, muốn có
nước dùng để rửa mặt đánh răng, vệ sinh, chúng tôi phải đi lao động mỗi
ngày, xách theo xô để lấy nước về mà dùng. Những ai bệnh hoạn không đi
ra ngoài được, mấy chị em khác về chia xẻ cho một phần nhỏ nước. Chúng
tôi có một cách tắm ở nhà rất ư là hà tiện, dùng một cái ly thật nhỏ để
dội từng giọt.
Số nữ tù nhân
"chính trị" chúng tôi ở đây có 64 người chia làm hai đội để sinh hoạt và
lao động. Mỗi sáng, đến giờ kẻng đánh, hai đội nữ sắp hàng hai ra bãi
ngồi xổm xuống để đội trưởng điểm danh, báo cáo số hiện diện, số người
bệnh, rồi nghe gọi tên đội để lần lượt nối đuôi nhau ra khỏi cổng trại,
chia đi các phía rừng để lao động.
Bãi
tập hợp rộng bao la, anh em tù từ tứ phía đến hội tụ cả hàng ngàn
người. Từ trên một chòi canh cao, một tên cán bộ đứng gọi loa tên từng
đội. Gió lồng lộng thổi. Cảnh tượng thật bi hùng. Cả một lực lượng đáng
kể tụ họp đây kia, trong chốn đọa đày lao khổ này! Nhìn các đội nam thất
thểu đi ra cổng, từng hàng đôi rách rưới, áo quần vá chằng và đụp,
người đi những đôi dép mòn, kẻ chân không, đội nón rách bươm, hoặc nón
vải bạc thếch, hoặc đầu trần, chúng tôi liên tưởng đến các "Cái
Bang"!... Những con người đó trước đây đã từng là các cấp chỉ huy ưu tú,
các chiến sĩ từng xông pha chiến trận thật anh dũng hào hùng... Họ đã
dâng hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc, cho quê hương, để đồng bào được
sống yên lành trong tự do, no ấm.
Có những người tuổi đã cao, tóc đã bạc muối tiêu, thân thể gầy còm đi thất thểu trong các toán, đôi mắt không còn nét tinh anh!
Về phía chúng tôi, nào có hơn gì! Chắc chắn các anh nhìn chúng tôi cũng có những cảm nghĩ tương tự...
Từ
bãi tập họp ra đến bãi lao động phải đi vào rừng sâu, cách nhà giam vài
ba cây số. Chúng tôi lại cuốc đất, làm cỏ, đánh vồng trồng khoai, bắp,
đậu, mồ hôi nhễ nhại. Chúng tôi lao động giáp ranh với đội nam, do đó
lén nghe thì thầm nhiều tin tức mới lạ.
Đặc
biệt nhất với chúng tôi là phải tắm suối. Sau giờ lao động, dọn dẹp
cuốc xẻng cất vào "nhà lô" để trở về, chúng tôi được dẫn đến một bờ suối
để tắm. Đi kèm chúng tôi lúc nào cũng có một nữ quản giáo và một nam
cán bộ võ trang. Đến suối, tên võ trang đứng xa hơn, nữ quản giáo đứng
trên bờ nhìn xuống chúng tôi để canh giữ. Chúng tôi không được bơi ra xa
vì bên kia bờ suối là một gò đất có nhiều bụi cây rậm mà trước đây đã
có hai cô trốn trại bơi qua đó, băng vào rừng, nhưng sau đó bị bắt lại.
Lần
đầu tiên, cảnh chúng tôi tắm suối thật kinh hãi, không thể tưởng tượng
nổi có ngày phải như thế! Toán chị em đã về đây từ trước nhanh nhẹn cởi
quần áo để trên bờ đá, trần truồng nhảy xuống thật tự nhiên. Chúng tôi
khiếp sợ! Làm sao như vậy được?! Khó quá! Chúng tôi để nguyên quần áo đi
xuống nước. Thấy chúng tôi ngần ngại, các chị kêu lên:
-
Cởi đại ra đi! Không kịp đâu! Chỉ có mười lăm phút vừa tắm vừa giặt.
Lần đầu tụi em cũng như mấy chị, nhưng sau quen đi, không thể làm khác
được.
Trời cao trong xanh, những
làn mây chiều nhẹ trôi. Suối nước rất đẹp. Có những phiến đá để áo quần.
Chúng tôi lúng túng. Thật xấu hổ không chịu được! Phụ nữ VN xưa nay vốn
kín đáo, e ấp, thẹn thùng. Thẹn với cả trời, đất, cỏ, cây!...
- Các chị kia nhanh lên, hết giờ rồi, đi về!
Cởi
dần ra dưới nước... Ngày đầu tiên tắm và giặt đều không sạch vì chậm
chạp quá. Ngày thứ hai thôi đành cởi áo trước để đi xuống nước vậy,
nhưng cũng không kịp. Và ngày thứ ba trở đi phải đánh liều, hễ đến suối
là phải lo cởi gấp hết, nhảy ùa xuống, vừa tắm vừa giặt gấp rút mới kịp
giờ. Chúng tôi có cảm tưởng như một bầy tiên nữ từ trên trời xuống trần
gian bị lấy thu mất đôi cánh, như trong thời tiền sử... Thật đáng
thương, thật tủi nhục không thể nào chấp nhận được! Càng tệ hại hơn, có
đôi khi tắm chưa xong, chợt nhìn lên bờ cao, thấy thấp thoáng người đầu
tiên của đám tù nam trên đường về sắp tới.
- Nam, nam! Các chị em la lên.
Thế là nhanh như cắt, chúng tôi nhảy lên bờ vơ vội áo quần để mặc đi về, mặt ai nấy đỏ như gấc.
Đã
xong đâu! Trên đường về, đi ngang qua chiếc cầu tre, từ xa đã thấy một
toán nam đang tắm dưới cầu, thế là chúng tôi phải ngẩng mặt lên nhìn
trời mà đi..
Ôi! Chúng tôi đã đi lui về thời kỳ ăn lông ở lỗ...
Họ đã đối xử với chúng tôi như thế!
Có
lần nữ quản giáo bệnh nghỉ, chỉ có tên võ trang đưa đi để canh gác
chúng tôi lao động. Khi về đến suối để tắm, tên kia cứ đứng trên bờ cao
trân trân nhìn xuống. Làm sao chúng tôi tắm được!
- Anh đi ra xa, đứng vậy làm sao chúng tôi tắm!
- Không! Các chị tắm nhanh lên!
- Thôi chúng tôi không tắm nữa, đi về!
- Có gì đâu mà không tắm? Ngày bữa gì!
- Nhất định chúng tôi không tắm.
- Thế nhỡ các chị trốn đi thì sao?
- Bảo đảm chúng tôi không trốn. Biết đường nào mà trốn?
- Không tin được!
- Đi về! Nhất định phải đi về thôi!
Chúng tôi hăng hái toan bước lên bờ đường. Tên kia nhượng bộ:
- Thôi được rồi, tôi nhìn qua phía kia. Các chị xuống tắm đi!
Tên công an võ trang ngồi xổm xuống nhìn ra phía khác.
Nhỡ anh ta quay lại thì sao?!
Đành phải xuống tắm thật nhanh mà mắt cứ phải coi chừng tên kia quay lại.
Những
công việc lao động cực nhọc đến đâu, chúng tôi cũng ráng chịu được,
cũng không làm chúng tôi đau khổ, bị chà đạp phẩm giá bằng cách phải đi
tắm suối ở Hàm Tân (Z30D).
Thời
cuộc đã làm cho chúng tôi là những kẻ sa cơ, gánh chịu vô vàn khổ nhục,
nhưng vẫn tin tưởng rằng mọi hoàn cảnh đều sẽ có một lối thoát, nếu ta
giữ vững được lòng tin.
Ở mỗi trại
tù, mỗi sự hành hạ khác nhau. Và còn biết bao nhiêu mẩu chuyện, giai
thoại về những người "Tù Cải Tạo," như những chuyện "Nghìn Lẻ Một Đêm,"
kể sao cho hết được!
Nguyên Hạnh
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen