Mittwoch, 29. April 2015

TRÒ ĐẠI BỊP

               Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất                
 
     Xin nói ngay để bạn đọc khỏi phải mất công đoán già đoán non. Màn đại bịp đây là vấn đề Hành Trình Tìm Tự Do (Journey to Freedom) của ông Ngô Thanh Hải (NTH) bên Cannada. Nó có tính quốc tế bởi vì có đến hơn một nước dính vào. Tại sao cho đó là chuyện bịp bợm thì chúng tôi sẽ trả lời và chứng minh. Xin nhấn mạnh, chứng minh dựa trên chứng cứ cụ thể đàng hoàng, chứ không phải bàn tán viển vông. Sau đó chúng tôi sẽ giải thích việc bịp bợm này gây tác hại như thế nào đối với tiền đồ của Dân Tộc.
 
     Đạo luật S-219 của NTH sau khi được Quốc Hội Canada biểu quyết thông qua thì lập tức đại đa số dư luận lên tiếng phê phán gắt gao. Chỉ có một số (một số thôi,) nhất là bọn lính "xung kích" của Việt Tân và Liên Minh Dân Chủ, nhẩy choi choi, hít hà khen lấy khen để. Cũng có một vài cái đầu tôm hùa theo. Có tên còn đem GS Nguyễn Ngọc Huy ra để bảo đảm đạo luật S-219 là một kiệt tác chống cộng của Liên Minh Dân Chủ, vì bị VGCS "điên cuồng chống đối" (?!) Càng bịp bợm hơn ở chỗ đó. Đem cố GS Nguyễn Ngọc Huy ra làm bình phong cho chuyện bất chánh càng chứng tỏ bất chính hơn. Cho dù GS Huy còn sống, chúng tôi cũng sẽ không ngần ngại nói với ổng rằng Journey to Freedom là một trò đại bịp.
 
     Để tố giác chuyện bịp bợm này, chúng tôi đã có trình bầy trong một buổi hội luận trên internet, nhưng cảm thấy chưa hài lòng vì con số tham dự thảo luận có giới hạn. Chúng tôi muốn lặp lại trong một bài viết như thế này, hy vọng vấn đề sẽ được biết đến rộng rãi hơn trong quảng đại dư luận.
 
     Như mọi người đều thấy, trong dịp tưởng niệm ngày 30-4 năm nay [2015] đã xẩy ra ba sự kiện khiến dư luận quan tâm. Thứ nhất là chuyện ông TS Nguyễn đình Thắng tổ chức hội họp có bán vé thu tiền để vinh danh người lính VNCH nhân ngày Quân Lực 19-6. Thứ hai là chuyện đài Little Saigon TV ở nam California tổ chức mời gọi người tỵ nạn VN khắp nơi tụ tập về Camp Pendleton để tưởng niệm ngày 30-4. Và thứ ba là chuyện ông TNS Ngô Thanh Hải bên Canada đưa ra quốc hội nước này dự luật S-219, gọi là Hành Trình Tìm Tự Do để biểu quyết.
 
     Chuyện thứ nhất ông NĐT vinh danh người lính VNCH. Ông NĐT là một người xưa nay sinh sống bằng phân (fund.) Ông bầy ra cái trò vinh danh này nọ để fund raising là chuyện bình thường, chứ vinh danh cái con mẹ gì, biết được cái gì mà vinh danh. Ông chìa ra chiếc bình bát trước chỗ ông đi qua bà đi lại là chuyện nhỏ. Xong việc, ông đút tiền vào túi, lái xe ra về thơ thới hân hoan. Thế là xong. Chuyện không hại ai, không để lại di lụy gì cho cộng đồng cũng như cho đất nước. Chỉ có điều NĐT bịp quá lố, không đủ tư cách mà dám làm chuyện trên trời dưới đất nên mới bị chống.
 
     Thứ hai, chuyện đài Little Saigon TV tưởng niệm 30-4 tại Camp Pendleton, đề tài cũng là Jouney to Freedom, và còn thêm cái đuôi "and Beyond." Chữ "and Beyond" muốn nói, không những được tự do, mà hơn thế nữa là còn được ấm no hơn, đầy đủ hơn, nhà cao của rộng hơn, tiền bạc rủng rỉnh hơn, con cái thành đạt hơn, vân vân và vân vân. Cũng hợp lý thôi. Đời mà, ai chẳng có mơ ước. Journey to Freedom and Beyond của Little Saigon TV đáng kể là chuyện "chí lớn gặp nhau" với Journey to Freedom của ông NTH. Có điều đáng nói là vụ tụ tập tại Camp Pendleton bị nhà nước Mỹ cấm chào Cờ Vàng nên mới gây ra nông nỗi: chào cờ ở đâu bây giờ? Chuyện này cũng nên nói tới, nhưng xin đề cập đến sau.
 
     Thứ ba là chuyện ông NTH Journey to Freedom. NTH Journey to Freedom khẳng định là chuyện bịp. Dưới đây, chúng tôi sẽ chứng minh NTH bịp và bịp bợm cái gì.
 
     Xin đưa ra hai bối cảnh, đặt chính sự VN lúc đó vào trong từng bối cảnh để từ đó bạn đọc có thể tự tìm ra câu trả lời cho từng vấn đề muốn biết. Bối cảnh thứ nhất là tình trạng thực dân Pháp thôn tính nước ta. Triều đình nhà Nguyễn và Dân Tộc VN bị mất nước và mất luôn tự do trong tay thực dân Pháp. Bối cảnh thứ hai là chuyện đảng CSVN "giải phóng" miền Nam. Xin lưu ý chữ GIẢI PHÓNG. GIẢI PHÓNG mang ý nghĩa là miền Nam bị "Mỹ Ngụy" kìm kẹp đủ thứ và tự do của người dân bị mất luôn, nay được đảng CS giải phóng, tức là CS bẻ cùm, chặt xích cho dân chúng, đem lại tự do hạnh phúc cho mọi người, và còn nhiều, rất nhiều nữa. Câu hỏi đặt ra là tại sao khi thực dân Pháp cướp nước ta lại không có người VN nào bỏ đất nước mà đi? Ngược lại, khi "người anh em" CS miền Bắc "giải phóng" miền Nam thì người dân miền Nam ùn ùn trốn chạy khỏi nước? Lạ và nghịch lý quá có phải không? Tình trạng nghịch lý này đưa chúng ta đến kết luận là, cái chế độ "giải phóng" của người "anh em ruột thịt miền Bắc" phi dân tộc, phi huynh đệ, tồi tệ, tàn bạo, dã man, ác độc, và khốn nạn hơn chế độ "thực dân" Pháp gấp ngàn vạn lần. Đó là sự thực không thể chối cãi được.
 
    Vẫn giữ nguyên cái bối cảnh đất nước ta bị thực dân Pháp xâm chiếm. Trong tình trạng đất nước bị đô hộ, không những đã không có người dân VN nào bỏ nước ra đi tìm tự do mặc dù họ bị mất tự do. Nhưng hơn thế, lại còn có rất nhiều thanh niên VN sang Pháp du học. Những du sinh này xin gọi chung một tiếng là "công tử Bặc Liêu" cho tiện, bởi vì phần lớn họ là cư dân đồng bằng Nam Bộ, có tiền, có của nên mới có khả năng đi Tây học. Đám công tử Bặc Liêu từ nơi quê hương mất tự do, sang Pháp dĩ nhiên là họ được hưởng không khí tự do của nước Pháp. Được tự do như thế mà cũng không thấy có ai bảo lãnh cho cha mẹ, anh chị em, và thân nhân sang Pháp sống. Trái lại, học xong, lấy được bằng cấp rồi, họ từ nước Pháp tự do trở về sống tại quê hương mất tự do của họ. Tại sao thì chỉ có thể giải thích là, đối với các công tử Bạc Liêu, cuộc sống tự do tại nước Pháp mà họ được hưởng không có giá trị bằng cuộc sống thiếu tự do trên quê hương, vì đó là Tổ Quốc của họ, ở đó có cha mẹ, vợ con, anh chị em, thân bằng quyến thuộc, bạn bè, mồ mả tổ tiên của họ. Giản dị là thế và nhất định là thế. Như vậy thì hiển nhiên là, mối liên hệ tình cảm của con người còn thiêng liêng, cao quí hơn tự do cá nhân nhiều, nhiều lắm. Người tỵ nạn chẳng ai ngu dại gì tự nhiên bỏ đi những cái thiết thân và đáng quí để đổi lấy cái mà giá trị còn thua kém.
 
     Đến đây thì chúng tôi đã có đủ lý lẽ và chứng cứ để có thể kết luận về ông NTH rồi. Nếu ông Hải không phải là người VN tỵ nạn CS thì thôi. Còn như ông là người VN tỵ nạn CS thì kết luận của chúng tôi về ông tiên quyết phải đúng, bởi vì nó đúng cho hàng triệu người thì không lẽ lại sai đối với ông?
 
-  Thứ nhất, ngày 30-4-1975, ông Hải trốn chạy khỏi Saigon vì CS chiếm Saigon chứ không phải ông chủ tâm ra đi tìm tự do. Nói khác đi, CS cái nguyên nhân chính yếu khiến ông Hải phải trốn chạy khỏi quê hương.
 
-  Thứ hai, ông Hải phải từ bỏ những liên hệ thiêng liêng, cao quí nhất của ông vì bất đắc dĩ. Nghĩa là nếu CS không vô Saigon thì ông NTH không chạy và không bỏ lại cái gì hết. Điều này giải thích rằng, NTH sợ CS mà trốn chạy để thoát thân chứ không phải tự ý journey để tìm tự do theo ý muốn. Nếu CS không vô thì NTH sẽ không journey. Nếu NTH mê tự do Canada hơn Tổ Quốc, quê hương, người thân, bạn bè, mồ mả tổ tiên thì ông không còn phải là người VN nữa. Tư cách không xứng đáng làm đầy tớ cho các công tử Bạc Liêu.
 
     Ngày 30-4-1975 NTH trốn chạy khỏi Saigon vì sợ CS, thì lúc đó tự do mới chỉ là một mơ ước trong đầu. Đã nói là Journey to Freedom thì Freedom phải là một mục tiêu định trước, biết nó thế nào, ở đâu, đạt tới nó bằng cách nào. Nếu tự do mới chỉ là mơ ước thì NTH làm sao biết nó ở đâu, làm cách nào mà đến với nó. Điều mơ ước này chỉ trở thành hiện thực khi NTH lênh đênh trên biển cả, may mắn được tầu Canada vớt (giả dụ.) Nhưng nó trở thành nỗi tuyệt vọng nếu thuyền của NTH bị chìm ngoài biển, hoặc gặp tầu của Nga hay của Tầu cộng vớt, thì vô tù là cái cẳng, làm gì có tự do (vẫn là giả dụ thôi.) Như vậy thì làm sao nói là Journey được? Không lẽ NTH dùng chữ mà không hiểu chữ!
 
-  Thứ ba, ngày 30-4-75 là ngày tang tóc cho toàn dân vì chúng ta đã mất tất cả. Toàn thể nhân dân VN sợ CS quá đành phải bỏ tất cả mà trốn chạy. Như thế mà không hận sao! Gọi 30-4-1975 là ngày Quốc Hận đúng quá rồi còn gì nữa? Cho đó là hành trình đến tự do (journey to Freedom) không là sai bét sao? Năm nay, người VN, kể cả trong nước đều đau buồn tưởng niệm ngày 30-4-1975, gọi đó là ngày Quốc Hận. Coi số đông là chính đạo. Đó là biểu hiện của dân chủ. Sự thể đại đa số đồng bào rầm rộ tưởng niệm Quốc Hận năm nay là một lời phản kháng mạnh mẽ sự thiển cận hay cái dã tâm của NTH, là bằng chứng hùng hồn chứng minh cho NTH biết rằng ông ta sai, và sai lầm thê thảm.
 
     Thế nhưng tại sao NTH vẫn ngang nhiên bảo thủ việc làm sai trái của mình, và đồng bọn của Hải vẫn reo hò trò bịp bợm của NTH?
 
     Nếu ông NTH lấy khoảng thời gian nhiều năm trời có dòng người VN đi tìm đất dung thân mà gọi đó là Journey to Freedom thì nên cho là đúng. Chấp nhận được. Nhưng ông gọi ngày 30-4-1975 là Journey to Freedom thì hoàn toàn sai, sai từ hình thức đến nội dung. Không thể chấp nhận. Chẳng ai có thể tin một người có bằng cấp cao, lăn lộn trong chính trường lâu năm, giữ chức vụ cao trong chính quyền Canada như ông NTH mà dốt nát chữ nghĩa đến thế. Đây là điểm quan trọng. Vì thế, chỉ có thể kết luận rằng NTH dùng chữ Journey to Freedom là một dụng ý lừa bịp. Xem xét quyền  lợi của các bên liên hệ: VGCS, ông Harper, và cá nhân Ngô Thanh Hải, người ta có thể dễ dàng đi vào chỗ đen tối và sâu thẳm nhất trong đầu của NTH.
 
-  VGCS -  VGCS cần xóa đi các vết tích tội ác của chúng và triệt hạ lá Cờ Vàng. Chắc chắn thế. Quốc Hận là một tội ác của đảng VGCS. Chữ Quốc Hận ghi dấu tội ác của CS trong lịch sử Dân Tộc. Do đó VGCS cần phải bôi xóa hai chữ Quốc Hận. VGCS không thể ra mặt làm. Chúng phải nhờ đến các chính phủ ngoại quốc nơi có đông người VN tỵ nạn làm dùm. Các chính phủ ngoại quốc cũng không thể ra mặt làm. Họ phải dùng đến bọn tay sai là người Việt tỵ nạn. Nên nhớ rằng trong lịch sử Dân Tộc, chưa bao giờ VGCS tự chúng thắng được người Quốc Gia bất cứ về phương diện nào, trừ khi chúng sai khiến được bọn Quốc Gia làm đầy tớ cho chúng. Nhìn vào tình hình đất nước trước ngày 30-4-75 thì thấy rõ. Để xóa chữ Quốc Hận, VGCS vài năm trước đã phải qua trung gian Mỹ, nhờ Mỹ sai bọn đầy tớ Việt Tân, cụ thể là Nguyễn Ngọc Bích, làm nhưng thất bại. Nay chúng chuyển vấn đề qua Canada nhờ Harper làm dùm. Ông Harper giao việc cho NTH. Công việc tại Canada thấy có đôi chút tiến triển. Xóa đi được hai chữ Quốc Hận trong lịch sử VN, thay thế bằng mấy chữ Journey to Freedom, kết quả sẽ là, sau này đảng VGCS có thể giải thích với các thế hệ con cháu tương lai rằng, sau chiến tranh thì nước nào cũng thế chứ không riêng gì VN, đảng phải giới hạn một số quyền tự do của nhân dân để giữ vững an ninh cho việc xây dựng và phát triển đất nước. Lúc đó, có một số người vì không tán thành đường lối của đảng nên họ ra đi. Cuộc ra đi đó được chính họ mệnh danh là Journey to Freedom. Con cháu chúng ta sau này nghe VGCS lấp liếm như thế, sẽ tin rằng đảng CS làm đúng, khôn ngoan và chính đáng. Bằng cớ để chứng minh là cái Đạo Luật S-219 của NTH bên Canada!!!
 
     VGCS còn cần phải triệt hạ luôn lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ. Chuyện này cũng rất quan trọng. Vì không còn lá Cờ Vàng biểu tượng đối kháng của người Quốc Gia, VGCS sẽ lẻo mép rằng: "Thấy không, cả đến những kẻ journey to Freedom ngày xưa, bây giờ cũng đã nhận ra lẽ phải và theo đảng rồi …" Cần nhớ lại, có một lần tên cố thủ tướng VGCS Võ Văn Kiệt sang Pháp để chiêu hồi người tỵ nạn qui thuận CS. Tên Kiệt dụ khị: "Miễn là đồng bào dẹp lá cờ đi thì muốn gì đảng cũng sẽ thỏa mãn." Lá Cờ là một biểu tượng người tỵ nạn dùng để phục quốc. Không có lá Cờ không được. Còn lá Cờ thì VGCS còn mất ăn mất ngủ. Xem ra không mấy người tỵ nạn hiểu, nhưng Võ Văn Kiệt hiểu rất rõ như thế, nên hắn mới múa mép lời đường mật với đồng bào tỵ nạn. Làm lễ tưởng niệm ngày 30-4 tại Camp Pendleton nhưng bị chính quyền trung ương Mỹ cấm chào cờ trong trại. Chúng ta có quyền nghi ngờ rằng đó là cách Mỹ tiếp tay với VGCS để giúp chúng tiêu diệt lá Cờ Vàng. Hàng mấy chục năm nay, năm nào mà người tỵ nạn không tưởng niệm 30-4 tại Camp Pendleton. Luật thì đã có từ lâu. Tại sao mấy chục năm trời nay người ta không áp dụng luật, mà bây giờ mới đem luật ra để làm khó dễ nhau? Hành động của Mỹ cho thấy, Mỹ càng ngày càng o bế VGCS, và lúc này đây là lúc Mỹ cần phải ra mặt làm một cử chỉ nào có ý nghĩa để chứng minh cái tâm "đen như mõm chó" của chính phủ Hoa Kỳ?
 
     Chúng tôi thấy cần phải nói thêm đôi điều về vấn đề người Mỹ giúp VGCS triệt hạ tinh thần chống cộng của người tỵ nạn chúng ta như thế nào. Hẳn nhiều người cũng đã biết. Cách đây vài ba tuần có một quân hạm Mỹ do một hạm trưởng là một người tỵ nạn lái cập bến Đà Nẵng để thăm xã giao hải quân CSVN. Hạm trưởng này là ông Đại tá Lê Bá Hùng. Điều đáng nhấn mạnh là đại tá Hùng là người tỵ nạn, con trai của một vị Hải Quân Trung Tá QLVNCH. Hải Quân Mỹ có cả hàng ngàn, hàng vạn hạm trưởng, tai sao chính phủ Mỹ không giao công tác mà lại sai một người VN tỵ nạn đi thăm quân đội của ngụy quyền bán nước, kẻ thù không đội trời chung của cộng đồng tỵ nạn? Người ta có thể dễ dàng nhìn thấy được ý đồ của chính quyền Hoa Kỳ trong sự phân công này. Một đàng, chính phủ Mỹ muốn chứng tỏ với VGCS rằng ngưòi tỵ nạn đã chấp nhận HHHG với VGCS rồi. Đàng khác, Mỹ muốn khuyên bảo chúng ta, hãy xem gương Lê Bá Hùng mà HHHG với CS đi.  Đại T'a Hùng xuất thân từ một gia đình chống cộng nòi mà còn thân thiện với VGCS như thế, thì tại sao cộng đồng tỵ nạn cứ phải chống cộng miệt mài, chống cộng hoài hủy vậy?
 
-  Ông Harper -  Có nhà lãnh đạo nào của các quốc gia dân chủ mà không cố gắng làm cho dân giầu nước mạnh? Ông Harper cũng vậy thôi. Trách nhiệm của ông là làm sao cho dân Canada giầu, nưóc Canada mạnh. VN là một nơi, dưới con mắt ông Harper, có thể dễ đầu tư, dễ giao dịch thưong mại v.v. VGCS nhìn thấu suốt sự thèm khát của ông Harper nên chỉ cần đưa ra một lời hứa hẹn nào đó thì bảo sao chúng nói gì mà ông Harper không nghe. Lại nữa, Canada xưa nay vốn là một đồng minh thân thiết của Mỹ. Ông Parper giúp đỡ Mỹ một chút là điều phải đạo. Giúp Mỹ tức là giúp VGCS, có khác gì. Điểm khác nữa làm ông Harper có thể yên tâm là tính vô tội vạ của dự luật S-219 đối với đất nước Canada, cũng không làm sứt mẻ uy tín của ông Harper đối với dân chúng Canada. VGCS nói quấy quá vài câu phản đối Canada là có ý đóng kịch để che mắt thôi. Vấn đề miễn là Journey to Freedom chứ không Quốc Hận là đẹp rồi.
 
-  Ngô Thanh Hải -  Nên biết rằng, ông Thủ Tướng Harper bê NTH lên chức Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Canada. Đó là một ân huệ rất lớn đối với NTH. Người VN chúng ta vốn được cha ông dậy: "ăn cây nào, rào cây đó." Hay: "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.) Do đó, bảo vệ cái ghế thủ tướng của ông Harper phải là nhiệm vụ hàng đầu của NTH. Ông Harper sai bảo gì mà NTH không làm, thử bảo đâm đầu vào đống phân xem NTH có dám cãi không? Đệ nạp dự luật S-219 lên Quốc Hội, NTH bị cộng đồng tỵ nạn khắp thế giới phản đối. Đó là lý do tại sao VGCS lại điên cuồng chống. Đóng kịch thôi. Sợ Harper chùn bước và cái ghế của NTH bị lung lay, VGCS phải vội vã lên tiếng cằn nhằn vài câu cho có lệ, thế mà nhiều cái ống loa đồng bọn của NTH và Việt Tân ở hải ngoại đã mừng húm, cho rằng VGCS đau như đỉa phải vôi nên mới lồng lộn phản đối. Rõ nỡm và ngu xuẩn. Thấy cái ghế của NTH bị long ốc, VGCS lấy kìm xiết lại mấy con vít cho chắc lại thôi chứ có gì đâu mà vui mừng.
 
     Như trên chúng tôi đã trình bầy, thà như chuyện kiếm tiền của Nguyễn Đình Thắng mà còn có thể tha thứ, vì nó vô tội vạ. Còn như đạo Luật S-219 Journey to Freedom của NTH mới là chuyện vô cùng tai hại, không tha thứ được, vì nó gây ra không biết bao nhiêu di lụy cho Dân Tộc sau này. Mục tiêu của đạo luật S-219 bước đầu là xóa đi vết tích tội ác của đảng VGCS, và sau cùng là cung hiến cho VGCS chứng cứ để chúng tự biện rằng các tội ác của đảng là những biện pháp bắt buộc do tình thế đòi hỏi. Nó khôn ngoan, chính đáng, và phải chấp nhận. Đưa nhân dân VN đến quan điểm này là một phương pháp thực hiện HHHG tinh vi nhất và thâm độc nhất. Cá nhân NTH hòa với VGCS cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng NTH bịp một chính phủ ngoại bang để thúc đẩy nhân dân VN hòa với VGCS là chuyện dứt khoát không thể để yên được.
 
      Để cho việc đánh giá Journey to Freedom thật công minh, cũng cần phải biết ông NTH có chống cộng không kẻo oan cho ông ta. Điều này thì chính NTH tự ông đã làm sáng tỏ cho mọi người thấy. Trong một cuộc phỏng vấn của nhà báo Thanh Trúc, ông NTH phát biểu: "Chúng ta bỏ nước đi tìm tự do chứ đâu phải là hận thù gì cộng sản đâu." Rõ ràng nhá. NTH không hận thù CS thì ai bảo ông ta chống cộng? Ngay khi dự luật S-219 được đưa ra biểu quyết thì một dân biểu trong Quốc Hội Canada, cũng là dân tỵ nạn, đã lên tiếng ủng hộ và nói huỵch toẹt ra là đạo luật này khuyến khích và dẫn đưa mọi thành phần dân tộc VN quay lưng lại với quá khử, gác bỏ mọi tỵ hiền, hòa hợp hòa giải với đảng CS để hợp tác chống Tầu và chung sức xây dựng đất nước. Như thế thì còn gì nữa đâu mà nói.
 
28-4-2015
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen