Donnerstag, 7. März 2013

Subject: Nguyễn Đắc kiên
To: Cuong Tong <charlie.t365@gmail.com>

Sinh viên Đỗ Cao Cường gửi nhà báo Nguyễn Đắc Kiên

alt
Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên thân mến!

Tôi đã từng muốn tránh xa mấy cái chuyện dễ chết này, nhưng... tôi không làm được!

Sự xấu hổ... đã thôi thúc tôi lên tiếng cùng anh.
Tôi chỉ mong sao... cả tôi, anh, và tất cả chúng ta... hãy gạt bỏ hết nỗi sợ hãi sang 1 bên, cùng nhau lên tiếng nếu không muốn biến mình thành 1 công dân chết – không có phản biện... xã hội chết lâm sàng!

Các cụ chúng ta làm được, chả lẽ chúng ta... bất lực! Mà... chúng ta nào có chổng mông, chổng tĩ, bôi xấu cả 1 thể chế đâu? Chúng ta chỉ cùng nhau đấu tranh với từng hiện tượng cụ thể, từng con người cụ thể, theo đúng lương tri của chúng ta - mắt thấy, tai nghe và... những con người cụ thể, vậy thôi!

Vâng, theo ý kiến chủ quan của tôi... một khi dân ta đã đoàn kết... thì đến [trời]* cũng phải “băng hà”, “nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm, khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước” ( Hồ Chí Minh)
Còn cái việc mà những người như anh, như tôi đang làm thì tôi biết... chả khác nào đang cố gắng nhảy từ nóc tòa nhà Keangnam xuống, nhưng tại sao... chúng ta vẫn cứ làm? Vâng, vì tôi hiểu... muốn có hạnh phúc thì phải đấu tranh thôi!

Còn cái việc kia của anh, xét cho cùng... ông Nguyễn Phú Trọng cũng chỉ là 1 người lãnh đạo bình thường, xuất phát từ 1 người dân bình thường, cũng từng học dưới mái trường mà thằng ngu tôi theo học, học khoa văn và cũng ngập tràn cảm xúc của 1 người có tuổi, cũng có đúng, có sai, có tâm, có thần...

Thấy sai thì anh cố gắng vạch ra khuyết điểm cho mà rút kinh nghiệm, sửa chữa, chứ có gì đâu mà các ngài phải đao to búa lớn, tìm cách mà đuổi việc, buộc tội, hãm hại người ta!

Không phải... cứ là người lớn thì não sẽ có nhiều nếp nhăn hơn, bác ạ! (Kim Krazie)

khi vừa mới bắt tay vào cái nghiệp làm báo này, tôi đã bị 1 số thằng mất dạy quy luôn cho tôi cái tội... anh hùng chống cộng, một số cụ an ninh theo dõi! Chả sao!

Tôi biết, lúc này, với tôi, và cả với anh... im lặng thì được coi là vàng! Nhưng... tôi đ.. có im lặng được!

Tôi biết, nhiều người vẫn còn đang ngủ, 1 giấc ngủ dài... sau 1 đêm trường vô tận! Không, tôi muốn được tỉnh dậy... ngay lúc này!

Cũng giống như anh, tôi không có tham gia bất cứ 1 tổ chức chống phá nào! Tôi chỉ nói lên những gì mà tôi thấy trong cái cuộc đời thực này, vậy thôi!

Tôi không có gan chống đối lại cả 1 thể chế... tôi chỉ có gan chống lại cái thằng khốn khổ, khốn nạn nào đang trực tiếp “làm khổ nhân dân, làm hại đất nước” này, vậy thôi!

Vậy mà, cái quyền tự do ngôn luận – cái quyền cơ bản nhất của con người, được cả thế giới công nhận... khi nó đến được với chúng ta??? Tự nhiên... tôi thấy buồn, buồn lắm!

Tôi tự hỏi... trong 1 số trường hợp, tôi, anh, và tất cả chúng ta có còn được coi bằng... con chó???

Khi bị ức chế, con chó sẽ sủa, nhưng... nó có bị đồng loại của mình cắn cho đến chết không? Còn con người? có đấy! Vâng, buồn!

Thật bất công, khi người ta sa thải 1 nhà báo đấu tranh hết mình cho công lý như anh, khi mà hầu hết mọi người đều ủng hộ anh, ngay cả cái Luật lao động cũng ủng hộ anh! Buồn! buồn lắm... cho anh, cho tôi, và cho cả những kiếp người khốn khổ, khốn nạn ngoài đó...
Nhưng... không sao, anh Kiên ạ! Nó cũng chỉ là 1 cái nghề trong 1 đống nghề còn lại, cũng chỉ để sinh tồn, để sinh tồn mà thôi! Nó chả là cái đếch gì so với những con người có ý chí phấn đấu như anh! Cho nên... việc chó gì mà phải buồn, hả anh?

Nếu thấy thích, anh vẫn có thể trở thành 1 nhà báo tự do - 1 nhà báo đích thực (theo 1 nghĩa duy nhất và tuyệt đối!)

Tôi rất muốn được làm việc, được kết bạn, được làm 1 người em tốt của anh!

Cuộc sống bất an, con người thì có vô vàn lầm lỗi và ngộ nhận! Cho nên... phải thận trọng, anh Kiên ạ! Anh còn có vợ, có con!

Mong cho cả anh, tôi và tất cả chúng ta... sẽ gặp nhiều may mắn, sống... ngẩng cao đầu hơn trong cái cuộc đời đầy ảo - vọng này!
Xin chúc anh Kiên cùng các anh, chị em có thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!

Hẹn gặp lại!
Cường liều!

Ôi Tổ quốc ta, ta yêu như máu thịt,
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng
Ôi Tổ quốc, nếu cần, ta sẽ chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông...
CLV

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen