Khi ALR hỏi một sinh viên Hoa lục đang du học tại Hồng
Kông viết về cuộc Cách mạng Dù, chúng tôi đã không mong đợi nhiều. Những gì nhận
được đã làm chúng tôi ngạc nhiên. Nó nổi bật so với những ý kiến, quan điểm hỗn
loạn và ồn ào đã được viết về các sự kiện trong tuần vừa qua. Bao giờ cũng thế,
trái tim và lòng can đảm có cách thể hiện riêng. Sau đây là bài viết dưới bút
danh Yu Xiaobo.
Là
một người Hoa lục ở Hồng Kông, tôi luôn cảm nhận được những thành kiến và ác
cảm đối với mình, nhưng cũng hiểu sự bất lực là nền tảng cho những cảm xúc này.
Trong nhiều năm, tôi đã sống với sự khó xử vì bị kẹt giữa hai bên; nhưng tối nay
tôi đã chọn một bên. Tối nay tôi ủng hộ các bạn, bởi vì các bạn đang làm những
gì tôi không bao giờ dám mơ ước.
Khi
tôi mới đến đây, tôi rất ấn tượng bởi ý thức chính trị và dấn thân của các bạn
sinh viên Hồng Kông. Những bài viết trên các bức tường dân chủ, những cuộc thảo
luận và bài giảng chính trị thường xuyên tại trường đại học cho thấy vai trò
quan trọng của các sinh viên trong việc hướng dẫn phát triển xã hội. Tôi thường
được hỏi về tình hình chính trị ở Hoa lục và thậm chí về quan điểm của riêng
tôi. Tôi thấy các câu hỏi ấy rất khó trả lời, không chỉ vì tình hình quá phức
tạp để được giải thích trong một vài từ, mà còn vì sự thiếu hiểu biết của tôi về
vấn đề đó. Tuy vậy, tôi biết ơn sự quan tâm và sự chân thành muốn tiếp cận của
các bạn. Ngược lại những người Hoa lục chúng tôi, không chỉ chúng tôi ít khi
quan tâm đến các vấn đề của Hồng Kông, chúng tôi hầu như không hiểu cả vấn đề
của mình. Chỉ phỏng tính, ít hơn một phần mười sinh viên đại học Hoa lục biết
một cách chi tiết về thủ tục bầu cử các lãnh đạo của chúng tôi. Nó không nằm
ngay cả trong suy nghĩ của chúng tôi để xem xét tính hợp pháp và chính trực của
quá trình đó. Chúng tôi không biết rằng mình có thể hỏi, “Chúng tôi muốn gì?”.
Tuy vậy, chúng tôi gán cho sự im lặng của mình là “trưởng thành”.
Tối
nay, tôi thấy nhiều hơn cả niềm đam mê và sự góp phần. Tôi thấy lòng quyết tâm
và tinh thần đoàn kết mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm, và điều đó đã không
được nhìn thấy ở Trung Quốc trong một thời gian dài. Khi sự tẩy chay và chiếm
giữ bắt đầu, tôi đã không mong đợi rằng nó sẽ tồn tại lâu, nói gì đến chuyện nó
sẽ phát triển đến mức độ như vậy. Sau đó, tôi nhìn thấy những dải băng ruy màu
vàng trải dài từ các trường đại học đến cả Hồng Kông, không chỉ trên người các
sinh viên mà còn các giáo sư, những nguời mới tan sở và những cụ già gầy yếu.
Tôi thấy đám đông chống chọi với hơi cay, để rồi từ đó được chứng kiến sự hình
thành của một biểu tượng ý nghĩa từ chiếc ô dù bình thường. Tôi thấy các bạn
chạy quanh, phân phối thực phẩm và nước uống đến những người mà các bạn thậm chí
không quen biết. Tối nay, tôi thấy các bạn trở thành anh chị em.
Tôi
tự hỏi, có khi nào tôi nhìn thấy một cảnh như vậy ở quê nhà? Có khi khi nào
chúng tôi chung vai sát cánh làm việc bên nhau cho cùng một mục đích, ngoại trừ
những kỳ thi tuyển sinh đại học?. Đáng buồn thay, chưa từng một lần trong đời.
Có phải tôi hãy tự trách mình vì đã cho rằng sự dũng cảm là ngu xuẩn và can đảm
là ngây thơ không?. Một số người khuyên rằng đây không phải là cách để chúng ta
đối phó với các sự việc, nhưng nghiêm túc mà nói, chúng ta có bao giờ làm gì để
đối phó với bất cứ vấn đề gì? Tôi không thể che giấu sự ganh tị của tôi vì bạn
đã có cơ hội để tranh đấu. Ở tuổi hai mươi, tôi là một điển hình của rất nhiều
người sẽ là rường cột của xã hội chúng ta – lập lại, chúng tôi không bao giờ
biết rằng có một lựa chọn như vậy.
Tôi
cũng ấn tượng sâu sắc bởi thái độ bình tĩnh và kỷ luật của các bạn trong cuộc
cách mạng này. Trong khu vực bị chiếm đóng, tôi thấy sinh viên đọc bằng ánh sáng
của điện thoại di động, nhặt rác và phân loại các vật liệu tái chế. Cẩm nang
hoạt động của các bạn đã chỉ tôi rằng: “Tránh khiêu khích bạo lực, nhưng cũng
phải tránh để lòng thù hận nảy nở trong trái tim của bạn”; và tôi thấy các biểu
ngữ tuyên bố “bình đẳng, khoan dung, tình yêu, và quan tâm.” Để giữ bình tĩnh và
hợp lý có lẽ là thái độ khó khăn nhất, đặc biệt đối với những người trẻ đang tức
giận. Nhưng các bạn đã học hỏi từ kinh nghiệm trước đây, và các bạn biết đó là
vũ khí sắc bén nhất. Tối nay, các bạn đã dạy cho tôi ý nghĩa thực sự của sự
trưởng thành.
Bạn
của tôi, một nhà hoạt động, đã nói với tôi rằng cô ấy thực sự không nghĩ rằng
Phong trào Chiếm Trung Ương Bất Bạo Đông sẽ dẫn đến kết quả mà tất cả chúng ta
mong muốn; những gì cô muốn chỉ đơn giản là để tiếng nói của mình được lắng nghe
và để nâng cao ý thức, rồi một ngày nào đó sẽ được thành công. Tôi không thể
tưởng tượng phải cần bao nhiêu can đảm để tranh đấu cho niềm hy vọng, và chỉ hy
vọng mà thôi. Nhưng tôi biết đây là cách đã đưa bạn đi xa như thế này. Chúng ta
đang trên đường đến gần mục đích.
Tôi
hiểu được nỗi sợ hãi đằng sau sự can đảm của bạn. Nếu bạn không làm bất cứ điều
gì bây giờ, thì ngày nào đó bạn sẽ trở thành một người nữa như tôi. Thành thật
mà nói, đây cũng chính là nỗi sợ hãi của tôi. Trong một thành phố quá bận rộn và
đông đúc, bạn không bỏ cuộc trước áp lực của nó mà phải giữ vững niềm tin vào
dân chủ và tự do, vào sức mạnh của quần chúng. Đối với tôi, đây mới chính là sức
quyến rũ của Hồng Kông. Tôi không dám nghĩ thành phố này sẽ như thế nào nếu
không có những tiếng la khản giọng trên đường phố và những nắm tay giơ cao lên
trời.
Ngồi
cạnh bạn, tôi biết những đau đớn và tức giận của tôi tại thời điểm này là ít hơn
một phần ngàn những gì bạn đã cảm nhận. Chúng ta không thể biết được tình hình
có trở nên tốt hơn, hoặc tương lai có trở nên tươi sáng hơn. Tuy nhiên, tôi phải
nói với các bạn rằng những gì các bạn có bây giờ – sự can đảm và niềm hy vọng,
tinh thần đoàn kết và kỷ luật – là rất quý giá. Bạn không thể tưởng tượng được
rằng những người trong các góc tối của thế giới này, bao gồm cả tôi, thèm muốn
nó ra sao. Đó là một vinh dự và một phước lành. Hãy giữ nó, cho hy vọng của
riêng bạn, và cho cả chúng tôi.
Tôi
sát cánh bên bạn tối nay, cho đến bình minh của một nền dân chủ.
Phỏng
dịch bởi Đàn Chim Việt
Nguồn: asialiteraryreview.com
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen