Bài thơ đầy nước mắt của một cô gái đang
sống dật dờ tại thị xã Cần Thơ:
Lúc mà các bác chưa có vô
đây Cháu chưa có mặt trên đất nước này Má cháu còn đi đến trường mỗi
sáng Đúng tuổi trăng tròn, đôi má hây hây.
Kể từ sau ngày các bác vô
đây Ông Ngoại bỗng nhiên bị bắt, tù đày Bà Ngoại nhớ chồng rưng rưng mỗi
tối Má cháu ưu sầu đánh mất thơ ngây.
Hai năm sau ngày các bác vô
đây Một sáng mùa Đông sương trắng giăng đầy Các bác đến nhà, lưng đeo súng
đạn Bắt Má đi làm thủy lợi miền Tây.
Một tháng đi làm thủy lợi miền
Tây Má về ốm o, thân xác hao gầy Má ôm Ngoại khóc, thì thầm kể lể: Cán
bộ hiếp con, có lúc cả bầy!
Rồi cháu ra đời không Ba, có Má Ngoại vừa
nằm xuống nên Má trắng tay Bán buôn tảo tần Má nuôi cháu lớn Dù không biết
rằng Ba cháu là ai!
Mười tám năm sau ngày bác vô đây Tài sản, cửa nhà
không cánh mà bay Má cháu qua đời sau cơn bạo bệnh Còn gì bán nữa? – Ngoài
thân cháu đây?
Gần hai mươi năm sau ngày bác vô Cháu mười sáu tuổi
thân xác héo khô Vậy mà phải bán, lấy tiền mua gạo Tính ra sáng chiều –
chỉ khoảng một tô!
|
Nguyễn Thành Bửu
|
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen