Theo
nhiều nguồn tin hành lang “không có cách gì kiểm chứng”, thì trung ương
đảng đang rất lo ngại về nội dung cuộc gặp Trung Quốc-Mỹ (Đối thoại
Chiến lược và Kinh tế Mỹ-Trung) đang diễn ra tại Bắc Kinh trong hai ngày
08-09/07/2014 (1).
Nỗi
lo của đảng là liệu rằng Mỹ và Trung Quốc, sau hàng loạt những phát
ngôn leo thang của hai nước về việc Trung Quốc đang dùng các giàn khoan
dầu bành trướng Biển Đông, đã nhận ra quyết tâm của nhau và “sự lừng
chừng của Việt Nam”, nên có thể sẽ đi đến một thỏa hiệp “gạt Việt Nam
sang một bên” nhằm chia chác các lợi thế địa chính trị của Việt Nam cho
lợi ích riêng của các cường quốc. Nếu có thỏa thuận đó thì “thân phận”
Việt Nam sẽ như thế nào?
Trước
tiên, việc Mỹ muốn ủng hộ Việt Nam và tác động vào đảng cầm quyền để từ
đó dựng lên một phe chính quyền thân Mỹ là điều có thể xẩy ra. Tuy
nhiên, đó chỉ là điều kiện cần, điều kiện đủ là bản thân phe này phải tự
mình mạnh lên và nắm quyền chủ động khi tình thế đòi hỏi quyết tâm hành
động. Bất kỳ vì một lý do gì làm cho phe này lừng chừng lại và đưa Việt
Nam vào một tình thế “muốn có cả Mỹ và Trung Quốc là đồng minh” để “vừa
giữ nước vừa giữ đảng trong chiến lược lâu dài” thì điều kiện đủ lại
không có để điều kiện cần kia xẩy ra được. Đảng hãy nhớ rằng các cường
quốc họ đối lập trong chiến lược nhưng luôn có sự hợp tác khi cả hai
cùng có lợi trong từng thời điểm.
Điểm
qua những tuyên bố gần đây nhất của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư
đảng CSVN, thì dường như đảng vẫn chưa dứt khoát muốn thoát Trung. Ngày
1/7 phát biểu trước cử tri Hà Nội “bức xúc” vì tình hình biển Đông, ông
vẫn nói về Trung quốc như “người bạn láng giềng lớn, muốn hay không cũng
phải ăn đời ở kiếp với nhau”, và cho rằng làm gì thì cũng phải “giữ
được an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, bảo vệ chế độ, bảo vệ
Đảng, bảo vệ nhân dân, không để nội bộ rối ren” (2).
Dù
đảng có nói gì đi nữa, tôi biết đảng thừa hiểu rằng chỉ có thể dựa vào
Mỹ để ngăn cản âm mưu lấn chiếm lãnh thổ của Trung Quốc đối với Việt Nam
nên hôm nay họ “lo lắng không yên” cũng là phải. Đảng biết kịch bản các
nước lớn bắt tay để chia chác lợi ích trên vai các nước nhỏ là chuyện
xưa nay không thiếu. Nhưng với những tuyên bố như trên từ người lãnh đạo
cao nhất nước, làm sao Mỹ yên tâm để “bắt tay” với Việt Nam?
“Khu tự trị Việt Nam”
Mỹ
và Trung Quốc, trong chiến lược đường dài dĩ nhiên họ là đối thủ, nhưng
trong chiến thuật ngắn hạn, sự liên minh tạm thời là điều luôn luôn có
vì những lợi ích kinh tế. Nhất là Mỹ, bản thân nhà nước Mỹ xây dựng trên
học thuyết Tư Bản, có nghĩa là các bước đi ngoại giao, chính trị, quân
sự nào đó… thì cũng chỉ phục vụ cho lợi ích kinh tế. Trong quan hệ
Mỹ-Trung-Việt cũng thế, khi Mỹ xét chọn, kết quả kinh tế sẽ là yếu tố
quyết định cho quả cân nghiêng về bên nào.
Trừ
khi Trung Quốc xâm phạm đến Mỹ (hoặc những đồng minh lâu đời của Mỹ)
một cách thẳng thắn và bá đạo thì khác, còn lại đối với những nước mà
quan hệ “chưa đạt được gì cụ thể” như kiểu Việt Nam thì dù Trung quốc có
“bắt nạt” kiểu nào, mà Việt Nam lại vẫn “lừng khừng” muốn “bắt cá hai
tay”, Mỹ dĩ nhiên phải tính toán “được-mất”. Trong tình thế đó thì lợi
ích kinh tế sẽ là yếu tố chi phối quan trọng, theo đó Mỹ sẽ chọn chiến
thuật mà cả Mỹ và Trung Quốc đều có sự hài lòng tương đối. Việt Nam với
một thị trường tiêu thụ chỉ bằng 8% thị trường Trung Quốc, kim ngạch Mỹ-
Trung cũng cao hơn kim ngạch Mỹ-Việt gấp hơn 10 lần, dĩ nhiên Mỹ phải
ưu tiên Trung Quốc hơn Việt Nam trong các quyết sách đối ngoại ngắn và
trung hạn của mình theo nhu cần trong từng thời điểm.
Về
địa chính trị, biết rằng vai trò của Việt Nam là quan trọng ở Biển Đông
và với dự án Kênh Đào Kra, nhưng Mỹ cũng không thể bảo vệ Việt Nam được
nếu đảng cầm quyền Việt Nam không tỏ ra một thiện chí cho thấy họ thật
sự coi trọng quan hệ Việt-Mỹ hơn quan hệ Việt-Trung. Đó là nói về mặt lý
thuyết chiến lược, còn lý thuyết chiến thuật ngắn hạn hiện nay thì Mỹ
cũng không thể bảo vệ Việt Nam được khi mà về công khai, chưa có hiệp
ước quân sự hay đồng minh chiến lược nào được ký kết chính thức giữa hai
nước.
Trong
quá khứ đến hiện tại (và nhiều khả năng là sẽ còn tiếp diễn ở tương
lai), Việt Nam (dưới sự dẫn dắt của đảng CS) đã nhiều lần từ chối các
bàn tay mà Mỹ chìa ra cho mình, khiến cho quan hệ Mỹ-Việt chiều rộng thì
có mà chiều sâu thì chưa vì vốn dĩ thể chế hai bên khác nhau, và đa số
người dân Việt Nam (trong và ngoài nước) đều không tin cậy chính quyền
Việt Nam, thì làm sao Mỹ tin cậy đảng cầm quyền Việt Nam để cùng tiến
vào chiều sâu được?
Mỹ
cần Việt Nam cho chiến lược của Mỹ ở Thái Bình Dương và Đông Nam Á,
nhất là trong chính sách xoay trục hiện nay không ? Khẳng định là có.
Chính vì thế nên từ năm 1991 Mỹ xem xét bỏ cấm vận, tái lập quan hệ đại
sứ, ủng hộ cho Việt Nam vào Asean, WTO… cấp quy chế có lợi cho Việt Nam
trong hiệp định thương mại Việt-Mỹ… khi các ông thủ tướng Việt Nam sang
Mỹ vận động và xin giúp đỡ. Mới nhất là Mỹ đã “thông cảm” cho Việt Nam
được tạm hoãn và thi hành dần dần một số điều kiện để vào TPP bất chấp
nội lực của Việt Nam là yếu nhất và mô hình chính trị “không giống ai”
của Việt Nam trong khối đó. Sự kiên nhẫn của chính phủ Mỹ với đảng cầm
quyền Việt Nam theo tinh thần “chúng ta cùng thắng” (win-win) là thiện
chí ai cũng có thể thấy và không thể phủ nhận.
Thế
nhưng bất chấp các thiện chí trên của Mỹ, đảng cầm quyền luôn lý luận
rằng quan hệ với Mỹ không cần thiết bằng quan hệ với Trung Quốc, vì mục
tiêu giữ đảng và đường lối XHCN. Ngay cả khi lúc này, dù đa số nhân dân
(và các đảng viên thân Mỹ) cũng đã biết rằng dã tâm của Trung Quốc là
lấn chiếm lãnh thổ (cả trên biển và đất liền) của Việt Nam. Dùng miếng
mồi ý thức hệ XHCN để chi phối hệ thống chính trị Việt Nam, Trung Quốc
đã và đang tiến tới việc biến Việt Nam chỉ còn là một quốc gia độc lập
trên danh nghĩa nhưng trong thực tế thì ở tư thế như một “tỉnh tự trị”
của Trung Quốc. Các điều kiện cần của âm mưu này đều đã thể hiện ra bằng
các thỏa thuận “ngầm” song phương mang tính áp chế và ràng buộc mà đến
nay phe chính quyền đang xì ra cho dân biết dần dần.
Cường
quốc thôn tính nước nhỏ tưởng chỉ có một bài bản. Đó là làm nước nhỏ
suy yếu về nội lực, phụ thuộc về kinh tế-chính trị-quân sự… cô độc về
ngoại giao để không phản kháng được. Điều này đảng cũng biết, thế nhưng
đảng vẫn đưa Việt Nam sa vào ngày càng sâu. Trong các bước đi quan
trọng, Trung Quốc đều muốn Việt Nam phải đi theo và đi sau mình. Sự kiện
Trung Quốc cản trở Việt Nam gia nhập WTO là một ví dụ gần và dễ thấy
nhất.
Sau
năm 1972, Mao Trạch Đông chủ động bắt tay với Mỹ để phát triển kinh tế
theo học thuyết “mèo trắng mèo đen” của Đặng Tiểu Bình để tái thiết
Trung Quốc. Dù thế, họ vẫn ép đảng tiếp tục đánh Mỹ “đến người Việt Nam
cuối cùng” và coi Mỹ là “thù địch”. Sau khi thành công trong việc làm
Việt Nam xa lánh Nga và Mỹ, Trung Quốc đi các bước tiếp theo là tất yếu,
xâm lấn lãnh thổ và tìm cách “chi phối chính trị để gián tiếp đô hộ”.
Tiến công chi phối-phá hoại toàn diện từ kinh tế, chính trị, an ninh
quân sự cho đến việc hôm nay là các giàn khoan… tất cả là một bài bản
nhịp nhàng logic và là chiến lược lâu dài.
Vậy
quan hệ thân thiết với Mỹ hay với Trung Quốc, quan hệ nào có lợi và bất
lợi cho Việt Nam hơn, chắc mọi người Việt “tử tế” đều thấy rõ. Đảng, dù
“lú” tới mấy, chẳng lẽ không thấy sao, nhưng dường như đảng không muốn
chọn lối đi tốt nhất cho đất nước và cho dân tộc. Nguyên nhân nằm ở đâu?
Gần
đây nhất, Mỹ và các đồng minh trong khu vực Đông Á đều chính thức lên
tiếng là sẽ ủng hộ Việt Nam nếu Việt Nam thoát Trung cũng như cải cách
chính trị để nội lực mạnh lên, nhằm phụ họ trong việc kềm chế Trung Quốc
trong đường dài, nhưng phe đảng quyền vẫn tỏ ra không muốn thực hiện.
Điều đó dĩ nhiên làm các nước phương Tây và đồng minh Đông Á càng có cơ
sở để hoài nghi việc liệu họ có nên giúp đỡ Việt Nam mạnh mẽ hơn không?
hay là họ giúp Việt Nam lúc này để rồi sau này Trung Quốc hưởng lợi vì
Việt Nam vẫn là đàn em của Trung Quốc?
Nếu
Việt Nam cứ tiếp tục chọn con đường trở thành “khu tự trị và là tiền
đồn ĐNÁ” của Trung Quốc như lâu nay, thì tôi tin rằng Mỹ sẽ bỏ rơi Việt
Nam mà thỏa hiệp với Trung Quốc để làm dịu đi sự căng thẳng vì mấy cái
giàn khoan lúc này. Nếu Việt Nam là “ông em” của “ông anh Trung Cộng”
thì dĩ nhiên các “đại ca” như Mỹ sẽ không quan trọng đàn em nữa mà đàm
phán với “ông anh-người có quyền quyết định”. Đó là phong cách làm việc
của tư bản, nhanh gọn lẹ và đúng người đúng việc.
Điều
này đã bắt đầu hé lộ khi chúng ta thấy các phát biểu của Tập Cận Bình
(*) với John Kerry tại Bắc Kinh trong ngày 09/07/2014. Một mặt Trung
Quốc khẳng định với Mỹ là lập trường của họ trong tranh chấp Biển Đông
(với Việt Nam) hiện nay là đúng và sẽ không từ bỏ, một mặt Trung Quốc
không muốn đối đầu với Mỹ và đề nghị củng cố thương mại để cùng nhau
kiếm tiền. Tập Cận Bình dùng những từ ngữ mang tính hàm ý rất cao như
“Đối đầu TQ – Mỹ chắc chắn sẽ là một thảm họa (Mỹ-Trung không nên vì một
Việt Nam “thấp kém và không nhất quán” như thế mà đi đến đối đầu?).
Phát ngôn của Tập Cận Bình hàm ý như thế e rằng không sai mấy nếu Việt
Nam không nhanh chóng tỏ rõ lựa chọn đối ngoại của mình.
Nội
dung quan chức hai bên như John Kerry và Tập Cận Bình nói ra cho thấy
khả năng thỏa hiệp Biển Đông theo mô thức “bỏ Việt Nam qua một bên” là
có cơ sở để nhận định nếu Việt Nam vẫn cứ “thiếu nhất quán” như lâu nay.
Nếu đảng cầm quyền Việt Nam vẫn tự huyễn hoặc rằng Biển Đông, kênh đào
Kra và cảng Cam Ranh là những lợi thế địa chính trị để mặc cả với Mỹ hơn
là thiện chí chân thành hợp tác để hai bên cùng có lợi thì Mỹ sẽ bỏ
thật. Công thức thỏa hiệp có thể dự đoán theo kịch bản: tranh chấp lãnh
hải với các nước Philippin, Nhật Bản, Hàn Quốc (các đồng minh của Mỹ lâu
nay) thì Trung Quốc nên và phải dừng lại (ít nhất là tạm thời trong lúc
này) vì các nước này Mỹ không thể bỏ. Còn lại là Nga cứ ở Cam Ranh,
Trung Quốc cứ lấy Hoàng Sa-Trường Sa và Mỹ sẽ giữ kênh đào Kra. Thế là
xong vấn đề Việt Nam, và ba cường quốc Mỹ-Nga-Trung Quốc tạm chấm dứt
vấn đề Biển Đông để quay qua các khu vực khác. Kịch bản đó đối với Việt
Nam chính là thời kỳ Hán thuộc lần thứ 3.
Cơ hội cuối cùng cho tất cả
Một
quốc gia Do Thái Giáo nhỏ bé như Israel mà quyết tâm lập quốc và làm
mình lớn mạnh lên được trong một khu vực toàn các quốc gia Hồi Giáo, là
nhờ làm đồng minh với Mỹ-Âu châu. Dù khác nhau về hình thức nhưng giống
nhau về bản chất trong kiểu như Việt Nam ở sát bên Trung Quốc. Vậy vì
cái gì mà đảng cầm quyền Việt Nam không thể đưa đất nước làm được như
dân Do Thái, phải chăng vì chủ nghĩa Mác Lê và quyết tâm tiến lên CNXH
quan trọng hơn lãnh thổ và sự hùng mạnh, tự chủ của quốc gia-dân tộc
trong một tư thế như Israel hôm nay?
Chừng
nào đảng còn muốn giữ quan hệ cộng sản và XHCN cho “giống Trung Quốc”
thì sẽ không có ông Mỹ- ông Âu nào có thể giúp gì được cho Việt Nam vì
họ không tin và không cần mối quan hệ “thiếu nhất quán” đó. Nếu các quan
chức trung ương đảng thuộc phe thân Mỹ lo sợ sự thỏa hiệp này sẽ làm
Việt Nam “mất nước” như tôi nghe đồn sáng nay thì hãy nhanh chóng hành
động trước khi quá trễ, đây là CƠ HỘI CUỐI CÙNG CỦA ĐẢNG để chọn con
đường chuyển hóa từ trên xuống trước khi cuộc cách mạng quần chúng từ
dưới lên xảy ra (mà các điều kiện cần và đủ đang dần hội tụ rồi). Coi
chừng đây cũng là cơ hội cuối cùng, mà chọn lựa sai lầm sẽ “sai một ly
đi một dậm”: sẽ dẫn đến mất nước và mất cả đảng.
Chuyện
xưa không xét, nếu Hoàng Sa-Trường Sa mất lúc này, dân tộc Việt Nam “có
đầy đủ thông tin và thẩm quyền” để nhận định: “tội là ở đảng”.
Nguyễn An Dân
(Ngày 09/07/2014)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen