Trong
cuộc hội thảo ngày 3 tháng 5 năm 2015 tại Montréal, khoa học gia Dương Nguyệt Ánh đã trả lời câu hỏi của
một vị ở Cannada về luật S-219 như sau: “
Dạ thưa, trước hết thì phải nói là khi mà những người ở Mỹ như Ánh khi mà được
biết về cái đạo luật S-219 nhất là sau khi mà Canada đã pass cái đạo luật đó.
Thì Ánh nói thật là trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui là mừng cho cộng đồng Gia
nã Đại gốc Việt đã chứng tỏ sự trưởng thành và sức mạnh của cộng đồng Việt ở
đây. Vì thật ra chúng ta cũng chỉ là một con số nhỏ thôi so với toàn cõi Canada
với người di dân khác mà đã vận động được như vậy thì không phải là một chuyện
dễ, đó là điều chứng tỏ, một cái bằng chứng về sự trưởng thành của cộng đồng,
đó là niềm vui, và bên cạnh đó cũng có một nỗi buồn rất lớn vì xin thú thật với
tất cả quý vị, quan niệm của Ánh rất là khác. Ánh quan niệm rằng quốc hận là
ngày hận cho toàn cõi Việt Nam. Đó là ngày 30 tháng tư là cái ngày mà cả toàn
cõi Việt Nam mất tự do và rơi vào tay của đảng CS. Chừng nào mà Việt Nam chưa
có tự do thì chừng đó phải có ngày quốc hận 30 tháng tư và sau đó Ánh
nghĩ là chúng ta có 2 mục đích khác nhau. Mục đích tổ chức Quốc hận là để nhắc
nhở cho chúng ta và con cháu chúng ta đừng quên rằng mình được tự do nhưng trên
80 triệu người Việt Nam chưa có tự do và chừng nào Việt Nam chưa có tự do thì
tất cả chúng ta vẫn phải có bổn phận phải tranh đấu cho Việt Nam được tự do.
Giống như ngày xưa chúng ta có ngày quốc hận là 20 tháng 7 kỷ niệm ngày chia
đôi đất nước Việt Nam, ngày đó miền Nam vẫn giữ ngày 20 tháng 7 là ngày quốc hận
chứ không có đổi là ngày hành trình cho tự do để mừng cho những người, hàng
triệu đồng bào miền Bắc đã may mắn di cư từ miền Bắc vào miền Nam. Còn mục đích
thứ hai mà ông (người đặt câu hỏi) vừa nói là một mục đích rất quan trọng như
chúng ta ngoài chuyện chúng ta mừng là chúng ta đến được đất tự do nhưng chúng
ta cũng muốn có một cái phương tiện, một cái cách, để mà nhân một cái dịp để mà
giải thích cho những người Canada và cho con cháu chúng ta về ý nghĩa tại sao
mà có mặt cái cộng đồng người Việt Nam tại đây. Ánh nghĩ rằng cái mục đích đó rất quan trọng nhưng giá mà chúng ta chọn
một ngày khác. Ngày đầu tiên mà người tị nạn Việt Nam được đặt chân đến Canada
chẳng hạn hay là ngày mà chính phủ Canada ký sắc lệnh ban hành chấp thuận cho
người Việt Nam được đến tị nạn tại Canada chẳng hạn. Nếu chúng ta có hai ngày
đó riêng ra thì sẽ không có ai chống đối và không có những sự tranh cãi rất là
đáng tiếc ở trong cộng đồng chúng ta. Đáng lẽ là chúng ta phải cùng nhau rất là
mừng, nhưng có người mừng có người không mừng, có người buồn có người giận dỗi
v.v... Trong khi thật ra cái bên chống hay là bên đồng ý, tất cả chúng ta đều
cùng một lòng cả, chúng ta đều muốn hướng về quê hương Việt Nam. Người ủng hộ
hay là không ủng hộ dự luật đó như Ông (người đặt câu hỏi) vừa nói đều thật ra
là như người Mỹ vẫn nói :” We agree to disagree” chúng ta đều cùng 1 lòng hướng
về quê hương Việt Nam. Nhưng chỉ là chuyện rất đáng tiếc là ngày quốc hận và
ngày hành trình cho tự do bị dồn vào làm một. Vì như vậy Ánh vẫn muốn là, mình
giữ nguyên ngày quốc hận là ý riêng của Ánh thôi là để giữ nguyên ý chí phục
thù, mình luôn nhắc nhở mình, con cháu mình là chừng nào Việt Nam chưa có tự do
thì phải có ngày quốc hận.
(Trích
từ “Những lời nhận định của KHD Dương Nguyệt Ánh về Luật S-219 trong buổi hội
thảo do Cộng đồng Người Việt tự do vùng Montréal tổ chức. Do PN ghi lại từ
youtube. Xin xem các bài viết của bà Hoàng
Lan Chi về vấn đề này).
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen