Người ta nói lãnh đạo Việt Nam hiện nay chỉ có ba người, đó là: Mù, câm, điếc.
Mù
vì họ không nhìn thấy dân tình đói khổ, xã hội bất công. Câm vì họ
không bao giờ trả lời những câu hỏi sự thật của dân. Điếc vì họ không
nghe dân nói. Ba
ông này cùng nhau dẫn dắt đất nước, thành ra 90 triệu đồng bào cũng bị
thiểu năng trí tuệ cả. Những ai mà sáng mắt, thính tai, hoặc nói rõ ràng
hơn họ một chút thì lập tức bị đàn áp và bỏ tù ngay. Vì đèn kia nào
sáng hơn trăng bao giờ?Xã
hội bình thường vốn cơ quan nào chức năng nấy, ai giữ chức vụ gì thì
thực thi nhiệm vụ đó. Như vậy mọi thứ mới có khuôn khổ, người dân cũng
dựa vào đó mà kiểm tra và giám sát được. Nhưng ở đây, ba ông này đảm
nhiệm chức năng lẫn lộn, vì thế mà không ai biết đường nào mà lần. Tình
thế đó rất có lợi cho họ, vì chẳng ông nào phải chịu trách nhiệm trước
dân, nhưng lại hưởng chung một niềm vinh quang thắng lợi. Cái thiệt
thòi, khổ sở thì đều đổ hết lên đầu nhân dân cả.
Tuy
là mù, câm, điếc như vậy, nhưng việc cai trị và lừa dối nhân dân thì ba
ông lại phối hợp với nhau một cách nhuần nhuyễn, như là người ta làm
xiếc vậy. Dân chúng mãi xem xiếc mà cứ ngớ người ra, đến khi nhìn lại
mới biết là mình bị lừa và bóc lột.
Số
là thế này, mỗi khi cần nghe người dân chất vấn thì họ lại cử ông
“Điếc” đi. Ông này ù ù cạc cạc, ai nói gì cũng mặc kệ, vì có nghe được
gì đâu mà hiểu, mà giải quyết vấn đề?
Khi
cần xem xét thực trạng quản lý đất nước, người ta lại cử ông “Mù” đi.
Khổ nổi! Ông này có nhìn thấy gì đâu mà khảo với chả sát?
Kết quả là mọi chuyện lại đâu vào đấy, vẫn tốt đẹp cả. Chỉ có dân là dậm chân kêu trời.
Những
lúc cần trả lời cho dân thì họ lại cử ông “Câm” đi. Chờ mãi chẳng nghe
ông nói gì, dân tức muốn chết nhưng đành chịu. Thế nhưng người dân không
làm cách nào để mà chống lại chiến thuật “luân phiên” và “xa luân
chiến” của ba ông này cả.
Cứ
mãi như thế thì dân thiệt thòi và khổ sở quá. Nhiều người đành liều
mạng lên tiếng phản đối, kết quả là bị quy kết trở thành “phản động,”
với tội danh “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” hoặc “Tuyên truyền
chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa.” Cho nên dân chỉ biết âm thầm gạt
nước mắt nhịn nhục, cắn răng chịu đựng bất công.
Chuyện
là thế, thật mà như bịa, mấy chục triệu dân mà phải chịu thua ba ông
mù, câm, điếc này. Vì chẳng ai có thể trách người mù không nhìn thấy
đường, người điếc không biết nghe và người câm không biết nói cả.
Kết
quả là người ta bị thằng điếc đánh mỗi khi lên tiếng, vì cứ tưởng là
chửi nó. Đánh dân xong rồi nó lại cho thằng câm ra giải thích và thằng
mù đi kiểm tra, giám sát.
Quý
vị có biết ba anh Mù, Câm, Điếc này là ai không? Xin thưa, đó là ba cơ
quan Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp ở nước ta hiện nay. Tương đương với
Quốc Hội (Lập Pháp), Chính Phủ (Hành Pháp), Tòa Án (Tư Pháp).
Ở
một nước dân chủ, thì ba cơ quan này tồn tại và hoạt động độc lập, có
nhiệm vụ giám sát và chế tài lẫn nhau. Đằng này ở Việt Nam, ba cơ quan
này mang tiếng là riêng nhưng lại gộp làm một, dưới sự lãnh đạo của một
ông chột mắt là Đảng Cộng Sản.
Con
mắt duy nhất thị lực cũng rất yếu, đã thế ông lại nhìn cuộc đời qua
lăng kính “Chủ nghĩa Mác-Lê Nin,” cho nên mọi thứ đã mờ càng thêm ảo.
Ông
chột sử dụng ba lá bài “Mù, Câm, Điếc” trong tay thành thạo như một tay
cờ bạc bịp vậy. Cần dùng anh nào, với mục đích gì đều do đảng tùy nghi
sử dụng. Thành ra nó như một ma trận hãi hùng, vùi dập người dân trong
vô vọng.
Khi
cần đàn áp nhân dân thì ba ông đoàn kết làm một. Ông Lập pháp ra luật,
ông Hành Pháp bắt, ông Tư Pháp xét xử. Nhưng khi nhận trách nhiệm thì
ông này lại đùn đẩy và đổ lỗi cho ông kia. Quý vị thấy họ có tài không?
Một
anh chột lãnh đạo toàn diện ba anh Mù, Câm, Điếc là thực trạng chính
trị hiện nay ở Việt Nam. Đó là nguyên nhân dẫn đến nổi khổ của dân, cũng
như biến họ trở thành những kẻ thiểu năng trí tuệ.
Minh Văn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen