Phạm Cao Dương, TS
September 6, 2014
September 6, 2014
Kính Thầy
Bai
viết của Thầy Phạm Cao Dương cho học trò thầy (là tôi người đang viết
mấy giòng này) những bồi hồi, làm mắt tôi rưng rưng và tôi cảm thấy tôi
hãnh diện biết bao khi có một quá khứ làm người Tị Nạn Cộng Sản Việt
Nam.
Chúng
ta sinh sống trên quê hương thứ hai là chúng ta đươc tái sinh để làm
người. Quê hương VN trên mỗi bước chân của người Việt tị nạn Cộng Sản và
của con cháu những người Việt này . Chúng ta chạy ra Biển Đông tìm tự
do chứ không tìm miếng cơm manh áo như các đợt di dân trong lich sử nước
Mỹ. Chi có khối người VN chạy giặc Cộng trôi nổi trên Biển Đông sau
ngày 30 tháng tư 1975 đã cho thế giới biết thế nào là sự tàn ác ác của
Cộng Sản Việt Nam và cho quê hương thứ hai biết thế nào là sức mạnh của
chứng ta.
Con
cháu chúng ta hiện nay và mãi mãi vẫn là những công dân đóng góp rất
nhiều cho quê hương: bất cứ nơi nào chúng ta có tự do và được quyền sống
trên thế giới. Cộng đồng vũng mạnh, người Việt có tiếng nói mạnh.
Quốc
gia Ái Nhĩ Lan chỉ có 4 triệu 800 ngàn người sống tại quê. 20% dân Mỹ
là gốc Ái Nhĩ Lan và 22 Tông Thống trong số 44 Tổng Thống Mỹ có giòng
máu Ái Nhĩ Lan.
Chúng
ta không phải về VN để chứng tỏ là người yêu nòi giống Việt. Hãy sống
và làm được những gì quan trọng để mỗi lá phiếu của khối người VN Hải
ngoại là những lá phiếu quan trọng mà bât cứ ai cũng cần lá phiếu của
chúng ta.
Cám
ơn Thầy với bài viết cho em hãnh diện hơn rằng em vẫn thấy quanh em còn
có những người yêu quê hương nòi giống Việt Nam đích thực .
Kính
chúc Thầy luôn có sức khỏe cho lòng chúng em những đứa học trò ngây thơ
ngày nào biết mình vẫn còn có một quê hương và những bậc thầy yêu mến.
Kính.
Kính.
Thu Hương
sinh viên Văn Khoa 65/68 và Đại Học Sư Phạm Saigon khóa 1970
Tôi
rất muốn gọi Cô Thu Hương là “Thu Hương” như gọi các sinh viên cũ của
tôi hơn nửa thế kỷ trước và xưng là “thày”. Nhưng vẫn thấy bất tiện.
Hồi đó Cô chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trên dưới hai mươi, mới vào
ngường cửa đại đọc và bây giờ mọi chuyện đã đổi khác rồi. Tạm thời gọi
Cô bằng “Cô” vậy.
Cảm ơn Cô đã quan tâm tới bài tôi viết. Bây giờ tôi xin thưa với Cô như thế này:
Ý chính của tôi liên hệ tới chủ đề “Dựng Tượng Đức Thánh Trần ở Little Saigon” là qua ba tiếng Đức Thánh Trần mà tôi dùng, tôi muốn khơi dậy mạch sống đầy sinh lực,
đầy linh khí đã và đang tiềm tàng, ẩn náu trong mỗi một con người Việt
Nam chúng ta dù chúng ta ở bất cứ nơi nào trên thế giói mà bây giờ chúng ta rất cần vì sau bao nhiêu đau thương, chếtchóc, nước mắt tràn ngập Biển Đông, chúng ta đã có được một Việt Nam thứ hai, một Việt Nam Trẻ với lãnh thổ trải rộng toàn cầu, chỗ nào cũng có Việt Nam nếu có người Việt.
Chúng ta đã có được môt Siêu Quốc gia Việt Nam
trên đó mặt trời không bao giờ lặn mà người Anh hồi thế kỷ 19, và người
Tầu hiện tại không có được vì nó không hình thành bằng xâm lăng, chém
giết và đô hộ hay do tha hương cầu thực hay bành trướng kinh tế làm
giàu. Siêu quốc gia của chúng ta hình thành bằng sự đau khổ, tủi nhục,
bằng máu và nước mắt của hàng triệu dân tị nạn đã liên tục bỏ nước ra đi
từ sau biến cố 1975 với hàng nửa triệu bỏ thây ngoài biển cả hay chết
thê thảm nơi rừng rậm hoang vu, vào không có lối ra ở Kampuchea, không
ai biết đến. Chúng ta không bao giờ được quên điều đó. Quên là vô ơn,
là có tội.
Siêu quốc gia của chúng ta là món quà Trời cho ngàn năm một thuở chỉ
dân ta mới có cái may có được. Nó hợp với sinh hoạt của thời đại mới
giữa lúc biên giới, giữa các nước mỗi ngày một mờ nhạt dần trước sự phát
triển của khoa học, kỹ thuật, kinh tế và thương mại. Nó sẽ giúp cho
Việt Nam thoát khỏi tình trạng nhược tiểu để có cơ hội vươn lên nếu
chúng ta biết nắm bắt. Nhưng vì nó hình thành bởi con người nên cần
phải có sư tin tưởng của chính con người vào tương lai của chính mình,
con cháu mình và cả dân tộc mình. Sau ngót bốn mươi năm tranh đấu để
sinh tồn, để phát triển, các cộng đồng của chúng ta đã bắt đầu đứng
vững. Các con cháu chúng ta đã bắt đầu thành công và lập nên sự nghiệp
không nhỏ, với sự đóng góp rất là khiêm nhượng của chúng ta.
Chúng
ta đã quá quan tâm đến quá khứ và đến Việt Nam ở bên kia mà quên đi
chính con em của chúng ta ở bên này. Bây giờ thì chúng ta phải nghĩ lại
và sửa đổi. Việc chỉnh trang lại những nơi mình đang ở là một việc làm
vô cùng quan trọng. Chỉnh trang từ hình thức, vật chất tới tinh thần,
từ cách suy tư, tín ngưỡng cao, thấp để người trẻ có thể tìm thấy một
cái gì đó mà trở về với chính mình và với cộng đồng của mình và người
già có chỗ để nương dựa trong lúc tuổi xế chiều. chúng ta có đầy đủ tư
do đển làm điều này, nếu chúng ta muốn. Các nhà cầm quyền đia phuơng
không bao giờ ngăn cản chúng ta cả nếu đó là hợp pháp.
Chúng
ta phải trở về để đến với con cháu chúng ta và chăm sóc cho họ. Họ ở
đâu, quê hương của chúng ta ở đó. Vợ con, chồng con chúng ta ở đâu, nhà
chúng ta ở đó. Sáng đi, chiều về, chúng ta lại về đó , “về nhà”. Hãy
dành một phần thì giờ, công, sức, tiền bạc cho con cháu chúng ta, cho
chính quê hương trước mắt của chính chúng ta thay vì cho một nước Việt
Nam quá già nua, cũ kỹ, cạn kiệt sinh lực, bạc nhược tinh thần nhưng con
người ở đó vẫn một mực tin tuởng vào những gì lãnh đạo của họ chọn lựa
và cho rằng mình đã chiến thắng, đã tiến bộ nếu không hơn thì cũng ngang
với các nước tiền tiến trên thế giớivới đầy nhà chọc trời, với xa lộ
chạy khắp lãnh thổ, với biệt thự nguy nga nhờ chiền thắng Miền Nam của
họ.
Đã
đến lúc chúng ta phải dùng thành ngữ bình dân “Bỏ đi Tám” hay “Tạm
quên đi, Tám”, phải xét lại tất cả để khỏi phải hối tiếc là khi con cháu
chúng ta còn nhỏ, còn nằm trong tầm tay chúng ta, chúng ta đã mải mê
những chuyện khác hơn là chăm sóc họ, chơi với họ lúc chiều về hay bế ẵm
họ, thay tã cho họ truyền lại linh khí của tổ tiên lại cho họ dạy họ
học bài buổi tối trước khi họ có cuộc sống riêng, vượt khỏi tầm tay của
chúng ta. Bây giở thì tự họ đã ý thức được họ là ai, đã cố gắng, đã
thành công và lập được sự nghiệp và đứng vững. Phải chăng một lần
nữa, đó là do Trời định, là do mạch sống chứa đựng đầy linh khí cuả ông
cha chúng, tiềm ẩn trong mỗi con người Việt Nam của chúng ta, của các
em? là linh khí, là khí hạo nhiên trong mỗi con người chúng ta,
trong mỗi con ngưòi các em? Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi vẫn tin
ở tương lai lâu dài của dân tộc, ở “Sách Trời.” Kẻ kia có muốn chẳng
làm gì được chúng ta. Chúng ta đã đứng vững hơn hai ngàn năm. Không cò
lý do gì chúng ta không đứng vững thêm vài ba ngàn năm nữa để dân tộc
Việt Nam sẽ mãi mãi trường tồn.
Cuối cùng tôi xin gửi Cô những câu thơ của Nguyễn Văn Giai mà tôi được học trước đây, trích tứ bài Hà Thành Chính Khí Ca nói về Tổng Đốc Hoàng Diệu:
Một vùng chính khí lưu hình
Rộng trong Trời Đất nhật tinh, sơn hà.
Hạo nhiên ở tại lòng ta.
Tấc gang son sắt hiện ra khi cùng.
Hơn thua theo vận truân phong.
Ngàn thu để tiếng anh hùng sử xanh.
Rộng trong Trời Đất nhật tinh, sơn hà.
Hạo nhiên ở tại lòng ta.
Tấc gang son sắt hiện ra khi cùng.
Hơn thua theo vận truân phong.
Ngàn thu để tiếng anh hùng sử xanh.
Nhớ
lại nhưng câu này, bây giờ tôi vẫn còn bồi hồi, xúc động. Các cụ Nhà
Nho chúng ta ngày xưa là thế đấy ! Chúng ta đứng vững ngàn năm là nhờ
thế đấy!
Xin
Cô Thu Hương coi đây như một bài học ngắn ngoài chương trình để bài
giảng thêm vui của tôi bên cạnh những bài học ngày xưa.
Mong Cô cho tôi thêm chi tiết để tôi liên lạc.
Thân mến,
Phạm Cao Dương, TS
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen