Rất
nhiều nhạc sĩ, ca sĩ của miền Nam đã tìm đường di tản, vượt biên... với
hy vọng rằng rồi mình sẽ lại được sống với nghiệp dĩ của mình ở đâu đó.
Thật buồn, không phải ai ra đi cũng đã toại nguyện. Nhưng với nhiều
người ở lại, cuộc đời đầy những bất ngờ sau đó, có thể còn buồn bã hơn
nhiều.
Một
trong những nhạc sĩ ở lại trong nước sau 1975 là nhạc sĩ Hoài Linh. Ông
là tác giả của vô số những bài bolero có lời lẽ đẹp và sâu sắc như Sầu
tím thiệp hồng, Căn nhà màu tím, Xin tròn tuổi loạn... Vốn là trung uý ở
Nha cảnh sát quốc gia, nhạc sĩ Hoài Linh cũng mang nhiều nỗi lo về
chuyện chế độ mới sẽ thanh trừng mình. Ngay trong những ngày di tản, ông
đã dự định cùng gia đình đưa nhau xuống tàu, thế nhưng quá tiếc nuối
căn nhà kỷ niệm ở đường Trương Minh Giảng, nơi ông dành dụm qua nhiều
năm mới có được, nên rồi ở lại.
Ngày thường, nhạc sĩ Hoài Linh sống rất khiêm tốn và nhã nhặn với mọi người, ít phô trương. Chính vì vậy mà trong hẻm nhà, nên ai cũng thương mến. Khi những nhóm công an khu vực đầu tiên vào Sài Gòn đi điều tra nhân thân của ông Hoài Linh, hàng xóm luôn nói đỡ cho ông, không ai khai chuyện ông là trung uý cảnh sát. Chính vì vậy mà ông Hoài Linh tránh được chuyện đi tù (hay nói theo kiểu Nhà nước Việt Nam là đi học tập cải tạo).
Vốn
là một nhạc sĩ thành danh, được trọng vọng, cũng như đang sung sức làm
việc, bất ngờ bị đảo lộn mọi thứ, nhạc sĩ Hoài Linh mang một tâm trạng
bất đắc chí cho đến tận lúc qua đời. Sau năm 1975, nhạc sĩ Hoài Linh
dành trọn tâm huyết của mình cho việc viết thánh nhạc, phục vụ cho nhà
thờ. Gia đình cho biết ông cũng từ bỏ y định vượt biên khi thấy số người
tuyệt mạng trên biển quá nhiều.
Một lần đón các em nhỏ đến nhà tập hát thánh ca cho nhà thờ, nhạc sĩ Hoài Linh bị công an khu vực đến yêu cầu chấm dứt "tụ tập đông người", ông buồn bực vô cùng nhưng cũng phải đành làm theo. Đầu năm 1995, ông trở bệnh nặng. Thật là ngẫu nhiên nhưng cũng đầy ý nghĩa, ngày 30-4-1995, nhạc sĩ Hoài Linh lìa đời, để lại một sự thương tiếc cho nhiều người miền Nam. Dĩ nhiên, báo chí của chế độ mới không hề đưa một dòng tin nào.
Do không đi học tập, nên nhạc sĩ Hoài Linh bị nhiều người cho rằng có thể ông là Việt Cộng nằm vùng, thế nhưng khi còn sống, nhạc sĩ Hoài Linh không bao giờ buồn đính chính. Một trường hợp khác tương tự là nhạc sĩ Anh Việt Thu. Dù nhạc sĩ Anh Việt Thu mất năm 1973, nhưng ông vẫn bị mang tiếng là Việt Cộng nằm vùng do có một người em đi tập kết theo cộng sản ở miền Bắc, cũng như có bạn là nhà thơ Thiên Hà, là Việt Cộng. Nhưng giờ thì điều đó có thể lý giải được: sau năm 1975, rất nhiều bài hát của nhạc sĩ Anh Việt Thu cũng đã không được phép lưu hành.
Không ai có thể hình dung được đời mình và người Cộng sản từ miền Bắc đã gây ảnh hưởng như thế nào. Chẳng hạn như nhạc sĩ Lê Văn Thiện không bao giờ hình dung được người vợ không hôn thú của mình (bà Ngọc) là thành phần khủng bố ở nội đô. Bà Ngọc đem mìn hẹn giờ đến cài ở nhà hàng Liberty, đường Tự Do, để giết một vài lính Mỹ. Thế rồi bị trục trặc, chính bà cũng bị mìn giết chết tại chỗ, còn chỉ huy của bà là ông Sáu Hỏi (sau 1975 về làm quan chức ngành văn hoá ở quận 5) thì cao chạy xa bay.
Tâm
trạng trầm uất và chỉ cầu mong sống để làm việc, lo cho gia đình là
khuynh hướng chung của rất nhiều nhạc sĩ miền Nam đã sống trong chế độ
VNCH. Nhạc sĩ Thanh Sơn, Mặc Thế Nhân, Hoàng Trang... tìm cách quy ẩn.
Còn những nhạc sĩ như Lê Hựu Hà, Y Vân... thì được tuyển dụng làm cho
các đoàn ca nhạc mới. Có miễn cưỡng nhưng chỉ còn đó là sinh lộ cuối
cùng nên các ông đành nương theo mà sống. Lúc sinh thời, nhạc sĩ Y Vân
cũng rất buồn bã sau ngày 30-4, nhất là khi một người bạn thân đi vượt
biển mất tích. Ông tâm sự với vợ con rằng giờ chỉ còn biết làm để gia
đình không lâm vào cảnh đói khổ mà thôi. Và có lẽ cũng do làm việc lao
lực ngày đêm, năm 1992 nhạc sĩ Y Vân qua đời. Nhạc sĩ Lê Hựu Hà cũng
không khác gì. Những năm ông đi trình diễn trên sân khấu, rất nhiều khán
giả gửi giấy lên yêu cầu các bài hát thời ban nhạc Phượng Hoàng của
ông. Thế nhưng Lê Hựu Hà đành từ chối khéo, sau đó quay vào trong với
ánh mắt buồn thăm thẳm: nhiều bài hát của ông cho đến năm 2003, tức năm
ông qua đời, vẫn chưa được những người Cộng sản cho phép lưu hành trở
lại.
Nhiều nhạc sĩ không thích nghi được đời sống của chế độ mới nên cũng qua đời trong nghèo khổ như nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang, Trúc Phương, Thanh Bình, Châu Kỳ... Nhiều năm bị bạc đãi ở các phòng văn hoá kiểm duyệt theo chính sách thanh lọc văn hoá của chế độ cũ, hầu hết những nhạc sĩ của miền Nam Việt Nam còn bị báo chí Nhà nước ghẻ lạnh vì tuân theo các chính sách tuyên truyền của ban tuyên giáo. Trong khi đó, khác với giới biểu diễn của chế độ mới thì được tạo điều kiện để ca tụng, quảng bá lắm lúc trơ trẽn.
Khá
nhiều nhạc sĩ trước 30-4 là sĩ quan phòng tâm lý chiến, là quân nhân
VNCH, nên chuyện đi tù cải tạo là điều dễ hiểu. Những ngày tháng trong
trại tù cải tạo Hà Tây, nhạc sĩ Vũ Thành An cũng vì đói, vì sợ đòn nên
đã khuất phục, trở thành tai mắt của cán bộ quản giáo và bị anh em trong
trại căm ghét. Mãi sau do quá ăn năn, ông đã xin được rửa tội đi tu
theo đạo Công giáo ngay trong trại tù. Đó là lý do mà nhiều năm sau khi
xuất cảnh sang Mỹ, nhạc sĩ Vũ Thành An mới quay lại với âm nhạc, dùng
Đời Đá Vàng như một lời tâm tình đầy đau đớn cho cuộc sống mà ông đã
trãi qua.
Nói
về kết thúc trong trại tù, không thể không kể đến nhạc sĩ Minh Kỳ. Vốn
là đại uý cảnh sát, nhạc sĩ Minh Kỳ cũng bị dồn vào trại cải tạo ở Biên
Hoà. Bốn tháng sau ngày 30-4, khi đang ngồi ăn trong trại, cả nhóm sĩ
quan của ông bị ai đó ném lựu đạn vào giữa, khiến thương vong mười mấy
người. Nhạc sĩ Minh Kỳ hấp hối, đẫm máu, chỉ có lời với anh em trong
trại là nhắn giùm với gia đình rằng ông đã chết, rồi sau đó xuôi tay.
Không rõ mộ của ông sau này có cải táng hay không, vì khi chôn cất sơ
sài, cán bộ quản giáo chỉ để bảng ghi tên người chết là Vĩnh Mỹ, tức tên
thật của ông, chứ không hề biết đó là một nhạc sĩ tài hoa hàng đầu của
nước Việt.
30-4-1975
là một cột mốc của nhiều điều, mà có lẽ nhiều thập niên nữa người Việt
mới biết tường tận sự thật. Và có lẽ cũng nhiều năm nữa, những trang sử
nhạc còn phải ghi chú thêm những điều chưa kể hết, mà vốn nỗi buồn gần
nửa thế kỷ vẫn phủ tối cả quê hương.
(Tuấn Khanh, Sài Gòn 26/04/2015)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen