Qua
một bài viết của Tiến Sĩ Phan Văn Song vào Tháng Mười Một, 2013, chúng
ta được biết trên báo “Ép Phê” số 4 tại Paris (không ghi rõ ngày phát
hành) ký giả Xuân Mai đã đưa một tin có 22,417 người Việt tại Pháp bị
tước bỏ quyền tị nạn, vì đã phản bội tư cách tị nạn của mình.
Nhưng quyền tị nạn là gì?
Liên
Hiệp Quốc định nghĩa về tị nạn như sau: “Đó là người có đủ lý do để sợ
rằng bị bách hại vì lý do chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, hoặc vì là
thành viên của một đoàn thể xã hội nào, hoặc vì chính kiến, hiện sống ở
ngoài quốc gia mà mình mang quốc tịch nhưng không thể nhận được hoặc
không muốn nhận sự bảo vệ của quốc gia mà mình mang quốc tịch vì những
lý do trên, hoặc là người không có quốc tịch vì ở ngoài quốc gia thường
trú nhưng nay không thể trở về quốc gia đó, hoặc là người vì những lý do
kể trên không muốn trở về quốc gia thường trú.”
Tại
Việt Nam, khi lực lượng Cộng Sản chiếm miền Nam vào Tháng Tư, 1975,
hàng trăm ngàn người dân miền Nam tìm cách ra đi. Số đầu tiên do quân
đội Hoa Kỳ cứu vớt, chỉ trong ngày đầu tiên đã có tới 2,074 người tị nạn
được chuyển an toàn tới hàng không mẫu hạm Midway. Tiếp theo là hàng
loạt người chạy trốn Cộng Sản bằng đường biển và đường bộ suốt thập niên
1980 lên hơn một triệu người. Tình hình tương tự ở Lào và Cambodia cũng
mở đầu cho hàng trăm ngàn người trốn tránh chính sách áp bức của chính
quyền vượt biên giới sang Thái Lan.
“Ông
Nguyễn Văn Tuyền, 59 tuổi, đến định cư tại Pháp năm 1980. Với lá đơn
thống thiết như sau: ‘Nếu tôi ở lại, nhà cầm quyền CSVN sẽ bắt giam,
đánh đập và bỏ tù không có ngày ra. Vì lý do nhân đạo, tôi trân trọng
thỉnh cầu nước Pháp, vui lòng chấp thuận cho tôi được tị nạn chính trị,
sống tạm dung trên mảnh đất tự do này, và tôi chỉ trở về quê cũ khi nào
quê hương tôi không còn chế độ độc tài Cộng Sản.’”
Nhưng
ông Tuyền đã phản bội tư cách tị nạn của ông đến bảy lần từ năm 1995
đến năm 2000. (Theo tài liệu của OFPRA - Office Francais de Protection
des Réfugiés et Apatride - Văn Phòng Bảo Vệ Người Tị Nạn và Vô Tổ Quốc).
Ngày
27 Tháng Sáu, 2000, ông Tuyền và 544 Việt kiều Pháp bị OFPRA gởi thơ
thông báo rút lại thẻ tị nạn, với lý do trở về quê cũ khi còn chế độ độc
tài Cộng Sản.
“Chiếu
theo điều 1, khoản 2A của Hiệp Định Geneva ngày 28 Tháng Bảy, 1951,
chúng tôi thu hồi thẻ tị nạn, đồng thời cũng trình lên Cao Ủy Tị Nạn
LHQ, kể từ nay, OFPRA không còn chịu trách nhiệm với ông, về tình trạng
cư trú, xin việc làm, hưởng trợ cấp xã hội theo diện người tị nạn chính
trị.”
Được biết, từ năm 1988 đến năm 2000, tổng số người Việt ở Pháp bị truất bỏ quyền tị nạn và quyền lợi, với con số là 22,417.
Bài
viết ghi như sau: “Chính phủ Việt Cộng qua các đại sứ từ Võ Văn Sung,
Mai Văn Bộ, Trịnh Ngọc Thái đến Nguyễn Chiến Thắng đã coi người Việt Nam
là thành phần cực kỳ phản động, cần phải triệt hạ, hoặc áp dụng chính
sách gậy ông đập lưng ông. Đó là, dễ dãi trong việc cấp chiếu khán cho
họ, để họ bị OFPRA cắt quyền tị nạn và trợ cấp xã hội. Sau khi cấp chiếu
khán, tòa đại sứ thông báo danh sách cho Bộ Nội Vụ Pháp biết tên họ của
những người vi phạm luật tị nạn. Một khi mất thẻ tị nạn thì mất luôn
thẻ thường trú (Carte de Séjour) nên không xin được việc làm. Trường hợp
đó, muốn sống ở Pháp trên ba năm, thì phải có sổ thông hành của chính
phủ CSVN, để trở thành công dân Việt Cộng cho đến mãn kiếp. Cái thâm độc
của Việt Cộng là như thế.”
Tiến
Sĩ Phan Văn Song có nói đến việc xin tị nạn ở Pháp, như khi được nước
Pháp nhận cho vào, việc đầu tiên là làm đơn xin tị nạn, nói về lý do
phải bỏ nước ra đi, nếu ở lại sẽ bị tù đày, kỳ thị và trả thù. Quy chế
tị nạn chánh trị được chứng minh bằng tư cách vượt biên trốn chạy ra
khỏi biên giới nước Việt Nam của mình, bằng đường bộ, đường biển, vượt
biển được tàu buôn vớt, hay vượt biên đến một trại tị nạn ở một nước thứ
ba.
Cơ
quan bảo vệ người tị nạn, sau khi người tị nạn tuyên thệ và ký tên hứa
không về Việt Nam nữa, sẽ cấp cho họ thẻ tị nạn, gọi là thẻ OFFRA. Với
cái thẻ này, người mang thẻ được chứng minh là người “réfugié,” tức là
người tị nạn, và từ nay họ cũng là người “vô tổ quốc” (apatride) luôn,
đương nhiên sẽ mất luôn quyền công dân, hết còn là người CHXHCN Việt Nam
nữa!
Hưởng
được quy chế tị nạn là được giấy tạm trú (Carte de séjour temporaire),
giấy phép đi làm (Carte du travail), có trợ cấp bảo hiểm xã hội
(Sécurité Sociale), có trợ cấp y tế (bác sĩ, bệnh viện), trợ cấp nhà
(APL-Allocation Pour le Logement). Ở Pháp còn các loại trợ cấp đặc biệt
khác như trợ cấp mẹ đơn chiếc không chồng mà phải nuôi con, trợ cấp cho
con bú, nuôi con không có sữa hay không muốn cho con bú, thì có trợ cấp
để mua sữa bò hay sữa bột.
Du
lịch là chuyện nhân quyền, nên muốn đi du lịch đã có sổ thông hành
(Titre de Voyage). Đi đâu cũng được nhưng dân tị nạn Việt Nam bị cấm đi
du lịch ở các quốc gia gần nơi mình bỏ xứ ra đi.
Dân
tị nạn muốn qua mặt việc kiểm soát về Việt Nam thì đã có tòa lãnh sự
lo, họ chỉ cần ghi danh vào Hội Việt Kiều Đoàn kết, Liên Hiệp Việt Kiều,
Việt Kiều Yêu Nước, các cơ quan này lo giấy đi du lịch Malaysia, từ đây
sẽ về Việt Nam và trở lại. Nhưng những ai đi theo lối này, sẽ bị các cơ
quan ngoại giao Cộng Sản thông báo danh sách lại cho cơ quan OFPRA để
cắt quyền tị nạn. Trong trường hợp này những ai không vào được quốc tịch
Pháp để có dân quyền như một người dân địa phương thì phải có giấy
chứng nhận của tòa đại sứ hay lãnh sự quán Việt Nam, chứng nhận họ là
công dân Việt Nam, quốc tịch Việt Nam, có sổ thông hành Việt Nam, sinh
viên có ghi danh đại học, hoặc làm việc ở một cơ quan ngoại giao Việt
Nam, hay có hợp đồng làm việc với một công ty Pháp hay hãng ngoại quốc
tại Pháp, đóng thuế lợi tức cho nước mình cư ngụ để trở thành Việt Kiều
đúng nghĩa.
Ngày
nay ở Pháp không biết còn ai là thuộc diện tị nạn. Phần lớn đã vào quốc
tịch Pháp, số còn lại theo tòa đại sứ Việt Cộng để làm Việt kiều cư
ngụ, làm ăn trên đất Pháp.
Liệu
ngày nay, bốn triệu người Việt ở ngoại quốc, ai còn mang trong mình cái
“căn cước tị nạn” vì Việt Cộng áp chế mà phải bỏ nước ra đi. Trong
những người này, ai là tị nạn chính trị, ai là tị nạn áo cơm, ai là Việt
Kiều, ai là Việt Cộng, ai đã trở thành lưu vong, ai nhận một đất nước
khác làm quê hương?
Theo
nguồn tin trong nước, những ngày cuối năm 2014, có một triệu “kiều bào”
về Việt Nam đón Tết Ất Mùi ... và con số tiền hải ngoại rót về Việt Nam
năm 2014 ước tính lên đến $13 tỷ! Nhìn quanh sinh hoạt của cộng đồng
người Việt chúng ta ở đây hay ở đó, con số này, dù có bị thổi phồng lên
đi nữa cũng là chuyện rõ ràng và đáng buồn!
Không
phải chuyện ông Nguyễn Văn Tuyền, tị nạn Cộng Sản ở Pháp năm 1980, từ
năm 1995 đến năm 2000 đã trở về Việt Nam bảy lần, tôi biết một người,
nguyên là thiếu úy tị nạn đến Mỹ từ năm 1975, tính đến năm 2012 đã trở
lại Việt Nam 57 lần. Trong hai năm nay, không còn gặp, tôi không biết
con số lượt đi-về này đã tăng thêm bao nhiêu lần nữa?
Chúng
tôi đồng ý với kết luận của Tiến Sĩ Phan Văn Song ở Pháp, “Chỉ tội
nghiệp cho những người còn tâm huyết ký tên thỉnh nguyện với chánh phủ
Mỹ, chánh phủ Úc xin hãy đặt điều kiện nhân quyền với chánh phủ Việt
Nam. Người Việt tị nạn chúng ta có ai đặt điều kiện nhân quyền với Hà
Nội không, khi hằng năm gởi về $10 tỷ, khi hằng năm trở về du hý, du
lịch? Mình không thể nhờ người ta đấu tranh nhân quyền, cho dân chủ, cho
tự do, của dân tộc mình, khi mình không làm gì hết!”
Huy Phương
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen