Chuyến bay Delta 15
Câu
chuyện hay & đầy tình người xãy ra trong biến cố 9/11/2001
.
Vào sáng
ngày Thứ Ba,
11 Tháng
Chín năm 2001, chúng tôi
đã rời khỏi Frankfurt khoảng 5 giờ
đồng hồ rồi và đang bay qua Bắc Đại Tây
Dương.
Thình
lình tấm
màn ngăn cách giữa buồng lái với khoang tàu chứa hành khách vén mở
và tôi được
gọi vào buồng lái gặp phi công
trưởng ngay
lập tức.
Vừa bước vào buồng lái là tôi để ý
nhận thấy
ngay nét nghiêm trọng lộ trên khuôn mặt
mọi người. Phi
công trưởng đưa cho tôi một
bản in ra vừa nhận từ trụ
sở chính
của hãng Delta Airlines
ở Atlanta
viết vỏn vẹn câu: "Mọi tuyến
không lưu
trên lục địa Hoa Kỳ
đều ngăn cấm
giao thông
hàng không thương mại. Hãy đáp khẩn
cấp càng
sớm càng tốt xuống phi
trường nào
gần nhất. Hãy thông báo điểm đáp. "
Không ai nói
một lời nào cho tôi biết điều này mang ý nghĩa
gì. Chúng
tôi biết đây là một tình thế
nghiêm
trọng và chúng tôi cần phải tìm đất liền để đáp
ngay.
Phi công trưởng xác định sân bay gần
nhất là phi trường Gander, Newfoundland, cách 400 dặm. Ông liên lạc với
trạm không lưu Canada để xin cho thay đổi
đường bay và được chấp
thuận ngay
mà không cần hỏi lý do. Tất nhiên sau
đó chúng
tôi đã hiểu ra lý do tại sao họ chấp thuận
không do
dự.
Trong khi phi
hành đoàn chuẩn bị cho máy bay hạ cánh, một
tin nhắn đến từ Atlanta báo
cho chúng
tôi biết có hoạt động khủng bố
trong khu vực New York. Vài phút sau
tin cập nhật cho biết có không tặc.
Chúng tôi
quyết định nói dối với hành khách trong khi chúng tôi vẫn
còn
ở trên không. Chúng tôi nói với họ
rằng máy bay gặp một trục
trặc nhỏ về cơ khí và cần phải hạ cánh tại sân bay gần
nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra. Chúng tôi hứa
sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander.
Có nhiều
hành khách phàn nàn, nhưng điều
đó không có
gì là lạ. Bốn mươi phút sau,
chúng tôi hạ cánh xuống Gander. Giờ địa phương
lúc bấy giờ tại Gander là
12:30 PM tức là 11:00 AM New
York.
Khi chúng tôi đáp thì đã
có khoảng
20 máy bay khác trên mặt đất đến
từ khắp nơi
trên thế giới và họ cũng
đã
phải chọn lối đi vòng này trên đường đến
Hoa Kỳ.
Sau khi chúng
tôi đã đậu trên phi đạo chờ
lệnh mới,
phi công trưởng thông
báo như sau: "Thưa quý vị,
chắc quí vị thắc mắc phải chăng tất cả các máy bay xung
quanh chúng ta có vấn đề cơ
khí tương
tự như chúng ta. Thật
ra chúng
ta đang ở đây là
vì
một lý do khác." Sau đó, ông
tiếp tục giải thích thêm
đôi
chút
cho chúng tôi biết về tình
hình tại Hoa Kỳ. Có những
tiếng thở
hổn hển ồ to lên
và
những tia nhìn hoài
nghi thảng thốt. Phi
công trưởng
thông báo cho hành khách biết rằng
giới hữu trách của phi trường Gander bảo chúng tôi giữ yên tại chỗ.
Bấy giờ trách nhiệm và quyền quyết định về tình trạng của chúng tôi
tùy thuộc ở chính phủ Canada và
lệnh của họ là không ai được ra khỏi
máy bay. Và cũng không ai dưới đất được phép đến gần
bất kỳ phi cơ nào. Chỉ có cảnh sát sân
bay cứ lâu lâu lại đến dòm ngó chúng tôi một lúc, xong đi qua
các máy bay
khác. Trong khoảng một
giờ đồng hồ kế tiếp, thêm nhiều máy bay hạ cánh và
sau cùng Gander tiếp nhận tất cả là 53 máy bay từ khắp nơi
trên thế giới, 27 chiếc
trong số đó
là phi cơ hàng không thương mại của
Mỹ.
Trong khi đó,
những mảnh tin tức bắt đầu phát ra trên hệ
thống âm thanh của phi cơ. Lần đầu tiên chúng tôi
được biết các phi cơ bị không tặc đã đâm vào
Trung
Tâm Mậu Dịch Thế
Giới ở New
York và vào Ngũ Giác Đài trong vùng
Washington DC. Mọi người cố gắng
dùng điện thoại di động
của họ, nhưng không thể kết nối vì hệ thống truyền sóng
ở
Canada khác. Một số người
gọi thông
qua được, nhưng chỉ có
thể với tổng đài ở Canada và họ cho biết
rằng các
làn sóng nối kết vào đất Mỹ đã bị chặn hoặc bị
nghẹt.
Khoảng vào buổi tối
trong ngày, tin tức cho chúng tôi rằng
hai tòa cao ốc Trung
Tâm Mậu Dịch Thế Giới đã sụp đổ và
chiếc phi cơ thứ tư bị không tặc đã đâm xuống đất. Bấy giờ hành khách
đều kiệt sức về thể chất
lẫn cảm xúc, không kể
nỗi sợ hãi,
nhưng tất cả mọi người đều bình
tĩnh đáng
kinh ngạc. Chúng tôi chỉ
cần nhìn ra ngoài cửa sổ
thấy 52 phi cơ bị lạc
khác để
nhận ra rằng chúng tôi không phải là người duy nhất trong tình trạng khó khăn
này.
Trước đó chúng tôi được thông báo
rằng họ sẽ cho phép hành khách
lần lượt ra
khỏi máy bay mỗi lần một
chiếc.
Lúc 6 giờ chiều, sân bay Gander nói với
chúng tôi rằng phiên
chúng tôi
được phép rời phi cơ sẽ là 11 giờ
sáng hôm
sau. Hành khách không hài lòng tí
nào, nhưng
họ cũng buông xuôi chấp nhận tin không
vui này mà
không phản đối ồn ào;
họ bắt đầu
chuẩn bị sẵn sàng để ở qua đêm trên máy bay.
Gander hứa với chúng
tôi sẽ chăm sóc y tế, nếu cần
thiết, nước, và dịch vụ
vệ sinh. Và
họ đã giữ lời. May mắn thay chúng tôi không có tình huống y tế nào
phải lo
lắng. Chúng tôi có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Chúng tôi đã chăm sóc
rất chu đáo cho thai phụ
đó. Đêm
trôi qua không gặp biến cố
nào ngoại trừ sự xếp đặt chỗ ngủ
không được thoải mái.
Khoảng
10 giờ 30 sáng ngày
12, một đoàn xe buýt trường
học chạy đến. Chúng tôi ra khỏi máy
bay và được đưa đến nhà ga, nơi chúng tôi thông qua thủ
tục nhập
cảnh và quan thuế, và sau đó phải
ghi danh với Hội Hồng Thập
Tự.
Sau đó chúng
tôi (phi hành đoàn) được tách ra khỏi đám
đông hành
khách và được xe van đưa đến một khách sạn nhỏ.
Chúng tôi không biết
hành khách
của chúng tôi được đưa
đi
đâu.
Nhân viên của Hội HTT cho chúng
tôi biết
rằng thị trấn Gander có dân số 10.400 người và họ đang có khoảng 10.500 hành
khách phải chăm sóc từ tất cả các
máy bay đã buộc phải đáp xuống Gander! Họ bảo chúng
tôi hãy yên tâm nghỉ ngơi tại khách sạn
và họ sẽ liên lạc khi
các phi trường Mỹ mở và hoạt động
trở lại,
nhưng chắc cũng mất một thời gian.
Chỉ khi
chúng tôi
đến khách sạn và bật TV
lên, chúng tôi mới biết hết toàn diện của cuộc tấn công khủng bố ở
quê nhà
(nước Mỹ), 24 giờ sau khi nó bắt đầu diễn
ra.
Trong
lúc đó, chúng tôi có rất
nhiều thì giờ rảnh rỗi và nhận
thấy rằng
người dân Gander vô cùng thân thiện. Họ
bắt đầu gọi chúng tôi là "người
máy
bay." Chúng tôi hưởng nhận
tính hiếu khách của họ, khám phá thị
trấn Gander và kết cuộc là
đã
được trải qua một khoảng thời gian khá tốt đẹp ở
nơi đây.
Hai ngày sau,
chúng tôi được
gọi và được
đưa trở lại sân bay. Trên máy bay,
chúng tôi đoàn tụ với các hành khách và
khám
phá những
gì họ đã làm trong hai ngày qua. Những điều chúng tôi khám phá đó
thật không
thể tin được.
Gander và tất cả các cộng đồng
xung quanh (trong vòng
bán kính
75km) đã đóng cửa tất cả
các trường trung học, hội trường, nhà nghỉ, và bất kỳ nơi tập hợp lớn
nào khác. Họ biến
đổi tất cả
các cơ sở vật chất đó
thành chỗ
trú ngụ chung cho tất cả lữ khách lỡ
đường.
Có chỗ thì trải chiếu, chỗ thì trải nệm, chỗ thì trải túi ngủ và gối
nằm.
Tất cả các
học sinh trung học được kêu
gọi tình
nguyện thì giờ để chăm sóc
cho "khách." 218 hành khách
của phi cơ chúng tôi
được đưa tới một thị trấn
có tên là Lewisporte,
cách Gander khoảng 45 cây số, nơi
đó họ được trú ngụ trong một trường trung học.
Hành khách phụ nữ nào muốn có
khu ngủ riêng cũng được sắp
xếp theo ý muốn. Các hành khách đi
chung cả gia đình cũng
được giữ
lại chung với nhau. Tất cả các
hành khách lớn tuổi được đưa tới nhà riêng.
Các bạn còn nhớ người phụ nữ trẻ
mang thai
chứ? Bà
ấy được đưa
đến một nhà
riêng đối diện bên kia đường với một cơ sở chăm sóc khẩn
cấp 24 giờ. Có một nha sĩ được cử sẵn nếu
cần đến, các y tá nam và nữ túc trực
cạnh đám đông trong suốt
thời gian tạm trú.
Các cuộc gọi
điện thoại và e-mail cho Mỹ và thế giới
được thiết lập sẵn để tất cả mọi người
có thể dùng mỗi ngày một lần.
Vào ban ngày, hành khách được
cung cấp các chuyến "du
ngoạn". Một
số chọn đi du ngoạn bằng
tàu thuyền trên các hồ và bến cảng.
Một số chọn đi băng đồng trong các khu rừng của
địa phương. Các tiệm nướng
bánh địa
phương tiếp tục mở cửa để làm bánh mì tươi cho khách hàng.
Thức ăn
được các cư
dân nấu nướng ở nhà rồi mang đến cho các trường
học. Người nào thích dùng bữa ở nhà hàng theo sự lựa chọn của họ
cũng được đưa đi và được cung cấp các
bữa ăn
tuyệt vời. Tất cả mọi người đều được cấp phiếu đến
các tiệm
giặt địa phương để giặt quần áo vì tất
cả hành lý
vẫn còn giữ trên máy bay.
Nói cách
khác, mỗi nhu cầu thuần nhất của lữ khách
lỡ đường cũng đều được đáp ứng
đầy đủ. Hành khách đã khóc khi
kể lại với chúng tôi những câu
chuyện này.
Cuối cùng,
khi có tin tất cả phi trường ở Mỹ đã mở cửa trở lại, họ
được chở đến sân bay đúng giờ
và không thiếu một hành khách
nào. Hội HTT địa phương đã
nắm đầy đủ tất cả các thông tin của
mọi hành khách và đã đưa trả hành
khách về lại đúng chuyến bay. Họ phối hợp tất cả
mọi thứ một cách tốt đẹp. Thật
đúng là
hoàn toàn không thể tin được.
Khi hành
khách đã trên tàu, nó giống như
họ vừa mới đi một chuyến du hành trên biển. Tất cả mọi người
đều biết tên
nhau. Họ
trao đổi những câu chuyện của họ trong
mấy ngày qua, khoe
với nhau
xem người nào được đối
xử tốt hơn.
Chuyến bay
của chúng tôi về đến Atlanta trông giống
như một chuyến bay du ngoạn ăn
chơi được thuê bao. Phi hành đoàn
tránh ra để họ tự do. Thật không
thể tưởng. Hành khách hoàn toàn
hàn gắn với nhau và gọi nhau bằng tên
một cách thân mật, cùng nhau
trao đổi số
điện thoại, địa chỉ
nhà, địa
chỉ email.
Và sau đó là
một điều rất lạ
thường xảy
ra. Một trong những hành khách của chúng tôi đến gần tôi và hỏi tôi rằng
ông
ta có thể dùng hệ thống âm thanh của
phi cơ để nói vài lời được không. Chúng tôi không bao
giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói
"tất nhiên" và đưa máy vi âm
cho
ông. Ông nhắc mọi người về
những gì họ vừa trải
nghiệm
trong mấy ngày qua. Ông nhắc nhở
họ về lòng hiếu khách mà họ đã nhận được từ tay
của những con người hoàn toàn xa lạ. Ông
tiếp tục nói rằng ông muốn làm một
điều gì đó
để đền đáp lại cho những cư dân tốt bụng của Lewisporte.
Ông cho biết
ông sẽ thành lập một Quỹ tín thác dưới tên của DELTA
15 (Số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ tín thác là cung cấp học
bổng đại học cho học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi mọi
khách đồng hành cùng chuyến bay đóng góp bất kỳ số tiền
bao nhiêu cũng được. Khi chúng tôi đã
gom góp đủ hết các tờ giấy ký
hứa có ghi
số tiền, tên họ, số điện thoại và địa
chỉ, tổng số khoản tài trợ là
trên $14.000!
Người đề xướng đó là một bác sĩ
ở Virginia,
ông hứa phần ông
sẽ đóng góp
bằng với số tiền đó và sẽ tiến hành
thủ tục giấy tờ lập học bổng. Ông cũng nói
rằng ông sẽ chuyển đề nghị này đến Công Ty Hàng
Không Delta
và sẽ yêu cầu họ cùng hiến
tặng.
Khi tôi viết
bài này, quỹ tín thác
đã lên hơn $1.5 triệu và đã hỗ
trợ 134 học sinh theo
học đại
học.
Tôi chỉ muốn
chia sẻ câu chuyện này bởi vì bây giờ chúng ta cần những câu chuyện
đẹp như thế này. Nó mang lại cho tôi
một chút hy vọng khi biết rằng người ta dù ở nơi
xa xôi vẫn có thể đối xử tử tế với người lạ trôi dạt
tới. Nó
nhắc tôi thế
giới này có bao nhiêu điều
tốt
đẹp. Bất chấp
mọi
điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn
ra trong thế giới ngày nay,
câu chuyện
này khẳng định rằng vẫn còn rất nhiều người tốt và thánh thiện
trên thế
giới và họ sẽ hiện ra khi tình thế xấu tệ
đi.
Xin thượng đế ban phước cho Hoa Kỳ. Xin thượng đế ban phước
cho người
dân Canada... và đặc
biệt là xin thượng đế ban phước cho
người dân Newfoundland."
(Phan Hạnh chuyển ngữ)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen