Có vào Nam mới biết
Miền Bắc quá khốn khổ.
Anh Chổi,
Trước hết tôi xin phép anh, thú
thật, nhờ đọc những bài viết của anh suốt mấy năm nay, từ Cu Tèo trong mục “Bác
cháu ta lên mạng” đến Kỵ Binh rồi Nguyễn Bá Chổi, tôi biết được anh từng là một
người lính trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trước 30 tháng Tư 1975, và biết được
tuổi anh với tôi cũng xêm xêm nhau. Tôi viết “xêm xêm” theo kiểu nói người Miền
Nam các anh hay dùng để anh hay rằng tôi, một bộ đội cụ Hồ thập thành trước kia
nay đã tự giác tự nguyện tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trên con đường
Ngụy-quân hóa và
Mỹ-cút hóa (con cháu tôi bây giờ học tiếng Mỹ thay vì tiếng Nga,
như đảng ta đã bái bai
Kinh Tế Tập Trung đói meo chạy theo Kinh Tế Thị
Trường béo bở, bỏ đồng Rúp núp đồng
Đô - theo văn
phong kiểu anh viết vậy).
Bởi vì sau khi giải phóng Miền
Nam , tôi khoái quê hương của anh quá xá rồi xin chọn nơi này làm quê hương luôn
đó anh. Xin anh đừng buồn hay thấy bị xúc phạm khi tôi dùng chữ “Ngụy” trong thư
này, lý do giản đơn là, một phần do quen mồm quen mép, một phần khác quan trọng
hơn là, nhờ ở lại Miền Nam,
sống giữa đồng bào Miền Nam mà
tôi đã chuyển biến từ sai lầm đáng tiếc căm thù khinh bỉ Ngụy thành khoái cụ tỷ
Ngụy, bái phục văn hóa
“đồi trụy” Ngụy, và
nhất là Quân đội Miền Nam các anh có anh hùng Ngụy... Văn Thà, trong khi Thủ
tướng Miền Bắc của chúng tôi tự cho mình là chân chính lại ký công hàm bán
nước, dâng Hoàng Sa và
Trường Sa cho Tàu cộng, mà bây giờ nhờ đọc qua
loạt bài “Những sự
thật không thể chối bỏ” của Đặng Chí Hùng kèm theo những
hình ảnh tư liệu dẫn chứng, tôi mới biết được thực sự ai ngụy ai ngay, nhưng đây
không phải là nội dung tôi muốn đề cập đến trong thư này.
Thưa anh Chổi, điều tôi muốn đề
cập với anh hôm nay là cám ơn các anh
đã... thua cuộc chiến tranh mà trước kia chúng tôi hăm hở
gọi là “giải phóng Miền Nam”.
Thực tế cho thấy đó là “giải
phóng Miền Bắc”. Nói thế nghe ra là ”phản động”, nhưng thực chất là
vậy.
Nếu bác Hồ từng nói“Nước Việt
nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn song chân
lý ấy không bao giờ thay đổi” –
cứ cho bác Hồ nói đúng đi, mặc
dầu theo sách giáo khoa Cách mạng dạy thì Việt Nam ta không chỉ có một mà có tới
53 dân tộc (trong Nam các anh gọi là 53 sắc tộc, xem ra đúng hơn), thì ta cũng
có thể nói, nhờ chiếm được Miền
Nam mà Miền Bắc được giải phóng, sông có thể
cạn núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy nay đã hiển nhiên không thể chối
cãi.
Thực tế đó là gì?
Cũng giản đơn và dễ dàng như tòa án Hải Phòng vừa xử phạt tù anh em Đoàn Văn
Vươn là nạn nhân, và phạt tù treo đám thủ phạm tép riu, còn đám đầu sỏ chủ
mưu thì hoàn toàn vô can, trong vụ cưỡng chế
tài sản nhân dân mà chính Thủ tướng kết luận “hoàn toàn trái pháp
luật”.
Nếu các
anh không thua cuộc chiến thì bộ đội cụ Hồ chúng tôi đâu có thu được hàng tỷ khối
chiến lợi phẩm mang về làm náo nức nhân dân Miền Bắc, trong đó có cậu bé 13 tuổi
quê hương Xô Viết Nghệ Tĩnh sau này là nhà báo Huy Đức ghi lại:
“Những gì được đưa ra
từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn:
- Mấy chiếc xe đạp bóng
lộn xếp trên nóc xe;
- Cặp nhẫn vàng chóe
trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra;
- Con búp bê nhựa -
biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe - buộc trên ba lô của một anh bộ
đội phục viên may mắn.
-Những cuốn sách của
Mai Thảo, Duyên Anh... được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ
chúng tôi biết một thế giới văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dày [1], Thép
Đã Tôi Thế Đấy [2]…
- Những chiếc máy
Akai, radio cassettes, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi
biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có
“đêm Trường Sơn nhớ Bác”.
Có một miền Nam
không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng
tôi.” (Bên Thắng Cuộc).
Còn chính bộ đội cụ
Hồ như chiến sĩ gái Dương Thu Hương háo hức bao nhiêu trên đường giải phóng Miền
Nam thì sau 30/4/75, khi vào đến Sài Gòn đã... Ta thử đọc trích đoạn cuộc trao
đổi giữa cô với nhà báo Đinh Quang Anh Thái (*)
“Đinh Quang Anh Thái:
Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn
quân của bà trầm trồ trước sự
trù phú vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài
Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?
-Dương Thu Hương:
(thở dài) Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần
khóc.
Lần thứ nhất khi đội
quân chiến thắng vào Sài
Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười
thì tôi lại khóc.
Vì tôi thấy tuổi
xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa
rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm
của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự
do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy
trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như
TV, radio, cassette.
Những phương tiện đó
đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở
đều do nhà nước quản lý.
Dân chúng chỉ được
nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe
đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc.
Còn toàn bộ dân chúng
chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng
nói.
Vào Nam tôi mới hiểu
rằng, chế độ ngoài
Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt
con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe
bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn.
Đó mới
là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát
khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử.
Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm
phải.”
Rồi chuyện ông bác sĩ
bộ đội cụ Hồ mà anh gặp tại nhà người bạn chiến hữu của anh ở Tân Định ngay sau
khi mới giải phóng Sài Gòn trông như người ngoài hành tinh mới đến, cứ ngơ ngơ
ngáo ngáo, bảo “có vào
đây mới biết đồng bào Miền Bắc ngoài đó quá khốn khổ”.
Anh Chổi ơi, vài mẩu
chuyện trên đây là của vài ba cá nhân lẻ tẻ nhưng là đại diện cho tâm trạng
chung của tuyệt đại bộ phận đoàn quân “đại thắng mùa xuân” ngay sau khi mèo
mù vớ được cá rán Miền Nam đó anh. Bây giờ thôi
những mẩu chuyện cá nhân để nhìn vào tổng thể sờ sờ trước mắt.
Giá như ngày đó Mỹ
không chịu cút, Ngụy không chịu nhào và các anh cứ tiếp tục giữ vững Miền Nam
với chế độ Tư Bản một mình thì chúng tôi, tức Miền Bắc,
cứ vẫn xếp hàng cả ngày và chỉ được tiêu
chuẩn “mỗi năm ba tấc vải thô, lấy gì che kín cụ Hồ em
ơi”,
Ba Ếch cứ tiếp tục
trốn chui trốn nhủi trong rừng tràm U Minh, đêm du kích ngày chích mông, chứ làm
gì có nhà thờ họ hoành tráng lừng lựng giữa Rạch Giá như bây giờ.
Nói chung không nhờ
Miền Nam các anh thua thì làm gì chúng tôi được nếm mùi bã Tư bản để được như
ngày nay.
Không nhờ các anh bỏ
của chạy lấy người thì của đâu cho Cách Mạng lấy làm giàu như bây giờ. Không nhờ
các anh thua cuộc thì ngày nay chắc chắn Miền Bắc chúng tôi còn tệ
hơn nước anh em XHCN Bắc Triều Tiên của cậu Giun Kim Ủn bây giờ.
Nói tom lại, kỷ niệm
ngày 30 tháng Tư 75 là để mừng cho Miền Bắc chúng tôi được giải phóng, chứ Miền
Nam các anh thì bị một vố phỏng dai’ nhớ đời này qua đời khác.
Nhưng ở đời này, anh
còn lạ gì, khốn nạn của người này là hạnh phúc của người kia.
Thôi thì Miền Nam các
anh đã hưởng lâu rồi, nhiều rồi, nhường cho đồng bào Miền Bắc chúng tôi được
giải phóng một ti’, cho công bằng.
Cảm ơn anh đã đọc hết
thư này của một người cựu thù cùng máu đỏ da vàng, cùng quê hương “ông bác”
màngày nay mỗi lần nghe nhắc đến là tôi muốn độn thổ vì xấu
hổ.
Trân trọng chào
Anh,
Một cựu bộ đội cụ Hồ
trong đoàn “giải phóng quân” 1975.
Sài Gòn, năm thứ 38
ngày Giải phóng Miền Bắc.
Nguyễn Bá
Chổi
|
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen