Người Việt Nam là một dân tộc hiền hòa, chịu đựng, thông
minh và sáng tạo…nhưng vô phước thay, mãi đến thế kỷ XXI nầy, người dân sống tại
nội địa vẫn còn thua kém và lạc hậu so với những dân tộc Á Châu khác. Chưa tính
đối với các quốc gia văn minh như Nhật Bản, Đại Hàn, Đài Loan, Thái
Lan, Mã Lai, Singapour, Ấn Độ, Tân Gia Ba, Miến Điện …mà ngay với những nước
láng giềng sát biên giới, trước đây 38 năm, vị trí của họ lúc đó còn đứng quá
xa nếu đem so sánh với Việt Nam Cộng Hòa ! Với trên 80 triệu dân, một lực lượng
lao động lớn tại vùng Đông Nam Á, và tiềm lực thiên nhiên tiền rừng bạc biển
thì Việt Nam chính là một trong những con rồng lớn của Á Châu phải đứng dậy sau
khi im tiếng súng. Nhưng tiếc thay, kể từ lúc rơi vào tay cộng sản thì Đất Nước
chẳng những bị khựng lại trước đà văn minh tiến bộ thế giới mà còn đi tụt lùi một
bước quá dài. Có thể nói rằng, bắt đầu từ đó Việt Nam đã biến thành nơi hội tụ
của những cái xấu xa, khốn nạn và dã man nhất thế giới.
Đất nước và dân tôc Việt Nam tội tình gì phải gánh chịu
những xấu xa oan trái nầy ? Đáng lý sau chiến tranh,
tất cả mọi người đều phải được hưởng thái bình, vững tâm làm lại cuộc đời và sống
đầy đủ trong hạnh phúc. Nhưng ai đã đưa cả dân tộc đi vào con đường đói rách, bần
cùng, phản tiến hóa để rồi phải bị tiếng xấu khi mang thân phận là người Việt
Nam !
Thương
quá : danh dự con người Việt Nam bị chà đạp :
Trước đây, một vị giám mục Việt Nam đã than thở rằng :
‘Thật xấu hổ với nước ngoài khi trên người mang hộ chiếu quốc tịch Việt
Nam’. Thật đúng vậy, sau khi các nhân viên hãng máy bay Hàng Không Việt Nam
và du học sinh ăn trộm hàng hóa trong các siêu thị thì người Nhật đã đặt cho
đám nầy một tên thật ‘hoành tráng’ và ‘chính xác’ là bọn dòi bọ !
Chưa hết, từ sau các vụ như buôn lậu sừng tê giác tại Phi Châu, câu trộm cua ở
Mỹ…do những ‘ngài đại sứ’ của các ổ buôn bán visa cho đến việc nhân viên hãng
hàng không Việt Nam chuyển tiền, đôla và bạch phiến lậu, cũng như chở thịt chó
từ Việt Nam qua cung cấp cho thị trường chui tại Pháp và Bỉ, thì người ngoại quốc
nhìn những người Việt Nam dưới một góc cạnh thiếu thiện cảm. Hơn nữa, từ trên một
thập niên trở lại đây, Việt Nam xuất khẩu thanh niên nam nữ đi làm nô lệ xứ người
cũng như bán gái ra làm điếm khắp năm châu, thì dân địa phương, mỗi khi thấy
người Việt Nam, thái độ họ ra mặt khinh thường và tự đặt câu hỏi : đàn ông có
phải là thành phần nô lệ ? Và đàn bà toàn là một lũ đĩ điếm không ?
Mới đây, thành phần gia đình cán bộ đảng viên cũng như
du học sinh thuộc loại ‘con ông cháu cha’ ra xứ ngoài thường theo thói quen cắp
vặt tại những siêu thị và chen lấn giành giựt ăn uống trong các nhà hàng khách
sạn mà họ đi qua. Hình ảnh nầy thật xấu hổ cho ngưòi Việt Nam, nhất là đối với
các cộng đồng người Việt tự do đang sống trên khắp thế giới, điển hình mới nhất
vừa xảy ra tại Spojovaci Praha 3 Tiệp Khắc, là nơi có rất nhiều lao nô từ Việt
Nam qua. Trong thời gian vừa qua, báo chí quốc tế cho biết ở Thủ Đô Bangkok
Thái Lan, cũng như ngay tại vài thành phố xứ man ri mọi rợ Tàu cộng, ở đó người
địa phương cũng treo bản cấm chó và người Việt Nam vào ăn ! Thế mới
đau ! Cũng vì thành phần ‘đỉnh cao trí tuệ cộng sản’ ăn cắp và ăn giựt ở xứ
người nầy mà thằng Chệt, là một giống tồi tệ nhất hành tinh cũng có cớ để ví
người Việt Nam ta là chó ! Cái đám ‘ngợm’ mới giàu sau 1975 nầy chính là
thủ phạm làm ô danh chung cho toàn thể người Việt đang có mặt trên khắp thế giới.
Cũng đừng quên, trước đây vài năm, ‘chủ tịch nước’ Nguyễn
Minh Triết, trong dịp qua Mỹ vận động cho chương trình chính trị kinh tế, ‘nhà
vua’ Việt Nam ta không ngại ngùng kiêm luôn chức vụ ma cô khi lên tiếng quảng
cáo gái Việt Nam rẻ lắm, mời các ông đến chơi ! Hơn nữa, chuyện vừa
xảy ra cho tên công an miệt vườn, nay là thủ tướng với nhiều học vị của trường
‘Cầu Muối’, Nguyễn Tấn Dũng, trước mặt các cơ quan truyền thông quốc tế, không
biết ký vào chỗ nào trên tờ thông cáo chung giữa Pháp và Việt. Điều nhục
nhã hơn nữa là thủ tướng Pháp đã dùng ngón tay giữa để chỉ cho ‘thủ tướng Việt
Nam’ nơi ký tên. Phải hiểu rằng, mỗi khi người Pháp dùng ngón tay giữa để chỉ
hoặc ra dấu việc gì là một cử chỉ khinh bỉ người đối diện. Và đây, còn có thể
xem là một hành động bỉ ổi (có thể nói là tục tỉu) dành cho các đối tượng là những
người ‘thiếu văn hóa’.
Ngoài ra, một khi nhắc đến các tòa đại sứ Việt cộng thì
mọi người đều hình dung đây chỉ là những ổ buôn đồ lậu, bán visa và cũng là nơi
hành hạ những ai mang hộ chiếu do Việt cộng cấp phát. Các ‘ngài đại sứ’ rất ít
xuất đầu lộ diện vì mặc cảm tội lỗi và khả năng sinh ngữ. Ngược lại đám ‘đầu gấu’
và ‘mafia’ mang thông hành ngoại giao thì len lỏi trong các cộng đồng Việt Nam
và người địa phương để buôn lậu, buôn người, khủng bố và thi hành nghị quyết
36. Điển hình qua vụ ‘người rừng’ trốn trong các rừng rậm của miền Bắc nước
Pháp để kiếm phương tiện qua Anh Quốc, trong hai năm về trước, mà các cơ quan
truyền thông Châu-Âu đã phổ biến rộng rãi. Một điều cần phải nói thêm, những
tên Việt cộng mang thông hành ngoại giao cũng như những đám nằm vùng thường bị
mặc cảm tội lỗi. Chúng mặc cảm là thành phần cộng sản cặn bã xã hội nên
sống chui rúc, không bao giờ dám chường mặt ra xưng tên xưng tuổi ở nơi công cộng.
Trong lúc đó, bất cứ một người Việt Tự Do nào cũng vinh dự tự nhận mình là gốc
tỵ nạn đã trốn chạy cộng sản!
Tóm lại, cũng tại bọn dòi bọ triệu phú cộng sản là những
con thú đội xác người, tuy ở nhà lầu đi xe hơi nhưng cốt khỉ vẫn là khỉ. Dù đã
gần 40 năm, chúng luôn làm trò cười cho thế giới. Chỉ tội nghiệp cho người
dân Việt Nam nội địa, mỗi khi có dịp ra nước ngoài, họ thường bị đồng hóa với
thành phần cặn bã cộng sản nầy !
Thương
quá : đất nước chiến tranh vùi dập triền miên :
Việt Nam đã trải qua chiến tranh tự vệ hàng chục thế kỷ
với Tàu, Nhật và Pháp. Đất nước điêu tàn, dân tộc tiêu hao, và rồi, đến lúc có
thể gọi là ngưng tiếng súng thì Hà Nội lại cùm lên đầu nguời dân cái ‘búa liềm’
cộng sản do chúng nhập từ Nga Tàu. Sau ngày 30.4.1975, Hà Nội luôn to mồm tuyên
truyền rằng cộng sản đã giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước ! Nhưng
sự thật, giải phóng là mục đích cướp của và thống nhất cốt để làm nô lệ Tàu cộng ?
Thật vậy, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, tuy im tiếng
súng nhưng Hà Nội vẫn luôn chủ trương càng quyét và tiêu diệt thành phần
chế độ cũ, những người yêu nước và thế hệ trẻ tiến bộ. Do đó, gông cùm vẫn còn,
máu vẫn đổ đối với những ai bất đồng ý kiến và lên tiếng đòi quyền sống. Ngoài
ra, vì tham nhũng, cán bộ đảng viên cộng sản và thành phần bám vào gấu quần Hà
Nội đã vơ vét, từ những việc ăn cắp, cắt xén tài nguyên quốc gia, đến thủ đoạn
cướp bóc nhà cửa tiền bạc của nhân dân Miền Nam. Gọi là giải phóng nhưng
chỉ trong vài ngày thì những tên thắng trận đã trở thành tỷ phú và toàn bộ dân
chúng Miền Nam đều trắng tay. Chưa hết, hàng rào dây kẽm mọc lên, nhà tù
xuất hiện đồng loạt và súng đạn lại bắt đầu nổ…nhằm bảo vệ cái chế độ thối nát
với những cái ngai vàng bê tông cốt sắt của chúng.
Ngày nay, cả thế giới đều nhận thấy rằng Việt Nam hiện tại
là một nhà tù vĩ đại được ngụy trang bằng mỹ từ cải tạo chạy suốt từ đầu các tỉnh
giáp giới Tàu cộng vào đến tận cùng mũi Cà Mau. Tuy không còn tiếng súng, nhưng
dưới chế độ cộng sản, người dân phải sống trong phập phồng lo sợ, ngày lo miếng
ăn, đêm ngủ không yên trước một hệ thống công an chìm nổi, bất cứ lúc nào cũng
có thể xông vào nhà trói tay bịt mắt dẫn đi. Hơn thế nữa, văn hóa đỏ cộng sản
đã làm cho người dân mất gốc, quên gia đình, quên tổ quốc. Cái văn hóa đỏ nầy
đã tẩy não con người đồng thời ngày đêm nhồi sọ thế hệ trẻ để biến họ trở thành
loài sâu bọ ăn bám, hèn nhát và khuất phục trước bạo quyền Hà Nội cũng như nhu
nhược đối với bọn giặc ngoại xâm Tàu cộng !
Thương
quá : thân phận người dân dưới chế độ cộng sản :
Gần 40 năm, đội quân cướp nước cộng sản Hà Nội đã làm gì
được cho Quê Hương và Dân Tộc ? Ngoài những lòe loẹt vật chất nhằm che đậy
một hệ thống tham nhũng từ trung ương xuống địa phương ra, thì kết quả ‘giải
phóng miền Nam’ và ‘thống nhất đất nước’ mà đảng cộng sản Việt Nam đã đem lại
cho người dân Việt Nam, là những thành công ‘vĩ đại’, có thể vắn tắt sau
đây :
1. Văn hóa cộng sản : Nền văn hóa nhân bản
cổ truyền đã bị chế độ cộng sản tẩy não và thay vào đó một hủ mắm dòi rừng rú,
gọi là ‘văn hóa đỏ’, nhằm ngu muội hóa, bần cùng hóa để dễ dàng khống chế con
người bằng hình thức quản lý bao tử và khối óc. Những hình ảnh đổi đời không
bao giờ phai mờ trong trí óc người Việt Nam. Đúng vậy, kể từ ngày cộng sản
kéo vào, xã hội Miền Nam hoàn toàn đảo lộn : đồng tiền và bạo lực trở thành
thước đo và cái cân địa vị con người trong xã hội. Đạo Đức cuốn gói ra đi, Lễ
Nghĩa cúi mặt trốn chạy, Tình Người biến mất để nhường chỗ cho cảnh cha hiếp dâm
con giữa thanh thiên bạch nhật, vợ giết chồng chỉ chẳng qua vài đồng bạc, anh
em đâm chém nhau vì khúc mì bó rau. Ngay trong gia đình, người thân ruột
thịt còn đối xử tàn tệ với nhau như vậy huống gì đối với bà con làng giềng và kẻ
xa lạ…
2. Nhân phẩm con người : Nhờ vào sự lãnh đạo anh
minh của ‘bác và đảng’, con gái Việt Nam được chưng bày trong tủ kiến ở các
thành phố lớn Đài Loan, Đại Hàn, Mã Lai, Tân Gia Ba, Thái Lan với lời rao ‘mua
về làm vợ, làm đầy tớ’, có thể xài thử trước, nếu không thích
thì tự do đổi hoặc bán lại ! Trên các đường hẻm, gái Việt Nam được rao
bán dâm với giá rẻ còn dưới mức một vài ly café. Tệ hơn nữa, ra đường gặp thanh
niên thiếu nữ Việt Nam thì người địa phương nghĩ ngay đến, một là, thành phần
nô lệ do nhà nước cộng sản bán ra ngoại quốc để kinh tài, hai là bọn dòi bọ con
ông cháu cha ra xứ ngoài rửa tiền ăn cắp trong nước. Đúng vậy, dưới chế độ cộng
sản, đại đa số người dân đã bán lương tâm cho quỷ đỏ để đổi lấy những thứ nhục dục
thỏa mãn cho cuộc sống chụp giựt. Do đó, lương tâm và phẩm giá con người ngày nay
tại Việt Nam có thể mua với một giá rẻ mạt, hoặc nếu cần, dùng để đổi để lấy vài
ba củ khoai, bó rau hay ký gạo !
3. Môi trường giết người : Một điều đau đớn
nhất cho đồng bào trong nước : đó là người nội địa đang ‘tự mình giết bản
thân mình’ qua môi trường sống thường nhật. Ai cũng biết vậy
nhưng làm sao để tránh bây giờ ? Trách nhiệm nhà nước thì chính cán
bộ đảng viên vô trách nhiệm, tham nhũng và sợ quan thầy Tàu cộng…nên không có kế
hoạch chỉnh đốn cũng không dám kiểm soát các nguồn sống thiên nhiên cần thiết
như không khí, nước uống cũng như các lãnh vực biến chế và sản xuất thực phẩm.
Không khí ô nhiễm trầm trọng, từ khói, bụi bặm cho đến các loại khí độc thải ra
từ các nhà máy vô tổ chức và thiếu kiểm soát. Nguồn nước uống cũng quan trọng
nhưng người dân thành phố phải tiêu thụ hằng ngày từ những nguồn ao, lạch,
sông, hồ dơ bẩn bởi các chất phế thải do con người và súc vật tống ra hệ thống
sông hồ…Nước ống cũng chẳng khác gì hơn nước ao mang hàng triệu mầm vi khuẩn độc
hại cho sức khỏe con người. Chương trình làm sạch môi trường thật ra quá dễ
dàng hơn là xây cất hàng trăm hàng ngàn cơ sở du hí đúng tiêu chuẩn quốc tế hay
đua đòi phóng vệ tinh, mua hỏa tiễn là những việc làm không cần thiết như vấn đề
sức khỏe người dân. Đảng viên, cán bộ và những tay tỷ phú đỏ uống nước chai ngoại
nhập, ăn các loại thực phẩm đưa về từ Mỹ, Pháp, Nhật, Đại Hàn, Tân Gia Ba…Trong
khi đó giới bình dân, ngày chưa đủ hai bữa cơm độn thì lấy đâu tiền để ăn uống
hàng xa xỉ phẩm. Hàng giả, hàng dỗm, hàng độc, hàng pha chế hóa chất là
nhu cầu cần thiết mà người dân phải xử dụng để sống qua ngày, dù biết rằng đó
là tự đào hố chôn mình ! Ngày nay tại nội địa, cộng sản không cần
dùng súng đạn để tiêu diệt dân tộc Việt Nam mà chắc chắn người dân sẽ ngã xuống
đồng loạt vì những loại bệnh quái gở gây ra bởi không khí ô nhiễm và đồ ăn độc
hại. Nội giặc Việt cộng và ngoại xâm Tàu chệt thâm độc thật !
Khỏi cần súng đạn, nhưng trong một thời gian nữa thì toàn dân Việt Nam sẽ trở sẽ
thành những thây ma với các loại bệnh kỳ lạ không thể chữa trị !
4. Âm mưu ru ngủ : Mục đích văn hóa đỏ là đả phá
cái cũ đồng thời dùng để ru ngủ con người theo chiều hướng cộng sản. Âm mưu của
Hà Nội nhằm hủy bỏ quá khứ, tẩy não bất cứ gì thuộc văn hóa nhân bản để thay
vào đó một nếp sống mới, mà ăn chơi trác táng là sách lược đứng hàng đầu dành
cho thanh niên thiếu nữ. Mục đích của chế độ cộng sản là hủy hoại tinh
thần yêu nước của giới trẻ, biến thanh niên thiếu nữ trở thành những con thiêu
thân nhục dục hay tay sai chế độ. Hà Nột đã đào tạo hàng loạt con ông cháu cha
nối tiếp sự nghiệp, nắm quyền cai trị và bảo vệ đảng trong tương lai. Đảng cần
phải tiêu diệt thành phần trẻ để tránh hậu họa, do đó, chương trình ru ngủ người
dân cũng như giới trẻ không ngoài mục đích ‘suy nhược hóa’ biến con người trở
thành những con vật vô tâm, vô tri, vô giác. Cuộc đời giới trẻ dưới cộng sản
ngày nay chỉ còn ba vấn đề đơn giản : nô lệ tình dục, hưởng thụ tối đa và
chết vì bệnh thời đại !
Để chấm dứt bài, người viết xin phép nhấn mạnh một điều :
mai đây khi đất nước hoàn toàn vắng bóng cộng sản, Quê Hương và Dân Tộc Việt
Nam chúng ta còn lại được gì ngoài một gia tài rách nát, một đất nước còn da bọc
xương và con người là những cái xác không hồn. Muốn sinh tồn, người dân trong
những ngày sắp đến phải sống theo bản năng của loài cầm thú. Đó là một điều đau
lòng mà những ai nặng tình với Quê Hương Dân Tộc cần phải quan tâm.
Vật chất mất đi, có thể xây dựng lại trong vài ba năm.
Nhưng một khi văn hóa, đạo đức và tình người đã hoàn toàn cuốn gói ra đi thì phải
cần một vài thế hệ sau mới có thể khôi phục trở lại. Vậy bây giờ chúng ta, thế
hệ thứ nhất, thứ hai…phải làm một chút gì cho Quê Hương và Dân Tộc trước
khi nhắm mắt ?
Thương quá, Dân Việt tôi ơi !
Thương quá, Quê Hương tôi ơi !
Thương quá, Người quốc nội ơi !
Thương quá, Người tỵ nạn ơi !
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen