Thảm Cảnh Gia Đình Nhạc Sỹ, Đại Úy VNCH NGUYỄN HỮU CẦU,
Lê
Chân
Biến
cố năm 1975 đồ ầm xuống trên quê hương Việt Nam bởi ván cờ chính trị quốc tế,
một cuộc đọ sức của các thế lực siêu cường.
Cuộc
chiến tranh không nhằm để chiến thắng tại Việt Nam mà chỉ nhằm thực hiện thế
liên minh mới toàn cầu đã đưa người Việt Quốc gia chúng ta lâm vào cảnh đau
thương tủi nhục chưa từng có trong lịch sử nước nhà vào mùa Xuân năm 1975.
Cựu
Đại Úy VNCH, Nhạc sỹ Nguyễn Hữu Cầu là một nạn nhân thảm thương trong những nạn
nhân thảm thương nhất, cũng như tất cả binh lính, sĩ quan thuộc Quân Lực Việt
Nam Cộng Hòa, không bỏ súng, không bỏ ngũ, không nhường một tấc đất cho giặc,
phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Non
Phần ba Thế Kỷ Bị Giam Cầm Trong Điều Kiện Tù Đày Khắc Nghiệt, Đôi Mắt Anh Đã Mù
Lòa
Trước
thực trạng một đất nước hoang tàn đổ nát, có những vị Tướng lãnh trung can với
lời thề “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm” phải đơn phương chiến đấu, với cuộc
chiến mà thế giới đã cáo chung QLVNCH – một quân đội tinh nhụê ngày nào nay đã
mất hết nhược khí chiến đấu bởi súng đã bị bẽ gảy, vũ khí, danh dự đều bị tước
đoạt.
Năm
vị Tướng lãnh và nhiều Sĩ quan thuộc Quân Lực VNCH đã tuẫn tiết để bảo toàn khí
tiết vào những ngày tàn cuộc chiến.
Miền
Nam Việt Nam hấp hối, đồng bào đổ xô ra biển cả trong cơn hỗn loạn kinh
hoàng.
Xin
các bạn hãy lắng đọng tâm hồn cùng chúng tôi chia xẻ thảm cảnh bi thương tột
cùng của một gia đình Sĩ quan thuộc Quân lực VNCH: Đại úy Nguyễn Hữu Cầu sau
ngày Miền Nam bị BỨC TỬ.
*
Alo! Chị Hai.
·
Bích đó hả, em đang ở đâu ?
·
Em đã tới bến xe Miền Tây rồi, em đang chờ chị Hai đây.
·
Làm sao chị Hai có thể nhận ra em?
·
Dạ, em đang ở cạnh quán cà phê trước cổng bến xe. Em mặc áo sơ mi trắng, quần
tây xanh, đội nón Casquette màu xanh,
·
Chị thấy em rồi. Chị đang đi tới em đó. Em thấy chị chưa? Chị mặc quần đen, áo
trắng cụt tay đi gần tới em đây nè.
·
Em thấy rồi chị Hai ơi. Chị Hai em đây nè.
·
Ngọc Bích, em của chị,
·
Chị Hai…. chị Hai ơi!
*
Em chờ chị có lâu không? Chị ra đây đón em từ nhiều tiếng đồng hồ rồi, nhưng chị
không biết mặt mày em ra sao. Chị phải ngó chừng, phải hỏi thăm từng người xuống
xe đến từ Rạch Giá.
·
Chị Hai ơi! Em vui mừng lắm. Phải trải qua nhiều đoạn đường vất vả em mới có thể
tìm gặp chị hôm nay. Em tạ ơn Trời Đất đã cho em tìm lại được chị Hai. Em cứ ngỡ
như một giấc mơ dài, giấc mơ giữa ban ngày. Em mơ có ngày tìm gặp được chị Hai
nay đã thành sự thật. Chị Hai, chị hãy kể cho em nghe tại sao gia đình mình ra
nông nỗi, sao Ba mình lại mang án khổ sai?
·
Em ơi vận nước đảo điên. Ba thân nơi lao lý, chị em chúng ta cốt nhục chia lìa,
cứ ngỡ suốt đời này không có ngày gặp em,
·
Chị Hai ơi! Ba mươi mấy năm qua không mẹ không cha, chị làm sao sống nổi, bằng
cách nào chị Hai còn sống được đến hôm nay? Bằng cách nào chị Hai tìm gặp được
Ba? Bằng cách nào chị Hai tồn tại được giữa cuộc đời đầy giông bão này trong
suốt cả nữa đời người như vậy?
·
Bích em à, ngày 30 tháng 04 đen chị Hai chỉ vừa 4 tuổi, Ba đi tù cải tạo, mẹ
bước sang ngang, em lúc đó vừa mới lên 2 tuổi. Mẹ bồng em theo đi xây duyên mới.
Chị trôi nổi sống với họ hàng, nay ở nhà người này mai ở nhà khác, làm lụng vất
vả để kiếm bát cơm sống khổ sống tủi nhục qua ngày. Chị Hai chưa từng được cắp
sách đến trường như bao nhiêu đứa trẻ cùng trang lứa khác. Khi Ba mãn hạn tù sau
gần 6 năm “cải tạo”, Ba trở về nhà thì mẹ đã không còn ở nhà để đón Ba nữa. Chị
nhớ là chị cũng chỉ được gặp Ba vài lần, rồi một hôm vào ngày rằm tháng 8, Ba bị
bắt lại,
chúng
nó hung hung hổ hổ đến nhà xiềng trói ba lại rồi dẫn giải ba đi, giam cầm tra
khảo ít lâu rồi họ đưa Ba ra tòa xét xử, ba bị tuyên án tử hình về tội “chống
phá chính quyền” rồi họ tự động giãm án xuống còn chung thân khổ sai. Lúc bà nội
còn sống thỉnh thoảng bà có dẫn chị đi thăm Ba, nhưng rồi sau ngày bà nội mất,
chị Hai như chiếc lá đơn độc giữa cơn lốc xoáy giữa giòng đời trôi nổi, thân
không nuôi nỗi lấy thân làm sao dám nghĩ đến chuyện đi thăm nuôi Ba được.
·
Chị Hai…ơi .
·
Chị biết mình còn có một đứa em trai nhưng đã bị chia cách từ ngày quê hương bị
“giải phóng”, từ ngày cả đất nước này không còn tiếng súng mà chỉ còn thực tại
là bóng tối bủa giăng. Chị bàng hoàng khi được gặp lại em hôm nay. Bích ơi, hãy
nói cho chị nghe tại sao em biết mà tìm đến chị, mấy mươi năm qua em sống thế
nào? Mẹ của mình bây giờ hiện ở đâu? Mẹ hiện nay ra sao rồi hả em?
·
Chị Hai ơi! Ba mươi mấy năm qua, em cứ ngỡ mình có mẹ có cha, cứ ngỡ Trần Ngọc
Bích là con ông Trần Văn Phụng, dẫu gia cảnh cũng có nhiều khó khăn thiếu túng,
nhưng em cũng may mắn được cắp sách đến trường, học sư phạm rồi ra trường công
tác trong nghành giáo dục. Mùa Thu năm 2002, em được bầu chọn là giáo viên ưu
tú,
Cơ
quan đề nghị kết nạp đảng cho em. Được trở thành Đảng viên là ước mơ, là công
danh sự nghiệp là con đường thăng tiến cho tất cả những ai đang tồn tại trên đất
nước này, dù đang công tác ở bất cứ ban ngành nào cũng phải có đảng mới thoát ra
khỏi tầng lớp bị trị, mới thay hồn lột xác để đứng vào hàng ngũ của giai cấp
lãnh đạo, giai cấp thống trị. Vào đảng tức là bước vào con đường thăng tiến, bởi
mọi đặc quyền đặc lợi đều nằm trong tay đảng.
Đến
năm 2003, Chi bộ chấp thuận và chuyển đề nghị lên cấp trên. Đầu năm 2004, họ mới
cho em biết sự thật rằng giáo viên Trần Ngọc Bích không phải là con Ông Trần Văn
Phụng mà là con của tội phạm Nguyễn Hữu Cầu – một tù nhân chính trị phạm với mức
án chung thân khổ sai.
·
Tội nghiệp cho em, trước thực tế đó, trước sự đả kích gièm pha gay gắt của đồng
nghiệp, của bạn bè như vậy tâm trạng của em lúc đó ra sao?
·
Em nghe như Trời Đất điên đảo quay cuồng! “Ba tôi là người tù chính trị với bản
án khổ sai chung thân!” Lúc đó em xé nát và ném tung tờ đơn xin gia nhập đảng.
Không! Tôi không cần đảng tôi chỉ cần phụ tử tình thâm! Em chạy nhanh về nhà,
vừa chạy vừa khóc “Ba ơi! Ba ơi!” Rồi em vội vã đi tìm Mẹ.
Em
trách Mẹ tại sao không cho em biết sớm về thân thế của mình, sao không nói cho
em biết em còn có người chị đang lưu lạc ở phương nào, vì nếu lỡ như đường đời
đưa đẩy, hai chị em gặp nhau ở hoàn cảnh nào đó rồi vô tình mà yêu nhau thì tội
lỗi này ai gây ra hỡi Mẹ? Rồi từ đó em đi tìm Ba và chị. Em lặn lội ra Rạch Giá
hỏi han hết người này đến người nọ trong cả cái thị xã đó. Em nghe người ta nói
trước kia bà nội là giám đốc Nha Khí Tượng, thị xã Rạch Giá, tìm đến nơi mới
biết bà nội đã qua đời. Niềm hy vọng trở nên mịt mùng hơn.
Rồi
trời đất run rủi thế nào mà em lại tìm gặp được một người quen cũ của Ba. Chú ấy
cho em biết là Ba mình đang bị tù “cải tạo” ở trại tù Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai
và chú ấy cũng cho em biết là chị hai vẫn còn sống… chị hiện đang ở đâu đó tại
Sài gòn. Em lại tiếp tục cuộc hành trình phải tìm Ba, tìm chị. Khó khăn lắm, qua
bao đoạn đường đói lả em mới tìm đến được Trại tù nơi đảng và nhà nước đang giam
giữ Ba. Vì không biết thủ tục thăm nuôi là phải xin giấy phép từ địa phương nên
dù em đã van xin, đã năn nỉ hết lời nhưng họ vẫn cương quyết từ chối, không cho
em vào gặp Ba.
Đứng
trước cửa nhà tù nhìn qua song sắt, em gọi “Ba ơi! Con bất hiếu để Ba trãi qua
đoạn trường đói lạnh non một phần ba thế kỷ rồi, Ba bị giam hãm, bị chôn vùi
cuộc đời nơi chốn âm u, non phần ba thế kỷ Ba bị đọa đày trong lao tù của đảng
mà một thời con đã từng mơ ước mình là một đảng viên! “Trời ơi! Non một phần ba
thế kỷ ai chia lìa tình phụ tử xót thương thế này? Chị Hai ơi, Còn có lời nào để
em có thể nói hết nỗi đau đớn hận tủi lẫn xót xa này?
*
Ngọc Bích em, 35 năm gia đình chúng ta nổi trôi cùng vận nước, điêu linh cùng
đồng bào, 35 năm cốt nhục phân ly, 35 năm Ba còn lại những gì? Trong bão táp tả
tơi đời chiến sĩ, một đời tài hoa cây đàn tiếng hát, giờ Ba của chúng ta đôi mắt
đã mù lòa, Ba của chúng ta hiện tại hình dáng như quái nhân sống trong tận cùng
của nổi chết.
·
Chị Hai ơi! Dầu Ba mình có ra sao đi nữa, em cũng tự hào hãnh diện là con của
Ba, con của Nhạc Sỹ Nguyễn Hữu Cầu, con của một Đại Úy Quân lực VNCH. Chị Hai
hãy đưa em đến Xuân Lộc, Đồng Nai thăm Ba. Em muốn được gặp Ba vì đó là tiếng
gọi thiêng liêng, là khát khao tình Phụ Tử.
·
Nguyễn Thị Anh Thư, đứa con gái của người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu, lưu lạc từ
khi vừa lên 4 tuổi, khi cha bị “tập trung cải tạo, mẹ cất bước sang ngang từ 35
năm qua
Con
đi tìm cha hơn 30 năm dài lao lý.
·
Con đi tìm cha Nhạc sỹ Nguyễn Hữu Cầu.
·
Con đi tìm cha tình phụ tử thâm sâu.
·
Con đi tìm Cha, Cha ơi ở nơi đâu?
·
Cơn xóay cuộc đời qúa bể dâu.
·
Oan khiên vây phủ trắng mái đầu,
·
Thân ta mòn mỏi trong lao lý.
·
Thương mấy con thơ lắm dãi dầu.
·
Nguyễn Hữu Cầu có thăm nuôi .
·
Có thăm nuôi? Ai vào thăm nuôi tôi? Hơn 30 năm dài nơi lao lý từ ngày mẹ mất,
người thăm tôi duy nhất là con gái của tôi Nguyễn Thị Anh Thư. Nhưng vài năm
cháu mới có điều kiện thăm tôi một lần vì gia cảnh nghèo túng, đời sống lứa đôi
của cháu lại không được hạnh phúc, lại phải gánh thêm người cha tù chính trị với
mức án chung thân! Tôi làm cha mà chưa một lần được dạy dỗ, dưỡng nuôi con, lại
để cho con vì tôi phải mang nhiều khổ lụy, lao tù chưa phải là nổi đau tận cùng
đang dày xéo lòng tôi.
Hôm
nay không biết có việc gì xẩy ra cho con gái của tôi mà cháu lại vào thăm tôi
bất thường như thế này? Cầu xin Ơn Trên ban bình an cho các con của
tôi.
·
Ngọc Bích ơi! Ba của mình ra kìa. Người đàn ông gầy yếu đầu bị nấm tóc, mặc bộ
đồ tù có sọc trắng đen là Ba của mình đó,
·
Trời ơi! Ba của mình tàn tạ đến như vậy hả chị Hai? Ba ơi! Ba, con là Ngọc Bích
là đứa con trai thất lạc của Ba đây,
·
Chúng con chào Ba.
·
Anh Thư hôm nay có việc gì mà đến thăm Ba bất ngờ vậy? Hoàn cảnh con ở bên ngoài
cũng nhiều khó khăn lắm . Một năm thăm Ba một hai lần cho Ba được gặp con, biết
con khỏe mạnh là đã an ủi cho Ba lắm rồi… Hình như có ai cùng đến đây với con
phải không?
·
Dạ, thưa Ba! Đó là Ngọc Bích là em trai của con, con trai của Ba đó.
·
Hả? Ngọc Bích, con là Ngọc Bích, con của mẹ Bích Nguyệt phải không?
·
Dạ thưa phải, Ba ơi, con là Ngọc Bích là con của Ba đây!
·
Trời ơi! Con trai của tôi (Nức nở, Nguyễn Hữu Cầu quỳ xuống chấp tay lạy Trời
Đất). Xin tạ ơn Trời Đất đã đoái thương, ba mươi mấy năm cha con đã có ngày gặp
lại. Con ơi, ba mươi mấy năm dài đăng đẳng ai bồng ai ẵm, ai dưỡng nuôi dạy bảo
con nên người? Ba mươi mấy năm rồi, Ba chưa một lần làm bổn phận của người
cha.
Các
con hãy tha thứ cho Ba, vì vai Ba nặng gánh sơn hà và vì thân xác Ba mang xíềng
xích ba mươi mấy năm bởi một vụ án oan sai Ba không rửa sạch, Chỉ vì Ba không
thể làm ngơ để mặc cho bọn tham quan lạm dụng chức quyền hà hiếp lương dân, giết
người vô tội, chỉ vì Ba sống trọn vẹn với lương tâm và lý tưởng của một người
con của đất Việt có lương tri. Ba sống không thẹn với tiết tháo một con người
dầu trong lúc sa cơ thất thế.
Ba
xin lổi các con vì Ba đã để con lâm vào cảnh ngộ này. Ba mươi mấy năm dài vất vả
điêu linh, gặp lại hai con trong hoàn cảnh tù đầy, còn cảnh đời nào éo le đớn
đau hơn .
Ngọc
Bích ơi, con có tủi thẹn khi biết mình có một người Cha là người bị tù đầy với
bản án chung thân?
·
Không! Không! Ba ơi! Được gặp Ba là con đã mãn nguyện lắm rồi. Con không cần gì
hết. Tất cả công danh sự nghiệp đâu sánh bằng tình phụ tử mà con đã tìm lại được
hôm nay, con cần có Ba hơn tất cả bởi con biết rằng thân thể hình hài này là
chính Ba tạo cho con. Con chỉ mong muốn được chăm sóc ủi an cho Ba lúc tuổi già
dẫu có đói nghèo hoạn nạn, con muốn được cùng Ba san sẽ nỗi đau chung .
·
Ba ơi con chỉ trách là trách Mẹ sao Mẹ không cho con biết sự thật về thân thế
của con, nếu con được biết sớm hơn và sớm tìm gặp chị Hai, thì có lẽ 2 chị em
thường xuyên thăm Ba, an ủi cho Ba để Ba có chút tình cảm gia đình chắc Ba đở
phần đau đớn tinh thần. Con không thể tưởng tượng nổi non một phần ba thế kỷ dài
Ba của con đói lạnh cô đơn trong bóng tối lao tù, mà con nào có hay có
biết!
Con
à đây có lẽ là định mệnh cũng có thể là sứ mệnh của Ba, Ba khuyên các con đừng
có hờn trách Mẹ, Mẹ vẫn là Mẹ của các con hãy tận tình phụng dưỡng Mẹ số phận
của Ba đã được an định, còn được gặp gở các con hôm nay là hạnh phúc lớn lao cho
Ba rồi, Ba chỉ tiếc đôi mắt đã mù lòa không còn thấy rỏ mặt các con, hoàn cảnh
cách ngăn không cho ba được ôm các con vào lòng Ngọc Bích, Anh Thư, Ba cảm ơn
các con, Ba cám ơn Đất Trời đã cho cha con mình có ngày đoàn tụ hôm
nay.
·
Ba ơi, hồi nãy trước khi Ba ra đây, mấy ông cán bộ có bảo với chúng con là người
ta nói Ba viết đơn “Xin ân xá” thì sẽ được thả nhưng Ba nhất định không xin ân
xá! Tại sao vậy Ba? Sao Ba lại không xin ân xá để sớm được về với chúng con, Ba
không nhớ không thương chúng con sao Ba ?
·
Anh Thư à, con biết là Ba thương chúng con lắm. Đời của Ba không có gì hạnh phúc
bằng được sống bên cạnh các con, nhưng Ba không có tội! Vì lý do đó Ba không thể
nào xin ân xá, Ba không có làm gì nên tội thì tại sao phải xin tha ? Ba quyết
định sống trọn vẹn với lý tưởng của Ba. Ba mong là các con hiểu cho Ba, cùng san
sẻ hoài bão của Ba. Các con hãy quay về, chị em đùm bọc nhau, đừng qúa bận lòng
lo lắng cho Ba. Ba không sao đâu. Nơi này Ba cũng có anh em, cũng có những người
tiếp nối con đường Ba còn dang dở …..
·
Này anh Cầu! – tên cán bộ trại tù cắt ngang- Anh mà còn nói chuyện phản động
nữa, chúng tôi cắt thăm nuôi và đưa anh vào biệt giam đó. Ba mươi mấy năm cải
tạo, anh vẫn chưa tẩy được cái tinh thần phản động đó ra khỏi não trạng của anh
sao?
·
Phản động à! -Nguyễn Hữu Cầu bình thản đáp lại- Được, cứ cho là tôi phản động
đi, còn Đảng của các anh là đảng phản nước hại dân, hà hiếp dân lành giết người
diệt khẩu. Các anh bắt tôi vào tù, kêu án tử hình, rồi chung thân khổ sai, chỉ
vì tôi dám đứng lên tố cáo vạch trần tội ác tày trời của những tên đảng viên
thuộc đảng ủy Tỉnh Kiên Giang! Đảng của các anh tra tấn, hành hạ tôi đủ mọi hình
thức dã man, mục đích là muốn giết tôi để bịt miệng, giam cầm tôi suốt đời trong
bóng tối cốt là để vùi lấp vụ án oan sai 28 năm về trước, đây là một tội ác tầy
Trời. Các anh có biết không?
·
Này anh em! Xách nách tên phản động này dẫn vào trong, đưa vào Khu Biệt giam cùm
cả tay chân và cắt hết mọi thăm nuôi nhận quà.
·
Ba ơi! Ba….
·
Anh Thư, Ngọc Bích các con hãy về đi. Hãy nói lại những điều các con được tai
nghe mắt thấy hôm nay cho đồng bào trong và ngoài nước biết rằng Ba Vô Tội
,Nguyễn Hữu Cầu VÔ TỘI. Kẻ có tội chính là ác đảng Việt gian ! Bán nước . Tôi VÔ
TỘI! TÔI VÔ TỘI! Tôi VÔ TỘI……
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen