1- Nếu có ai đó hỏi bạn: Anh/chị có muốn một người ngoại
quốc mà anh chị quý trọng và ngưỡng mộ, làm chủ tịch nước
Việt Nam hay không?
Chắc chắn câu trả lời dứt khoát của anh/chị là: Không.
2- Nếu có ai đó hỏi bạn: Anh/chị có muốn người của một quốc
gia khác, dân tộc khác thay thế người Việt Nam, dân tộc Việt Nam
quyết định thể chế chính trị cho đất nước Việt Nam không?
3- Nếu có ai đó hỏi bạn: Anh/chị có muốn dân của một nước
khác, cho dù họ là dân của một nước tự do, văn minh và hùng
mạnh nhất thế giới thay thế bạn lựa chọn người lãnh đạo quốc
gia Việt Nam không?
Chắc chắn câu trả lời dứt khoát của anh/chị là: Không.
3- Và nếu có ai đó hỏi bạn: Anh/chị là người Việt Nam,
anh/chị có muốn hy sinh quyền lợi của Việt Nam vì, cho một
nước khác không?
Chắc chắn câu trả lời dứt khoát của anh/chị là: Không.
Qua những câu trả lời khẳng định của anh/chị chúng ta, người dân Việt Nam hiểu được gì:
1- Người nước ngoài không có bổn phận và trách nhiệm gì đối với quốc gia và dân tộc mình và ngược lại.
2- Trong một quốc gia chỉ có công dân của quốc gia đó mới có
quyền quyết định chế độ chính trị cho đất nước của mình. Bất
cứ một quốc gia, một dân tộc nào xâm phạm đến quyền tự quyết
của một dân tộc khác thì đó là hành động xâm lăng và ngược
lại.
3- Dân của nước khác không thể làm thay cho dân mình trong bổn
phận và trách nhiệm đối với quốc gia, dân tộc mình và ngược
lại.
4- Nếu chúng ta không chịu hy sinh vì quốc gia và dân tộc của
mình thì trên thế giới này không một ai làm công việc đó thay
cho chúng ta và ngược lại.
Kính thưa các anh/chị, Việt Nam trong quá khứ cũng như hiện tại
hầu như có rất ít vốn liếng để mặc cả với các thế lực
cường quốc trong việc tranh giành ảnh hưởng cho mình, cho dù
các thế lực đó là bạn hay thù. Mỹ rút khỏi miền Nam Việt Nam
trong đầu thập niên 70, Liên Sô bất động khi Trung Cộng xua quân xâm
lăng 6 tỉnh thành của Việt Nam ở sát biên giới Việt-Trung trong
cuối thập niên 70 đã chứng minh điều đó. Chúng ta không thể
trách họ bởi vì người Mỹ phải vì nước Mỹ, người Nga phải vì
nước Nga, đổi lại nếu Việt Nam là Mỹ, là Nga trong những thời
điểm đó thì chúng ta cũng phải có quyết định không khác gì
họ. Phân tích như vậy để chúng ta thấy được rằng chỉ có tinh
thần tự chủ, tự quyết mới chính là nền tảng vững chắc để
một dân tộc bảo vệ và xây dựng tổ quốc của mình. Sự trợ
giúp của nước ngoài tuy cần thiết nhưng thứ yếu và bao giờ
cũng có điều kiện đi kèm.
Nước Việt Nam sau 70 năm cai trị của đảng cộng sản vẫn là một
nước chậm tiến, nghèo và lạc hậu so với các nước văn minh
tiến bộ trên thế giới. Không có tự do, vắng bóng dân chủ,
triệt tiêu quyền người, họa mất nước đang cận kề, nhân dân đang
bị đầu độc, bị khủng bố, xã hội đang băng hoại, tương lai mịt
mờ.
Kính thưa các anh/chị, chưa bao giờ đất nước cần thay đổi như hôm nay,
chưa bao giờ tổ quốc cần chúng ta như hôm nay. Ông bà ta có câu:
Chờ mạ (mẹ) má sưng, ngay đến mẹ mình cũng không nên trông cậy
huống chi là người ngoài. Xin hãy hành động, đừng để người
nước ngoài nói với chúng ta - người Việt Nam - rằng: “Rốt
cuộc thì nhân dân Việt Nam là những người quyết định xem xã
hội của họ sẽ hoạt động ra sao, và chính phủ của họ thế
nào.” (*)
11/06/2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen