Các sự kiện rối loạn
trong ba năm nắm quyền của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình hiện nay đang đi tới
giai đoạn quyết định. Quyền lựa chọn ở trong tay ông Tập. Ông có thể bảo vệ sự
an toàn của bản thân và gia đình, chiếm được sự tôn vinh mãi mãi, và mang
lại sự thịnh vượng, tự do và lòng tự tôn cho nhân dân Trung Quốc; hoặc, ông cũng
có thể đặt chính bản thân và gia mình mình vào vòng nguy hiểm, bị nhục mạ, và
chứng kiến người dân Trung Quốc tiếp tục chịu đựng đau khổ, bị nô dịch và nhục
nhã dưới sự kiểm soát của Đảng Cộng sản.
Vở kịch lớn của lịch sử
đang được diễn trên sân khấu đất nước Trung Quốc, và loài người có thể thấy một
cách rõ ràng tầm vóc trọng đại của việc những nguyên tắc đạo đức định
hướng cho con người. Mặc dù ông Tập có cơ hội vào vai anh hùng, nhưng bất
kể ông chọn vai diễn nào, thì lịch sử vẫn sẽ tiến về phía trước theo dòng thời
gian. Ông Tập phải quyết định sẽ tiến bước cùng với lịch sử hay chống lại số
mệnh của Trung Quốc một cách vô vọng.
Sự áp bức của chủ nghĩa Cộng sản đối với nhân dân Trung Quốc
Chủ nghĩa cộng sản bắt
đầu xuất hiện ở Trung Quốc gần một thế kỷ trước, một học thuyết ngoại lai hứa
hẹn cứu vớt cả Trái Đất đã tới với một dân tộc đang chịu nhục nhã dưới bàn tay
của các thế lực ngoại bang. Trong khi nó làm người dân khuây khỏa với những hứa
hẹn giả dối, thực tế nó chính là kẻ thù chết người của người Trung
Quốc.
Trải qua rất nhiều triều
đại, dù Trung Quốc dưới sự trị vì của người Hán, người Mông hay các hoàng đế Mãn
Châu, đất nước Trung Quốc qua 5000 năm vẫn trường tồn và thịnh vượng. Bí quyết
cho sự giàu có thịnh vượng là một nền văn hóa xây dựng trên đức tin vào thần và
sự tu dưỡng các đức tính như: lòng trung thành, hiếu thảo, nhân đạo và công
bằng.
Văn hóa này hợp nhất và
hòa hợp nhiều dân tộc của Trung Quốc. Có thể nói rằng quốc gia này không phải là
một nhóm dân tộc cụ thể nào, mà là một nền văn hóa và một nền văn minh sinh ra
từ văn hóa đó.
Sự thống trị của Đảng
Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là một cuộc đấu tranh lâu dài, một cuộc chiến nhằm
hủy diệt nền văn hóa này. Đó là cuộc tấn công vào đức tin và đạo đức, đe dọa lên
chính cái nét riêng biệt kia của người Trung Quốc.
Năm 1992 một nguồn sống
mới đã xuất hiện trong bối cảnh đó. Bộ môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Đại Pháp
(còn gọi là Pháp Luân Công) dạy con người đức tin vào thần và tu dưỡng các giá
trị chân, thiện, nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp chứa đựng bản chất tinh hoa của văn
hóa Trung Quốc và mang lại cho người dân Trung Quốc một cơ hội tái
sinh.
Cũng thời điểm đó, sự lan
truyền của Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đã cho ĐCSTQ một cơ hội chọn lựa. Nếu
nó ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, nó sẽ thịnh vượng, thành công, và lịch sử Trung
Quốc đã rất khác so với ngày nay.
Ban đầu, ĐCSTQ ủng hộ
Pháp Luân Đại Pháp, tán dương những cải thiện thần kỳ lên sức khỏe của người tập
môn này. Nhưng vào năm 1999, lãnh đạo ĐCSTQ lúc đó là Giang Trạch Dân đã phát
động một chiến dịch nhằm diệt trừ môn tập này, coi khoảng 100 triệu người Trung
Quốc và gia đình của họ là kẻ thù của mình. Mặc dù Giang nhắm vào những cá nhân
tập luyện và đức tin của họ, nhưng về bản chất ông ta mang sự hủy diệt tới người
dân Trung Quốc, phá hoại cả cơ hội tốt nhất để khôi phục lại nền văn hóa Trung
Quốc.
Chiến dịch của Giang mang
khủng hoảng đạo đức tích tụ hàng thập kỷ tới đỉnh điểm. Với việc phá hủy những
niềm tin đã luôn luôn gắn liền với văn minh Trung Quốc, người Trung Quốc nay
chìm trong khủng hoảng môi trường, kinh tế, chính trị và xã hội.
Không khí đã không thể
thở được nữa, đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm, chứa đầy độc tố. Hàng trăm làng
ung thư mọc lên khắp Trung Quốc.
Trong khi ĐCSTQ không
ngừng khoác lác khoe khoang về tốc độ tăng trưởng nhanh chóng, thì
chính cái sự tăng trưởng này nó vốn dựa trên một nền kinh tế kém cân bằng
với tình trạng bong bóng nhà đất khổng lồ và sự dư thừa nguồn cung vô cùng lớn
của thép, sắt và các hàng hóa khác. Sự suy thoái kinh tế hiện nay – tệ hơn rất
nhiều so với thống kế chính thức – đã không thể tránh khỏi.
Với nỗ lực tiêu diệt Pháp
Luân Đại Pháp, Giang Trạch Dân đã làm biến dạng tất cả bộ máy đảng – nhà nước.
Những lượng tiền lớn được chi cho các các trại lao động, cho hệ thống kiểm duyệt
Internet (gọi là Phòng hỏa Trường thành, hay Great Firewall, trên mạng)
được lập nên để ngăn chặn các tin tức chân thật được đưa lên mạng Internet của
Trung Quốc, cho dự án Chiếc Khiên Vàng (Golden Shield) với mục đích theo dõi tất
cả học viên Pháp Luân Công, và cho bộ máy an ninh nội địa khổng lồ có ngân sách
lớn hơn cả quân đội. Những bước đi mà Trung Quốc thực hiện để có một nhà nước
pháp quyền đã bị đảo ngược, và tham nhũng đã trở thành phương tiện điều
hành.
Với sự suy đồi đạo đức,
xã hội Trung Quốc trở thành một đấu trường căng thẳng nơi mà người người tất cả
đều cạnh tranh với nhau, bằng mọi giá để kiếm tiền, thứ duy nhất được cho là có
giá trị.
Bước đầu tiên: Bắt giữ Giang Trạch Dân
Trước mặt ông Tập là cơ
hội đảo ngược những khủng hoảng này, nhưng con đường sẽ khó khăn. Nếu ông ấy
hành động ông ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu ông ấy không hành động, ông ấy cũng
ở trong nguy hiểm.
Bởi vì cuộc khủng hoảng
hiện tại ở Trung Quốc là kết quả trực tiếp từ chính sách đàn áp của Giang, vì
vậy bước đầu tiên ông Tập phải làm là bắt giữ Giang Trạch Dân và xét xử một loạt
những tội ác chống lại nhân dân Trung Quốc của ông này. Việc bắt giữ Giang nên
đi cùng với việc kết thúc cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.
Phát động chiến dịch
chống lại Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn chưa làm Giang thỏa mãn, trước khi nghỉ
hưu, ông ta còn bảo đảm cho chiến dịch này tiếp tục thêm một thập kỷ nữa, ông ta
điều khiển ĐCSTQ qua các đồng minh mà đã mua được sự trung thành của họ bằng
tham nhũng. Hai ông Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo từng giữ chức vụ Chủ tịch nước và
Thủ tướng, nhưng quyền lực thực sự nằm trong tay Giang và phe cánh của ông
ta.
Cho đến thời điểm mãn
nhiệm kỳ của ông Hồ và ông Ôn, Giang đã không thể đảm bảo việc tiếp tục cai trị
qua các đàn em được nữa. Thậm chí trước khi ông Tập Cận Bình nắm quyền lực,
những người trung thành với Giang còn táo tợn lên kế hoạch thủ tiêu ông
Tập.
Và khi đã nắm quyền, ông
Tập đáp trả lại bằng cách tiêu diệt một cách có hệ thống và kỹ lưỡng phe cánh
khổng lồ của Giang Trạch Dân. Chiến dịch này cho thấy sự qủa quyết mạnh mẽ
và sự trừng phạt chính trị thận trọng.
Ông Tập đã đóng cửa hệ
thống trại lao động cưỡng bức, công cụ đàn áp Pháp Luân Công thuận lợi nhất của
Giang. Ông bắt bỏ tù Bạc Hy Lai, nhân vật nối ngôi được Giang lựa chọn, làm mất
đi một lãnh đạo trong phe phái của Giang Trạch Dân.
Ông Tập cũng loại bỏ
quyền lực của Giang trong quân đội. Ông Tập bắt giữ Lý Đông Sinh, người
đứng đầu Phòng 610, lực lượng Đảng có nhiệm vụ đàn áp Pháp Luân
Công. Và cũng bắt cả Chu Vĩnh Khang, nguyên trùm an ninh nội địa của Trung Quốc.
Việc bắt giữ hai người này báo hiệu Phòng 610 không còn nhận được ủng hộ từ
Trung Ương ĐCSTQ.
Bằng việc bắt giữ các
quan chức hàng đầu trong lĩnh vực kinh tế, ông Tập đang lấy lại khả năng kiểm
soát nền kinh tế từ tay Giang Trạch Dân. Việc bắt giữ các quan chức trong trong
bộ máy tuyên truyền và văn hóa đang lấy đi khả năng kiểm soát lĩnh vực thông tin
và truyền bá ý kiến tới nhân dân Trung Quốc của Giang Trạch Dân.
Những việc đó là các bước
đi táo bạo làm cho giới quan sát ở Trung Quốc và trên thế giới bị
sốc.
Nhưng thậm chí như vậy,
Tập Cận Bình và Giang Trạch Dân nay đang đã bị khóa chặt trong ván cờ không
khoan nhượng, và những bước đi táo bạo này vẫn chỉ thể hiện một chừng mực của
mức độ khốc liệt. Các nguồn tin cấp cao trong báo cáo của ĐCSTQ nói tới những âm
mưu ám sát Tập Cận Bình. Nếu ông Tập không bắt Giang, thì cuối cùng ông và gia
đình có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Trong khi đó, với nỗ lực
ngăn chặn ông Tập, Giang đã tạo ra sự hỗn loạn trong xã hội Trung Quốc. Các
nguồn tin trong ĐCSTQ đã quy trách nhiệm vụ nổ Thiện Tân và sự sụp đổ của thị
trường chứng khoán cho người của ông Giang.
Nếu Tập Cận Bình bắt
Giang Trạch Dân, ông sẽ nhận được sự ủng hộ rộng rãi. Rất đông người dân Trung
Quốc chửi rủa Giang Trạch Dân. Trong một làn sóng bày tỏ ý kiến chưa từng có,
180.000 người Trung Quốc đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân vì tội ác ông ta đã gây
ra cho họ.
Kết thúc những tội ác của
Giang Trạch Dân và dọn dẹp nạn tham nhũng được ông ta dùng để cai trị sẽ mang
lại sự ổn định cho Trung Quốc.
Từ bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc
Nhưng loại bỏ Giang Trạch
Dân thôi là chưa đủ. Ông Tập và người Trung Quốc phải từ bỏ ĐCSTQ.
Thậm chí khi Giang không
còn ở vị trí lãnh đạo, hệ thống chính trị đã cai trị Trung Quốc 66 năm qua sẽ
vẫn còn đó. Hệ thống này đã sản sinh ra những tư tưởng ma quỷ, xấu xa trong suốt
lịch sử của nó, và nó sẽ không cho phép ông Tập Cận Bình có thể điều hành thành
công đất nước bằng sự chân thật.
Ví dụ, ĐCSTQ không cho
phép bất kỳ thế lực nào độc lập với nó, duy chỉ có những cải cách thực sự nền
kinh tế là ngoại lệ khi mà các doanh nhân và doanh nghiệp hoạt động độc lập với
Đảng. Các cải cách kinh tế của ông Tập Cận Bình cho đến nay chỉ được thực hiện
trong phạm vi hệ thống ĐCSTQ, và với lý do này chúng không thể có cơ hội thành
công. Khi cải cách kinh tế thất bại, người dân Trung Quốc sẽ quay lưng với Tập
Cận Bình, và cơ hội lãnh đạo của ông có thể trôi mất.
Thêm nữa, nếu ĐCSTQ duy
trì quyền lực, mạng lưới trung thành rộng khắp của Giang Trạch Dân sẽ rình rập
mọi cơ hội để trả thù. Khi khoảnh khắc đó đến – khi khủng hoảng kinh tế lún sâu
hơn và đơn giản là khi Tập Cận Bình nghỉ hưu, họ sẽ quay trở lại nhắm vào ông
Tập; ông, gia đình và phe phái của mình sẽ gặp nguy hiểm.
Mối đe dọa mà Tập Cận
Bình phải đối mặt vượt quá sinh mệnh của riêng mình ông. Là lãnh đạo của ĐCSTQ,
Tập Cận Bình phải kế thừa những tội ác khổng lồ của Đảng đó. Nếu chính bản thân
ông không tự tách ra khỏi ĐCSTQ, những tội ác đó sẽ được quy cho ông, ông sẽ mãi
mãi được nhớ đến là kẻ thù của nhân dân Trung Quốc.
Nếu Tập Cận Bình hành
động, ông sẽ nhận được sự ủng hộ rộng khắp. Cho đến ngày 20 tháng 10 năm nay, đã
có hơn 216 triệu người Trung Quốc từ bỏ mọi sự dính líu
tới ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và tốc độ từ bỏ này ngày càng tăng nhanh. Các nhà quan sát, bao gồm
các quan chức cấp cao của ĐCSTQ, đã quá rõ ràng rằng người dân Trung Quốc chán
ghét ĐCSTQ và muốn từ bỏ nó.
Tuy nhiên, Tập Cận Bình
và người dân Trung Quốc chỉ có thể vứt ĐCSTQ vào sọt rác của lịch sử nếu tìm
thấy có một sự thay thế cho nó. Trung Quốc phải trở lại với văn hóa truyền thống
của mình. Và người Trung Quốc cần thay thế thể chế bạo ngược của ĐCSTQ bằng thể
chế của một dân tộc tự do.
Một tổng thống được bầu cử một cách dân chủ
Nếu ông Tập dẫn dắt nhân
dân Trung Quốc từ bỏ ĐCSTQ, ông sẽ có cơ hội trở thành tổng thống đầu tiên của
Trung Quốc được bầu chọn một cách dân chủ.
Về mặt chính trị, ông Tập
nên cho phép các đảng phái tự do được đăng ký ứng tuyển, điều này ngay lập tức
tạo ra một đời sống chính trị thực sự ở Trung Quốc. Ông cũng có thể cho phép các
tổ chức khác thành lập tự do tách biệt khỏi nhà nước, nó sẽ giúp mang lại một xã
hội dân sự.
Ông Tập nên cho phép tự
do báo chí và bắt đầu xây dựng các thế chế pháp quyền, điều mà ông vẫn ca
ngợi.
Sau khi ông Tập ổn định
và mở cửa cho chính trị Trung Quốc, kinh tế Trung Quốc sẽ phát triển ở một tốc
độ nhanh chóng và vững mạnh. Người Trung Quốc làm việc chăm chỉ và rất thông
minh, và người Trung Quốc hải ngoại sẽ trở về với một đất nước Trung Quốc tự do,
mang theo tiền bạc và công nghệ. Với những thể chế dân chủ, có thể thực hiện
kiểm tra hoạt động của các doanh nghiệp sản xuất tư nhân, vì vậy môi trường và
quyền lợi của công nhân sẽ được bảo vệ.
Trong các bài phát biểu
của mình, ông Tập đã cho thấy ông không tán thành việc không đưa các bài thơ cổ
điển vào trong sách giáo khoa tiểu học. Ông ám chỉ việc đó là “mất bản sắc Trung
Quốc”, thừa nhận rằng văn hóa truyền thống Trung Quốc đã tạo nên một dân tộc
Trung Quốc. Với việc không còn ĐCSTQ, ông Tập sẽ hoan nghênh sự phục hưng của
văn hóa truyền thống Trung Quốc.
Lịch sử có sự an bài và
các thời khắc quyết định sẽ đến bất kể các cá nhân đã sẵn sàng cho nó hay chưa.
Thời gian bắt giữ Giang Trạch Dân, đưa ra xét xử và kết thúc cuộc bức hại Pháp
Luân Đại Pháp đã chín muồi. Khi tin bắt giữ Giang được công bố, pháo sẽ nổ mọi
ngõ ngách trên đất nước Trung Quốc, ăn mừng thời đại mới của dân tộc.
Nếu ông Tập có thể chớp
lấy cơ hội, ông ta sẽ được nhớ đến là một đại anh hùng vĩ đại của dân tộc Trung
Quốc, người đã phục hồi văn hóa và mang tự do đến cho họ. Cùng lúc đó, các quốc
gia trên thế giới sẽ vui mừng trước những thay đổi của Trung Quốc, và họ sẽ tìm
kiếm mối quan hệ thân thiết và hữu nghị với một dân tộc Trung Quốc đã trở về với
những giá trị và văn hóa truyền thống.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen