Lá thư viết từ hải ngoại
2. November 2013 um
15:18
*** Trong không cảnh giới trẻ trong nước đang khát khao Tự do, và nhờ
dđ Liên Mạng FB làm thông tin truyền cho nhau sức mạnh, hy vọng một ngày nào đó
ước mơ của chúng ta sẽ trở thành Sự Thật. Phương Uyên, Nhật Uy, Nguyên
Khang...thân mến, chị đang đứng cạnh các em đây. Xin gửi lại lá thư viết đã khá
lâu đến các em trẻ trong nước cũng như tại hải ngoại - những em sinh sau Biến Cố
30/04/1975 chưa hề biết gì đến cuộc chiến Nam Bắc VN tương tàn, nhưng chị cũng
như các em chúng ta đều có lòng yêu Tổ Quốc và thèm khát Tự
Do.
Ngày xưa vào lứa tuổi các em chị còn đi
học, đó là thời chiến tranh, đạn bom oanh tạc ngày đêm, nhà tan cửa nát, nếu
thấy vườn tược nhà chị nổ tanh bành chỉ còn lại lỗ đất trũng, nếu em hỏi chị „
Chị có sợ không ? Có thù hận ai không ? „ thì chị sẽ trả lời rằng „ Em ơi !
chiến tranh mà, sợ nhiều quá nên quen rồi, chỉ buồn cho nước mình thôi. Thù hận
ư ? Biết thù hận ai bây giờ ? Viên đạn bay vô tình chúng đâu có biết buồn thương
„. Từ khi chị ra đời những gì chị nghe thấy chỉ toàn được dệt bằng hai chữ
„ chiến tranh“. Cuộc chiến tranh nam bắc Việt Nam tàn khốc những 21 năm dài đăng
đẳng, kể từ khi có hiệp định Genève 1954 kéo dài đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Khi lớn lên chị nghe
kể lại là qua hiệp định Genève thì dân tộc mình được Độc Lập có chủ quyền và
thống nhất, chấm dứt ngừng bắn hẳn trên đất nước nhỏ bé sau thời thực dân Pháp
đô hộ, vui mừng độc lập chưa hết, đã phải lau nước mắt ngậm ngùi phân ly, đất
nước ta phải bị chia đôi. Còn gì đau lòng hơn khi bị ngăn đôi bờ tại Vĩ Tuyến 17
giòng sông Bến Hải, miền Bắc thuộc chế độ cộng sản chủ nghĩa, miền Nam thuộc về
khối tự do.
Kể từ năm 1954 ấy đã có làn
sóng hàng triệu người Việt chạy tỵ nạn cộng sản theo chiếc tàu "Há Mồm" của quân
đội Hoa Kỳ vào Nam, những người đó được gọi là „ Người Bắc Di Cư vào Nam„, họ đã
hiểu thế nào là chế độ độc tài cộng sản nên họ phải bỏ nơi chôn nhao cắt rốn mà
chạy trốn.
Chị đã tự đặt cho mình rất nhiều câu hỏi:
“ Thanh bình đâu không thấy như đã ký kết. Nếu như không có phong trào chống
Pháp của toàn dân lấy tên Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, được viết tắt là
Việt Minh thì làm gì ông HCM thắng được thực dân Pháp ? Ừ nhỉ, nếu như ông HCM
không sang cầu viện Bắc Kinh, không tham gia đảng cộng sản Pháp, đảng cs Liên
Bang Xô Viết, thì chắc gì lực lượng Việt Minh đủ sức thắng đuổi nổi bọn thực dân
Pháp tại Điện Biên Phủ ? Và đã ký kết hiệp định Genève là sẽ ngừng bắn sao ông
không tôn trọng hiệp định, ai ở đâu thì ở yên đó, cớ sao ông ở ngoài Bắc cứ muốn
xăm lăng vào miền Nam gây chiến tranh tương tàn máu đổ thịt rơi anh em cùng dòng
máu da vàng ? Từ khi miền Bắc kết thân với khối cộng sản anh em như Liên Bang Xô
Viết, Bắc Kinh, Đông Đức, Cuba, và Tiệp Khắc....thì thử hỏi nếu không có Hoa Kỳ
tham dự vòng chiến tại miền nam Việt Nam thì có lẽ miền Nam thương yêu của chị
đã lọt vào tay cs Quốc Tế từ bao giờ rồi !"
Chị nhớ khi còn bé tại làng xa xôi hẻo
lánh người dân quê hiền lành mộc mạc, họ chỉ thèm được sống trong thanh bình
thôi, nhưng ngờ đâu Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đã nhắm vào lòng yêu nước của
người dân, vào sự mộc mạc chất phác ít học vấn của họ, không ngờ niềm tin của
mình bị đảng cs Miền Bắc lợi dụng, thời ấy xung quanh làng xóm láng giềng là
những „ lính du kích „, được miền Nam gọi là Việt Cộng nằm vùng, là quân của
MTGP, họ sống trà trộn trong dân dả, đến đổi tổng thống Thiệu đã từng tuyên bố „
họ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản „;, vì có quân du kích phá rối nên mới có bom
nổ đạn rơi, dân tình vô tội chết la liệt, nhà cửa cháy điêu tàn. Thử hỏi, nếu
không có Việt Cộng, không có cộng sản miền Bắc xăm lăng thì làm gì có bom rơi
đạn pháo kích tại miền Nam VN chứ ?
Lối tuyên truyền quá hay của cộng sản
miền Bắc và cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, họ cho là:
-
sự có mặt của người Mỹ trên chiến trường MN là loại „ thực dân mới kiểu Mỹ “,
-
dưới chế độ của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu toàn là đỉ điếm, tham nhũng, đàn áp, dã man,
-
nhân dân đòi hỏi phải được hưởng tự do no ấm, có nền độc lập thật sự, nước Việt là của người Việt không có ngoại bang nào đè trên đầu trên cổ dân mình,
-
Nhờ tuyên truyền hay đánh động tâm lý người dân thèm tự do nên MTGPMN đã kết hợp được nhiều người dân nhẹ dạ tin tưởng, họ đón nghe đài radio tuyên truyền bí mật của Hà Nội, và lôi kéo đông đảo người miền Nam nghe theo họ, tin rằng sau khi Mỹ rút quân khỏi miền nam VN, tổng thống bù nhìn Thiệu từ chức tức thì toàn quốc sẽ sống với một chế độ mới trong một xã hội công bằng không phân biệt giai cấp nghèo giàu.
Một số người miền Nam trong đó gồm
cả sinh viên học sinh trí thức thời ấy lỡ tin theo lời tuyên truyền đó của
MTGPMN đứng lên biểu tình đòi lật đổ chế độ Việt Nam Cộng Hòa cho bằng được để „
Giải Phóng MN khỏi chế độ độc tài bù nhìn„, nhưng có ngờ đâu sau khi MN được
giải phóng rồi thì đất nước VN lại trở thành một nhà tù khổng lồ, người dân lần
nữa lại ào ạt chạy trốn cộng sản, tuôn ra biển lao vào chỗ chết tìm sự sống đó
là số phận của Boatpeople, miền Nam sau tháng 4 năm 75 mọc lên những nhà tù gọi
nơi ấy là chỗ tẩy rửa đầu óc tàn dư của Mỹ Ngụy còn lại, người dân bị đưa đi lên
vùng kinh tế mới để trừng phạt „ tư sản mại bản „ mà người dân thường vô tội
chẳng hiểu mình đã phạm lỗi lầm gì ??
Em có bao giờ thắc mắc CSVN từng đánh
Pháp từng đuổi Ngụy nhào nhưng tại sao cái gọi là „ giải phóng cho dân „ sao bao
nhiêu người dân bỏ chạy xa lánh mình như thế ? Ngày nay nước Việt Nam thân yêu
của mình có thật sự là „ không có bóng dáng của ngoại bang „ không ? hay là khối
cộng sản anh em „ môi hở răng lạnh „ Bắc Kinh nay đang làm áp lực lên cái gọi là
nhà nước và đảng csVN ? Việt Nam mình có thật sự có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc
không ? Hay là toàn là độc ác, tàn nhẫn và đàn áp chính nhân dân mình ?? Người
Việt hải ngoại chúng ta, trong đó có rất nhiều thành phần khác nhau, người Việt
tỵ nạn đến sau 75, người Việt tỵ nạn sau bức tường Bá Linh sụp đổ đến Đức tìm tự
do, những thanh niên Việt sinh trưởng lớn lên tại hải ngoại, những du sinh ra
hải ngoại học, chúng ta đang sống trong một đất dân chủ tự do, chúng ta nghĩ gì
về đất nước mình ?
Tưởng cũng nên nhắc đến thời
chiến tranh nam bắc Việt nam, đồng minh Mỹ tháo chạy bỏ rơi miền Nam Việt Nam,
miền Nam sụp đổ ngài ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger đã thốt ra lời nguyền rủa:
„ Sao chúng không chết phứt cho rồi ?„(*) Bao nhiêu máu và nước mắt của lính và
nhân dân Việt Nam Cộng Hòa đã đổ ra bảo vệ lãnh thổ, bao nhiêu tín cậy của chính
quyền Thiệu đặt vào đồng minh, nay thì trong tình huống nào thiện tâm của nhân
dân Hoa Kỳ đã giúp đoàn người Việt tỵ nạn vươn lên huy hoàng nơi miền Đất
Mới sau khi miền nam sụp đổ. (*)
Thật ra người Mỹ họ có thương yêu gì dân
tộc Việt, người Mỹ vào MN với mục đích là để ngăn chặn làn sóng cộng sản lan
tràn Đông Nam Á, người Mỹ cho rằng theo học thuyết Domino nếu MNVN rơi vào tay
cs tức thì các xứ lận cận cũng sẽ bị cs nuốt trọn qua tham vọng bành trướng của
cs Quốc Tế, muốn an ninh cho đất Mỹ thì phải chận sự bành trướng của cộng sản
ngay từ bên Đông Dương. Kể từ năm 1969 Kissinger đã từng bay sang Bắc Kinh
thương thuyết với Chu Ân Lai, nào bắt tay với Bắc Việt để „ đi đêm“, mặt nổi
trước công luận quốc tế là đồng minh Hoa Kỳ hứa giúp MNVN giữ lãnh thổ chống sự
xăm lăng phương Bắc, một mặt thương thuyết hòa bình, ngừng chiến với đối phương,
ra vẻ nếu như đồng minh Mỹ có bỏ chạy mà vẫn không bị mất mặt trước chiến trường
quốc tế, tên Kissinger này còn mang nặng một món nợ với nhân dân MNVN, khi hắn
buông một câu nói phũ phàng „ Why Don´t These People Die fast ?- Sao chúng không
chết phứt cho rồi – Warum diese Leute nicht einmal sterben würden ?
„
Đó, chúng là „ anh lớn „ đến
giúp nên chính quyền Nguyễn văn Thiệu mới bị rơi vào sự áp chế đó của phe đồng
minh, vai trò của Thiệu ngày xưa, ngày nay là nhà nước VN đang làm
đấy, Bắc Kinh đã chi viện trợ vũ khí tiền của giúp cs miền Bắc thắng đuổi
giặc Mỹ Ngụy té nhào, nay sau bức màn the đảng csVN bị rơi vào cảnh „há miệng
mắc quai“ nên không thể há được lời nào.
Tội cho tổ quốc VN mình luôn phải
đứng trước hai hiểm họa: giặc ngoại xâm và giặc nội xâm. Nội xâm của thời VNCH
là MTGPMN và cs miền Bắc, nay giặc nội xâm của đảng và nhà nước là những người
đã có thời tôn sùng chủ nghĩa Max Lenin, đón mừng quân đội giải phóng MN, nay có
ai tự nhận là mình lầm đường lạc lối, hoặc là thấy rằng cần phải lên án đảng
csVN đã lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân, nhân dân ngày xưa theo Việt Minh
theo MTGP chứ họ không phải theo cộng sản. Ngoại xâm ngày xưa là Tàu là Pháp là
Mỹ còn Ngoại xâm hiện nay là ai ? Ngoại xâm này làm gì mà đảng và nhà nước luôn
luôn lo sợ làm mất lòng láng giềng Trung Quốc ? Dư luận trong và ngoài nước đều
chê trách ban lãnh đạo Việt Nam quá ngờ nghệch tự chui vào thế kẹt giờ đành
không có lối ra, chỉ tội cho toàn dân ở trong một cái rọ cần phải được giải
phóng ra khỏi cái đã „từng được giải phóng“.
Người Việt chúng ta nghĩ thử xem đứng
trước hoàn cảnh hiện nay chúng ta làm được gì để cứu nguy cho dân tộc ? Việt Nam
hiện nay hầu như đứng chịu trận một mình, đảng csVN không có đồng minh, chạy
sang cầu cạnh Mỹ ư, nó cười cho thúi mặt đấy, cậy vào Nga ư ? Hứ, ngày xưa có
thời anh chạy theo níu áo anh Trung Quốc trở mặt với tôi mà, thì giờ kết thân
với Trung Quốc tiếp tục đi !
Đảng csVN dường như cũng không có
được sự hậu thuẫn của công luận thế giới, đứng trước nguy cơ của dân tộc, cộng
đồng tỵ nạn Việt nam khắp thế giới lớn tiếng đòi hỏi phải giải thể đảng cộng sản
VN mới cứu nguy cho dân tộc được. Thế thì ban lãnh đạo nhà nước còn chần chờ gì
nữa, hãy mau mau tự làm cuộc Cách Mạng Đổi Mới cho chính mình để khỏi mất mặt
trước toàn dân và lịch sử. Hỡi đảng csVN, chúng tôi kêu gọi các Ngài: Hãy đặt
lợi ích Tổ Quốc lên trên hết. Tôi xin nhắc câu nói của tiền nhân Đức Trần Nhân
Tôn: „ Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay
kẻ khác „.
Nếu các em đang sống trong
nước dưới chế độ Cộng sản thống trị, nhưng chị không nghĩ là các em không thèm
muốn Tự Do. Các em có biết Cuộc Biểu Tình Lớn Nhất Thế Kỷ vào Mỗi Thứ Hai tại
Đông Âu cách nay 20 năm về trước không ? Có cả triệu người tràn ra đường biểu
tình tại Berlin đòi lật đổ chánh quyền Cộng sản đó em ạ, tay họ cầm ngọn nến soi
sáng lương tri nhân loại, bắt nguồn từ Đông Đức tràn sang các nước Đông Âu, Ba
Lan, Tiệp Khắc, lực lượng biểu tình càng ngày càng bộc phát quá lớn đến đỗi công
an gát biên phòng bắt buộc phải mở cửa biên giới cho họ muốn đi đâu thì đi,
không có nòng súng nào ngăn cản được lòng ham muốn Tự Do hết em ạ. Kể từ đó hai
nước Đông Đức và Tây Đức được thống nhất, Đông Đức cũ ngày nay đã bị xóa trên
bản đồ thế giới, khác hẳn với nước mình, Việt Nam thay vì được tự do, Việt Nam
rơi vào tay Cộng sản phương Bắc. Buồn quá em nhỉ.
Chắc ngày xưa gia đình em là gia đình có
công với Cách Mạng chứ gì ? nên ngày nay các em đang ăn sung mặc sướng, con cháu
cấp đảng viên cán bộ nhà nước, có tiền gửi sang du học nước ngoài, tại Hòa Lan,
Anh Quốc hay Đức hay Pháp, hay Mỹ...Chắc em cũng hay tin Trung Quốc đang xâm
lăng nước ta ? Là thành phần trí thức du học nước ngoài tiếp thu văn hóa dân
chủ Tây Phương các em nghĩ gì về hiện tình đất nước hiện tại. Các em có quý hai
chữ Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc của nhà Cách Mạng mà gia đình các em đang tôn
thờ thường hô khẩu hiệu không ? ?? San bằng kẻ giàu cho người nghèo, xã hội chủ
nghĩa là một xã hội không phân biệt giai cấp ..v..v...
Nếu làm mẹ, làm chị các em có đau
lòng không khi đọc những mẩu tin về „ Thánh Đại Ấu Dâm „ tại Cambodia hay còn có
cái tên khác là „ Khu Đèn Đỏ „. Chị xin trích một đoạn ngắn trong The New York
Times – December 31, 2008 sau đây cho em đọc nha: Sina, là người
Việt, nhưng bị bắt cóc từ lúc mới tuổi 13, và bị mang vào Cambodia, để được tập
dùng ma túy Em kể sau đêm đầu tiên ở xứ Tháp Chùa, em tỉnh thức và thấy mình
trần truồng,người đầy máu me, cùng nằm chung giường với một ông Tây da trắng,
không biết người xứ nào, là kẻ đã bỏ tiền trả cho tú bà để phá trinh em.....bị
giật điện Sina kể là em còn bị nhốt truồng như nhộng trong một quan tài gỗ đầy
kiến lửa. Bên trong quan tài tối thui, ngột ngạt và chật chội đến nỗi em không
thể dùng tay để phủi kiến. Nước mắt ràn rụa của em đã làm mấy con kiến bu ở khóe
mắt trôi đi. Hình phạt bị nhốt vào quan tài thường kéo dài từ một đến hai ngày
liền, và chuyện bị nhốt và bị kiến đốt đã trở thành cơm
bữa”...
Em nghe tin này có đau lòng cho
thân phận phụ nữ Việt không em ? Các em thử dùng trí tuệ của mình để nhận xét
đúng sai. Nếu không gì quý bằng Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc thì hãy dùng kiến thức
mình mà ngăn chận sự bành trướng của Trung Quốc trên quê hương mình, mà muốn
chống Tàu trước tiên thành phần trí thức như các em phải hợp lực giải thể đảng
Cộng sản Việt Nam vì ban chánh trị Tàu đã gài người của họ vào đấy để ly gián
cộng đồng Việt Nam của chúng ta, không còn cs trên quê hương mình may ra các tệ
nạn buôn bán trẻ em cho nạn mãi dâm mới chấm dứt.
Nếu để quá trễ, chị e rằng tất cả chúng
ta sẽ cùng ôm một nỗi buồn chung khi Việt Nam lọt vào tay Tàu cộng và thế hệ con
cháu sau này sẽ toàn là đĩ điếm. Là thành phần trẻ yêu nước em nghĩ đến quyền
lợi cá nhân mình thôi hay là đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên hết ?
Nhân dân Việt Nam khắp nơi đang dồn hết
tội lỗi lên đầu Phe Cách Mạng, chính vì có Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam mà gia
đình các em đã góp công góp sức nuôi dưỡng ngày xưa đó mà đã đưa đất nước mình
đến sự điêu linh ngày nay. Bàn tay ông cha các em đã gây nên Lịch sử tội ác, các
em có bổn phận phải bồi thường lại sự mất mát thiệt hại đó. Là thành phần sinh
viên học sinh trí thức em sẽ trả lời thế nào trước lương tâm nhân loại ? Các em
sẽ có thái độ ra sao trước Lịch sử hả em ? Chị không tin rằng các em có thể thờ
ơ trước thế cuộc đất nước lưu vong, thất phu hữu trách, lớn tuổi như chị mà còn
bồn chồn lo âu về quê hương dân tộc, lẽ nào còn tuổi trẻ đầy nhiệt huyết như các
em mà lại dửng dưng cho đành.
Thôi thư quá dài chị dừng
bút. Hôm đứng trước tượng đài Tỵ nạn Việt nam tại Hamburg Đức quốc ngày
12.09.2009 tai chị nghe văng vẳng lời của bao Thuyền Nhân bất hạnh bỏ mình trên
biển cả, chúng ta là chứng nhân còn sống sót hãy thay họ viết lên những tâm tình
của kẻ sống Lưu Vong mong ngày trở về quê hương.
Hãy mạnh dạn đứng lên huy
động thanh niên sinh viên học sinh thành phần trí thức người già em bé khắp
nơi làm cuộc Cách Mạng đổi thay vận nước, các em nhé.
Chị Võ thị Trúc Giang - Lúa
9
Đức quốc ngày 22. Okt 2009
* Sách " Khi Đồng Minh Tháo
Chạy"- Nguyễn Tiến Hưng
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen