Ông Trần Nhật Quang chửi ai?
Cánh Cò
Trong ngày 16
tháng Hai, khi nhóm nhân sĩ, đồng bào tập trung trước tượng đài Lý Thái Tổ để
tưởng niệm cuộc chiến tranh biên giới, xuất hiện một ông trùm dư luận viên, đầu
đội nón sắt, miệng nồng mùi rượu rao giảng những điều mà khi nghe qua người đứng
chung quanh không thể không che miệng để tránh mùi nồng nặc của rượu, của món
nhậu đã ôi và cả cái luận cứ đầy bẩn thỉu của Đảng mớm cho hòa tan vào nhau nôn
ra một thứ mùi hố xí không thể diễn tả.
Ông ta là Trần Nhật Quang, có người nói là cầm đầu nhóm dư luận viên tại Hà Nội, lớn tiếng sai thuộc hạ quay video clip để post lên mạng, hét tướng lên rằng: 'Hôm nay tôi vạch mặt các người'. Tại sao các người không kỷ niệm cuộc chiến chống Pol Pot ở các tỉnh Tây Nam? Tại sao lại chốngTrung Quốc, có phải là muốn chế độ này sụp để các người cướp chính quyền không? Các người muốn Trung Quốc cấm vận Việt Nam bằng các cuộc biểu tình kích động lòng căm thù Trung Quốc vì lòng dạ đen tối. Các người hoan hô lính ngụy khi lính ngụy và Trung Quốc giành nhau Hoàng Sa vào năm 1974…
"Đất nước cần phải được bình yên để mà xây dựng và phát triển, đừng có mà quấy phá!"
Trần Nhật Quang có thể từ một bàn nhậu của Đảng mới bước chân ra chỗ biểu tình nên đầu còn đông đặc luận điệu của ban tuyên giáo trung ương, nhìn đâu cũng thấy phân hóa, diễn biến hòa bình và kích động chống Trung Quốc là một trong những mục tiêu lật đổ chế độ.
Có lẽ người nhẹ dạ suốt ngày cắm cúi trong nhà sẽ tin luận điệu này nhưng với những người đã chấp nhận cam go ra tới tượng đài Lý Thái Tổ thì sự chửi bới của ông ta chỉ cho thấy một điều: Đảng không còn lối thoát nào khác là vu khoát, đàn áp dân chúng bằng những trò hạ cấp sau khi cho bọn du hủ du thực ăn uống no say, mớm những câu chữ vụng về cho chúng cầm loa hét lên giữa chợ mà cốt lõi là đặt chữ “kích động căm thù” lên đầu người chống đối.
Thử đặt lại câu hỏi: Có phải những người ra trước tượng đài kỷ niệm ngày đau buồn cua 60 ngàn đồng bào chiến sĩ đã hy sinh là có lòng căm thù Trung Quốc hay không? Câu trả lời là “có”.
Và có phải những người này có ý thức kích động lòng căm thù ấy cho những người khác hay không? Cũng là “có” nốt.
Tuy nhiên cần phải lật vấn đề ở một góc khác, cái góc khuất mà chính quyền các cấp đang cố giấu biến đi từ sau hội nghị Thành Đô. Cái góc ấy khi được lôi ra ánh sáng thì kết quả sẽ ngược lại gần như hoàn toàn: kẻ chủ mưu kích động lòng căm thù Trung Quốc không ai khác hơn là Đảng và nhà nước Việt Nam.
Từ sau hội nghị Thành Đô Đảng không được phép nói xấu Trung Quốc nữa và vì thế Đảng giật giây cho nhân dân nói.
Việt Nam từng trải qua những cuộc chiến tranh nhuộm máu vì dã tâm của các phe tham chiến trong đó Tàu, Mỹ, Pháp, Nhật …mỗi nước xé một chút, mỗi viên đạn cắm một chỗ trên thân thể Việt Nam. Bốn mươi năm sau ngày giải phóng có ai còn nhớ tội ác đế quốc Mỹ hay không?
Dĩ nhiên là còn, nhất là nạn nhân trực tiếp trong cuộc chiến, tuy nhiên không người Việt Nam nào sau ngày 30 tháng 4 đi biểu tình chống Mỹ cả. Tại sao vậy? Vì Mỹ tới Việt Nam và rút đi bỏ lại 58 ngàn con dân của họ trên mảnh đất này và chính đất nước của họ tự dặn với nhau sẽ không còn những cuộc chiến tranh như thế.
Trung Quốc đánh Việt Nam chưa tới một tháng, giết 60 ngàn người, tàn phá không còn một căn nhà nào đứng vững. Cho tới bây giờ mỗi năm Bắc Kinh vẫn kỷ niệm ngày dạy cho Việt Nam một bài học….
Trong khi Mỹ trở lại Việt Nam với nụ cười thì Trung Quốc trở lại với hàng trăm con thuyền của ngư dân Việt bị bắn, bị đánh, bị bắt giam đòi tiền chuộc… và vì vậy người dân Việt căm thù Trung Quốc hơn căm thù Mỹ.
Sự kích động ngấm ngầm nhưng dữ dội của Đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam là đây:
Rõ ràng biển Đông đang bị Trung Quốc bao vây và chắc chắn sẽ lấy mất nhưng từ ông Tổng bí thư cho tới Bộ trưởng Quốc phòng khi sang Bắc Kinh trở về đều tuyên bố nước anh em vô cùng tốt đẹp, hòa hiếu có chủ trương giải quyết tranh chấp trong tình hữu nghị của hai Đảng anh em.
Đây là lối kích động người dân căm thù Trung Quốc một cách gián tiếp thông qua lòng thù ghét, khinh bỉ sự khiếp nhược yếu hèn của Đảng, của nhà nước. Mà nào phải đó là sự sợ hãi? Họ chấp nhận bị nhân dân đấm để cùng với Trung Quốc chia nhau nắm xôi máu thịt Việt Nam.
Đó là những mâm xôi khoáng sản. Những bó nhân dân tệ được lén lút bố thí qua con đường tiểu ngạch. Những xấp đô la lót đường cho hàng hóa độc hại vào Việt Nam bán rẻ cho dân để đổi lấy những hợp đồng có lợi cho cả hai bên. Chỉ một mình nhân dân là chịu thiệt.
Làm ngơ và thậm chí ca tụng khi cán cân mậu dịch nghiêng về Trung Quốc có năm lên tới 147%.
Đảng và nhà nước kích động lòng căm thù Trung Quốc mạnh mẽ hơn nữa khi cho người đục bỏ tấm bia ghi nhớ và lên án Trung Quốc xâm lược tại biên giới phía Bắc, trong khi một mặt cho tân tạo nghĩa trang liệt sĩ Trung Quốc tại Việt Nam. Làm người có trí khôn, không căm thù mới là chuyện lạ.
Đảng và nhà nước kích động người dân chống lại Trung Quốc vì đã cho đàn em như ông Trần Nhật Quang chửi…Đảng công khai trước nhân dân khi tuyên bố rằng Trung Quốc cấm vận Việt Nam là một điều thiệt hại trong khi hầu hết người dân đều nghĩ ngược lại.
Ông ta là Trần Nhật Quang, có người nói là cầm đầu nhóm dư luận viên tại Hà Nội, lớn tiếng sai thuộc hạ quay video clip để post lên mạng, hét tướng lên rằng: 'Hôm nay tôi vạch mặt các người'. Tại sao các người không kỷ niệm cuộc chiến chống Pol Pot ở các tỉnh Tây Nam? Tại sao lại chốngTrung Quốc, có phải là muốn chế độ này sụp để các người cướp chính quyền không? Các người muốn Trung Quốc cấm vận Việt Nam bằng các cuộc biểu tình kích động lòng căm thù Trung Quốc vì lòng dạ đen tối. Các người hoan hô lính ngụy khi lính ngụy và Trung Quốc giành nhau Hoàng Sa vào năm 1974…
"Đất nước cần phải được bình yên để mà xây dựng và phát triển, đừng có mà quấy phá!"
Trần Nhật Quang có thể từ một bàn nhậu của Đảng mới bước chân ra chỗ biểu tình nên đầu còn đông đặc luận điệu của ban tuyên giáo trung ương, nhìn đâu cũng thấy phân hóa, diễn biến hòa bình và kích động chống Trung Quốc là một trong những mục tiêu lật đổ chế độ.
Có lẽ người nhẹ dạ suốt ngày cắm cúi trong nhà sẽ tin luận điệu này nhưng với những người đã chấp nhận cam go ra tới tượng đài Lý Thái Tổ thì sự chửi bới của ông ta chỉ cho thấy một điều: Đảng không còn lối thoát nào khác là vu khoát, đàn áp dân chúng bằng những trò hạ cấp sau khi cho bọn du hủ du thực ăn uống no say, mớm những câu chữ vụng về cho chúng cầm loa hét lên giữa chợ mà cốt lõi là đặt chữ “kích động căm thù” lên đầu người chống đối.
Thử đặt lại câu hỏi: Có phải những người ra trước tượng đài kỷ niệm ngày đau buồn cua 60 ngàn đồng bào chiến sĩ đã hy sinh là có lòng căm thù Trung Quốc hay không? Câu trả lời là “có”.
Và có phải những người này có ý thức kích động lòng căm thù ấy cho những người khác hay không? Cũng là “có” nốt.
Tuy nhiên cần phải lật vấn đề ở một góc khác, cái góc khuất mà chính quyền các cấp đang cố giấu biến đi từ sau hội nghị Thành Đô. Cái góc ấy khi được lôi ra ánh sáng thì kết quả sẽ ngược lại gần như hoàn toàn: kẻ chủ mưu kích động lòng căm thù Trung Quốc không ai khác hơn là Đảng và nhà nước Việt Nam.
Từ sau hội nghị Thành Đô Đảng không được phép nói xấu Trung Quốc nữa và vì thế Đảng giật giây cho nhân dân nói.
Việt Nam từng trải qua những cuộc chiến tranh nhuộm máu vì dã tâm của các phe tham chiến trong đó Tàu, Mỹ, Pháp, Nhật …mỗi nước xé một chút, mỗi viên đạn cắm một chỗ trên thân thể Việt Nam. Bốn mươi năm sau ngày giải phóng có ai còn nhớ tội ác đế quốc Mỹ hay không?
Dĩ nhiên là còn, nhất là nạn nhân trực tiếp trong cuộc chiến, tuy nhiên không người Việt Nam nào sau ngày 30 tháng 4 đi biểu tình chống Mỹ cả. Tại sao vậy? Vì Mỹ tới Việt Nam và rút đi bỏ lại 58 ngàn con dân của họ trên mảnh đất này và chính đất nước của họ tự dặn với nhau sẽ không còn những cuộc chiến tranh như thế.
Trung Quốc đánh Việt Nam chưa tới một tháng, giết 60 ngàn người, tàn phá không còn một căn nhà nào đứng vững. Cho tới bây giờ mỗi năm Bắc Kinh vẫn kỷ niệm ngày dạy cho Việt Nam một bài học….
Trong khi Mỹ trở lại Việt Nam với nụ cười thì Trung Quốc trở lại với hàng trăm con thuyền của ngư dân Việt bị bắn, bị đánh, bị bắt giam đòi tiền chuộc… và vì vậy người dân Việt căm thù Trung Quốc hơn căm thù Mỹ.
Sự kích động ngấm ngầm nhưng dữ dội của Đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam là đây:
Rõ ràng biển Đông đang bị Trung Quốc bao vây và chắc chắn sẽ lấy mất nhưng từ ông Tổng bí thư cho tới Bộ trưởng Quốc phòng khi sang Bắc Kinh trở về đều tuyên bố nước anh em vô cùng tốt đẹp, hòa hiếu có chủ trương giải quyết tranh chấp trong tình hữu nghị của hai Đảng anh em.
Đây là lối kích động người dân căm thù Trung Quốc một cách gián tiếp thông qua lòng thù ghét, khinh bỉ sự khiếp nhược yếu hèn của Đảng, của nhà nước. Mà nào phải đó là sự sợ hãi? Họ chấp nhận bị nhân dân đấm để cùng với Trung Quốc chia nhau nắm xôi máu thịt Việt Nam.
Đó là những mâm xôi khoáng sản. Những bó nhân dân tệ được lén lút bố thí qua con đường tiểu ngạch. Những xấp đô la lót đường cho hàng hóa độc hại vào Việt Nam bán rẻ cho dân để đổi lấy những hợp đồng có lợi cho cả hai bên. Chỉ một mình nhân dân là chịu thiệt.
Làm ngơ và thậm chí ca tụng khi cán cân mậu dịch nghiêng về Trung Quốc có năm lên tới 147%.
Đảng và nhà nước kích động lòng căm thù Trung Quốc mạnh mẽ hơn nữa khi cho người đục bỏ tấm bia ghi nhớ và lên án Trung Quốc xâm lược tại biên giới phía Bắc, trong khi một mặt cho tân tạo nghĩa trang liệt sĩ Trung Quốc tại Việt Nam. Làm người có trí khôn, không căm thù mới là chuyện lạ.
Đảng và nhà nước kích động người dân chống lại Trung Quốc vì đã cho đàn em như ông Trần Nhật Quang chửi…Đảng công khai trước nhân dân khi tuyên bố rằng Trung Quốc cấm vận Việt Nam là một điều thiệt hại trong khi hầu hết người dân đều nghĩ ngược lại.
Đảng bị vạch mặt qua câu nói đầy ngạo nghễ của
ông Quang cáo buộc rằng Ngụy và Trung Quốc giành nhau miếng đất Hoàng Sa. Trong
khi đó Đảng ở đâu mà im hơi lặng tiếng?
"Cái ngày mà bọn bán nước Ngụy Sài Gòn đánh nhau với bọn cướp Trung Quốc. Cái ngày mà hai bọn cướp đấy đánh nhau để tranh ăn thì các ngươi lại kỷ niệm. Nhục nhã chưa?".
Chữ “nhục nhã chưa?” không dành cho Đảng thì dành cho ai đây?
Trần Nhật Quang chửi Đảng thậm tệ không kém khi chiến công của Đảng chống Trung Quốc là cuộc chiến tiêu diệt Pol Pot, kẻ tội đồ của Campuchia nhưng lại là tay chân thân tín, người được Trung Quốc đỡ đầu cho những hành động diệt chủng khát máu. Quang hỏi người biểu tình: Sao không kỷ niệm ngày này?
Quang không biết rằng người dân ghét Đảng đến nỗi việc gì Đảng làm dù đúng hay sai họ đều ném vào sọt rác, nhất là sọt rác lịch sử.
Họ ghét vì Đảng ném đá giấu tay, kích động lòng dân căm thù nhưng bên ngoài cứ lấy 4 tốt 16 chữ làm bình phong đối với quan thầy. Đảng sợ mích lòng Trung Quốc không phải vì chiến tranh mà vì bổng lộc.
Có xảy ra cuộc chiến với Trung Quốc thì nhân dân và tay chân bộ hạ của Đảng chịu, tất cả chóp bu trong Đảng đều đã định cư ở Mỹ từ lâu lắm rồi.
Vậy thì ông Trần Nhật Quang chửi Đảng hay chửi người biểu tình chống Trung Quốc qua cáo buộc kích động căm thù?
Trung Quốc đang bị gậy ông đập lưng ông, cứ tưởng đàn em Việt Nam hết lòng với chủ nhưng đến khi nhận ra sự hai mang của Hà Nội thì nỗi chua chát không biết để đâu cho hết!
"Cái ngày mà bọn bán nước Ngụy Sài Gòn đánh nhau với bọn cướp Trung Quốc. Cái ngày mà hai bọn cướp đấy đánh nhau để tranh ăn thì các ngươi lại kỷ niệm. Nhục nhã chưa?".
Chữ “nhục nhã chưa?” không dành cho Đảng thì dành cho ai đây?
Trần Nhật Quang chửi Đảng thậm tệ không kém khi chiến công của Đảng chống Trung Quốc là cuộc chiến tiêu diệt Pol Pot, kẻ tội đồ của Campuchia nhưng lại là tay chân thân tín, người được Trung Quốc đỡ đầu cho những hành động diệt chủng khát máu. Quang hỏi người biểu tình: Sao không kỷ niệm ngày này?
Quang không biết rằng người dân ghét Đảng đến nỗi việc gì Đảng làm dù đúng hay sai họ đều ném vào sọt rác, nhất là sọt rác lịch sử.
Họ ghét vì Đảng ném đá giấu tay, kích động lòng dân căm thù nhưng bên ngoài cứ lấy 4 tốt 16 chữ làm bình phong đối với quan thầy. Đảng sợ mích lòng Trung Quốc không phải vì chiến tranh mà vì bổng lộc.
Có xảy ra cuộc chiến với Trung Quốc thì nhân dân và tay chân bộ hạ của Đảng chịu, tất cả chóp bu trong Đảng đều đã định cư ở Mỹ từ lâu lắm rồi.
Vậy thì ông Trần Nhật Quang chửi Đảng hay chửi người biểu tình chống Trung Quốc qua cáo buộc kích động căm thù?
Trung Quốc đang bị gậy ông đập lưng ông, cứ tưởng đàn em Việt Nam hết lòng với chủ nhưng đến khi nhận ra sự hai mang của Hà Nội thì nỗi chua chát không biết để đâu cho hết!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen