nguyễn thùy
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 được
mọi người VN tại hải ngoại gọi là ‘Ngày
Quốc Hận’. nhưng đã có
lần đảng Việt Tân gọi ngày đó là ngày ‘tranh
đấu cho Tự do’ (thay vì
gọi là ‘ngày quốc hận’) và bị hầu
hết người Việt yêu nước phản đối. Mới đây Tiến sĩ Ngô Thanh Hải, thượng nghị sĩ
Quốc hội Canada đệ trình dự luật lên Thượng Viện Cananda và được Thủ tướng
Harper và Thượng viện đồng ý danh xưng gọi ngày 30/04/1975 là ‘Ngày Hành Trình đến Tự Do’,
sự việc nầy cũng bị một số người chống đối đôi khi với lời lẽ thô bạo đối
với Thượng Nghị sĩ Ngô Thanh Hải. Thêm một danh xưng khác về tháng Tư năm 1975
là ‘Tháng Tư đen’.
I- Qua ba tên gọi đó, tên gọi nào đúng đắn nhất ? Người viết xin
góp một số ý kiến, sau đó nói rõ quan điểm người viết nên chọn tên gọi nào.
1/- ‘Ngày Quốc Hận’ . Dùng tên gọi nầy là ta đứng trên cương vị
của Dân tộc, Quốc gia. Ngày Quốc Hận có nghĩa ngày nói lên mối hận thù của cả
dân tộc, quốc gia, cả toàn thể nhân dân căm thù vì bị mất nước bỡi cường quyền
ngoại xâm, ngày đánh dấu sự kiện lịch sử đã đưa toàn thể dân tộc vào thảm họa
nô vong. ‘Ngày Quốc Hận’ tên gọi nầy do người Việt tỵ nạn cộng
sản nơi hải ngoại dùng nói tên thân phận lưu vong của mình cùng tình cảnh đất
nước, nhân dân bị rơi vào
vòng thống trị Cộng sản. Người Cộng sản VN căm tức tên gọi nầy vì xóa sạch tất
cả công lao tranh đấu của họ cùng lên án họ là xâm lăng. Cộng sản VN xem ngày
30/04/75 là ngày chiến thắng của họ vì họ đã giải phóng và thống nhất đất nước.
Như vậy, với Cộng sản VN, không có chuyện ‘mất nước’ vì đất nước VN vẫn còn,
được thế giới và LHQ công nhận và vẫn do người VN dù là Cộng sản nắm quyền. Tên
gọi ‘ngày quốc hận’ không được thế giới hảo cảm ; thế
giới xem ngày đó là ngày cáo chung chế độ VNCH ; sự cáo chung một chế độ
không hẳn là mất nước. Chỉ riêng nhân dân Miền Nam VN (từ vĩ ruyến 17 đến mũi Cà-Mau) gồm cả Quân, Dân, Cán, Chính VNCH mới
xem ngày đó là ‘ngày mất nước’ và hô hào đấu tranh bằng mọi cách để phục hồi
đất nước, thu hồi lại chủ quyền dân tộc cho đất nước và quyền sống tự do dân
chủ cho nhân dân VN.
2/- ‘Ngày Hành Trình đến Tự
Do’. Tên gọi nầy nói lên sự kiện lịch sử hàng
ngàn, hàng vạn rồi hàng triệu người VN không riêng ở Miền Nam VN (từ vĩ tuyến 17 đến mũi Cà-Mau) mà còn một số không ít người miền Bắc (dưới chế độ Dân Chủ Cộng Hòa Cộng sản
- số người nầy thường vượt biển sang tỵ nạn tại Hồng-Kông) đã ‘mười
chết một sống’ hối hả phải
rời Tổ quốc thân yêu, chạy trốn độc tài Cộng sản đến các xứ sờ tự do tìm không
gian sống mới. Cả trên hàng trăm ngàn người phải bỏ mạng nơi rừng sâu biển cả,
không kể bị hải tặc cướp của, hiếp dâm, sát hại, khiến thế giới bàng hoàng, xúc
động phải ra tay cứu vớt số nạn nhân nầy do lương tâm, do nhân đạo, do tinh
thần nhân bản. Số người nầy phải chứng minh rằng mình là nạn nhân của Cộng sản,
ở lại nước sẽ bị Cộng sản đày đọa, sát hại để cơ quan HCR công nhận là ‘tỵ nạn chính trị’ mới được can thiệp với các nước
cho định cư. Một số người không được công nhận như thế nên trong các cuộc thanh
lọc, đã bị cưỡng bách phải về lại VN khiến nhiều người phải tự tử (sự việc xảy ra ở các trại tỵ nạn tại Hồng-Kông khi
chính quyền nước Anh bắt buộc họ phải về lại VN). Gọi là ‘ngày hành trình đến tự do’,
thế giới nghe thuận tai hơn là ‘ngày
quốc hận’ hay ‘Tháng Tư đen’. Vì các xứ sở tự do đó từ lâu
có phải bị ‘mất nước’ đâu và xứ sở họ có bị bóng đêm nào vây
phủ. Hơn nữa, họ nhìn vào sự kiện chứ không mấy nghĩ đến tâm trạng của lớp
người tỵ nạn chính trị nầy.
Thực sự mà nói, số người tỵ nạn Cộng
sản, trong những ngày đầu phải đành đoạn bỏ nước ra đi chỉ là để chạy trốn chế
độ cộng sản, bảo toàn sinh mạng mình cùng gia đình, thân nhân, bà con và để gầy
dựng lại cuộc sống chứ chưa hề nghĩ lả để tranh đấu cứu nước, cứu dân . Tuy
nhiên, dù chưa nghĩ gì đến nước, đến dân, nơi họ mặc nhiên đã mang chở cái ‘hồn
dân tộc’, cái ‘hồn
nước’, cái truyền thống
văn hóa bao đời qua lịch sử. Ðến các trại tỵ nạn, dù tương lai chưa rõ ra sao,
cái ‘hồn dân tộc’thao thức
đêm dài. Ðến được xứ sở định cư, sau ít năm tìm cách thích ứng với nếp sông xứ
người và ổn định phần nào cuộc sống cá nhân cùng gia đình, con cái, cái ‘hồn nước’ trổi dậy mạnh mẽ để thấy ngày 30/04/75
là ‘ngày quốc hận’ làm động cơ cho mọi hành động
đấu tranh vì dân, vì nước, vì đồng
bào nơi quốc nội. Từ đó những ‘cộng
đồng người Việt tự do’ ra
đời khắp nơi tranh đấu chống Cộng sản. Cũng do cái ‘hồn nước’ đó, có thể nói lớp người tỵ nạn cộng
sản đã mặc nhiên hình thành
một ‘quốc gia văn hóa VN’ nơi hải ngoại. Gọi là ‘quốc gia văn hóa’ vì chỉ có văn hóa thôi, không có lãnh
thổ (lãnh thổ là của người),
không có một Chính phủ được mọi người bầu ra, không có một hệ thống pháp luật
riêng, không có cảnh sát, công an, không có thuế khóa,…nói chung chẳng có lập
pháp, hành pháp, tư pháp gì ráo trọi, (ngoài
cái ‘đệ tứ quyền’ được sử dụng để rồi một số người lạm dụng…‘chửi’ nhau, chao
ôi !) Và cái ‘quốc gia văn hóa VN’ đó đã có nhiều thành tựu đáng
kể : trước tiên hủy bỏ ngày ‘vinh danh HCM, tố cáo tội ác Cộng sản bán
nước buôn dân, hèn với giặc, ác với dân, thực trạng đen tối cùng cực nơi quốc nội (tình trạng tụt hậu thê thảm đến thua
cả Cam-Bốt), những sa đọa của xã
hội (tham nhũng, hối lộ, mua quan
bán tước, bằng cấp giả, ngôn ngữ bẩn thỉu, xem người dân như ngựa trâu, cỏ
rác,…), xây dựng những tượng đài
tưởng niệm anh hùng, tưởng niệm thuyền nhân, phổ biến văn hóa truyền thống VN (hiếu thảo, hòa thuận với anh chị em,
lễ phép với người lớn tuổi, cả vấn đề ẩm thực, y phục vn,…), tự học và gầy dựng con cái thành danh không
kém thua gì người nước ngoài, vận động quốc tế buộc Cộng sản VN phải tôn trọng
quyền sống tự do của người dân, biểu tình liên tiếp chống các hành động tuyên
vận của Cộng sản, chống quan chức cộng
sản công du nước ngoài,..Ðặc biệt là phục
hồi lá cờ vàng ba sọc đỏ, biểu trưng cho chính nghĩa tranh đấu, cho hồn
nước, cho lý tưởng Dân chủ, Tự do…Cộng sảm căm thù việc nầy, đã phải tốn bao
nhiêu tiền bạc, nhân sự cố hủy phá cho bằng được mà kết quả là công cốc., tuy
có phá hoại, gây chia rẻ các Cộng đồng người Việt hải ngoại. Ðổi ‘ngày Quốc hận’ thành ‘ngày
hành trình đến Tự do’ là phũ nhận, là chối bỏ tất cả những thành tựu đó đồng
thời phũ nhận tinh thần yêu nước của họ.
Sở dĩ Thượng Nghị sĩ Ngô Thanh Hải gọi
là ‘ngày hành trình đến Tự do’ mặc nhiên phủ nhận những thành tựu
trên của người Việt yêu nước ở hải ngoại là do đi theo chủ trương ‘diễn biến hòa bình’ của chính phủ Hoa Kỳ, làm thỏa
mãn số người cơ hội như đảng Việt Tân, phe phái Trúc Hồ,..và phần nào chiều
theo chủ trương ‘hòa hợp hòa giải’ của Cộng sản. Một số người yêu nước chống
Cộng vì thấy quá lâu mà không có thay đổi nào nên rút lui vào cô đơn, đấy là số
người gọi là ‘thầm lặng’ hầu mong một thời cơ nào đó, lịch sử VN sẽ đổi chiều,
sang trang. Số khác ‘hồ hỡi’ tán thành vì tham vọng chính trị, vì muốn được về
VN dễ dàng du lịch, du hí, du dâm, hoặc cộng tác với Cộng sản dễ có điều kiện
làm giàu,…với lý do là ‘quên quá khứ, hướng đến tương lai’,.Tiến sĩ Ngô Thanh
Hải là Thượng Nghĩ sĩ Quốc hội Canada nên không thể không tuân phục chủ
trương, chính sách của quốc gia nầy, thuận theo chủ trương ‘Diễn biến Hỏa Bình’ của Hoa Kỳ, nghĩ rằng chủ trương nầy
vừa hợp lý vừa khả thi. Bao nhiêu người lúc được đắc cử vào vị trí nầy, chức vụ
nọ trong guồng máy công quyền xứ sở tạm dung, cũng nghĩ như thế và buộc phải
như thế như trường hợp ông Luật sư Hoàng Duy Hùng. Không rõ, nay mai Bà Janet
Nguyễn vừa đắc cử Thượng nghị sĩ tiểu bang Californie, Luật sư Nguyễn Tâm vừa
đắc cử Nghị viên thành phố San José và bao bao nữa có rơi vào tình trạng nhu
Ngô Thanh Hải, Hoàng Duy Hùng để gián tiếp cổ vũ cho ‘hòa hợp hòa giải’ theo ý
đồ của Chính phủ Hoa Kỳ và Cộng sản VN, rồi hủy bỏ tên gọi ‘Ngày Quốc Hận’ và
‘Tháng Tư đen’.Vì tin tưởng và chỉ trông cậy vào Hoa Kỳ nên không mấy để ý rằng
chủ trương ‘Diễn biến Hòa
Bình’ cùng mọi điều được gọi
là ‘tranh đấu cho nhân quyền’ của Hoa Kỳ và bao nước khác chỉ là
nhằm ‘lôi kéo CS VN tùy thuộc vào Hoa Kỳ’ chứ có thực sự đem lại Tự do, Dân
chủ, Nhân quyền cho người dân VN đâu. Những luận điệu đó đã quyến rủ bao người
VN chạy theo, nghĩ rằng mình yêu nước để phải biến thành ‘giá trị lợi dụng’, ‘giá trị hàng
hóa’ phục vụ quyền lợi nước
ngoài . Khi ‘không còn ‘giá trị lợi dụng, ‘giá trị bán buôn đổi chác’ cho quyền
lợi của họ thì sẽ bị loại như trường hợp một Nguyễn Cao Kỳ trước đây. Hoa Kỳ
luôn luôn ‘đi hàng hai’,
bề ngoài chống đối, bên trong lại ‘thỏa hiệp ngầm’ với đối phương vì quyền lợi
riêng tư. Cứ xem chính sách ‘xoay
trục sang Á Châu’ nhưng Hoa
Kỳ đã làm được gì cho các nước Á Châu. Tàu Cộng lấy cớ ‘Hoa Kỳ bao vây’ họ để
có lý do tăng trưởng quốc phòng, hiện đại hóa quân đội, chế tạo và mua thêm vũ
khí, đe dọa thêm vùng biển Ðông,..Hoa Kỳ lấy cớ ngăn chặn Tàu Cộng đe dọa biển
Ðông để chế tạo thêm vũ khí và bán vũ khí cho nhiều nước, kể cả Nhật Bản, Ấn
Ðộ, Ðại Hàn, Ú châu,.. Chính trị và Kinh tế, cả hai mặt nầy luôn luôn đi đôi,
nhân quả cho nhau. Tùy tình hình, tùy theo thái độ và chủ trương của đối phương
mà ‘chính trị hóa’ kinh tế’ (dùng áp lực chính trị để mưu lợi kinh
tế) hay ‘Kinh tế hóa chính trị’ (dùng áp lực kinh tế để thực hiện ý đồ
chính trị), mọi vấn đề khác -Tự do, Dân chủ, nhân
đạo, đạo đức, văn hóa- chỉ
là chiêu bài phục vụ cho Kinh tế và Chính trị thôi.
3/- Gọi Tháng Tư 75 là ‘Tháng Tư Ðen’ có tính cách văn chương là chỉ nói lên một trạng thái tâm lý hơn là
nói lên một sự kiện lịch sử. cùng hậu quả của sự kiện đó. Thượng Nghị sĩ Ngô
Thanh Hải cho rằng gọi ‘tháng
tư đen’ (Black
April) quá ‘nhạy cảm’ đối với người ngoại quốc nhưng ông
không nói rõ tại sao và nhạy cảm như thế nào. Ðen là màu đen, là bóng tối mà các nước dân chủ tự do có màu
đen, bóng tối nào đâu (?). Thượng Nghị sĩ Ngô Thanh Hải không để ý rằng ngày 11
tháng 09 năm 2001, sau khi bọn khủng bố
đánh sập hai tòa tháp tại Nữu Ước, cả nước Mỹ và thế giới tự do bàng hoàng,
sững sốt, lên án bọn khủng bố và thuơng tiếc hàng ngàn người phải chết vì sự
kiện đó. Rồi chính phủ Mỹ đơn phương tấn công Irak, cho rằng nước nầy là sào
huyệt của khủng bố. Và mỗi năm dân Mỹ đều tưởng niệm ngày đen tối đó. Như thế,
có thể gọi tháng chín năm 2001 là ‘tháng
chín đen’ cũng được lắm
chứ ? Ta thường thấy mỗi khi có một sự vụ chết người rất bất thường (như vụ một tên giết người đã bắn chết
một số giáo viên và học sinh tại nơi nào đó trên đất Mỹ, hoặc cả xứ Na-Uy treo
cờ rủ sau khi một tên cuồng tín dân tộc bắn chết bao nhiêu sinh viên đang
camping –và bao nhiêu vụ khác, người viết không nhớ rõ sự kiện cùng năm tháng) thì cũng có thể gọi ngày giờ tháng đó
là ‘đen’ chứ. Tiếng Pháp thường dùng từ ‘en deuil’ được gọi là ‘tang chế’ nghe ra còn nặng nề gấp bao lần từ ‘đen’ của VN. Người Việt chống Cộng gọi
tháng Tư/1975 là ‘tháng tư
đen’ để nói lên thảm cảnh
của đất nước, dân tộc vì kể từ ngày đó, bóng đêm tăm tối phủ trùm dày đặc lên
thân phận đất nước và nhân dân từ Bắc đến Nam hàng mấy mươi năm trời và còn bao
năm nữa do chế độ Cộng sản tàn ác, phi nhân.
II.- Quan điểm người viết. Trình bày đại lược như trên, người
viết không đồng ý tên gọi ‘Ngày Hành trình đến Tự do’ mà giữ nguyên hai tên gọi ‘Ngày Quốc hận’ và ‘Tháng Tư đen’ vì nhũng lý do sau.
a) Ngày 30/04/1975 là ngày Quốc
Hận, ngày tang chung cho cả nước chứ
không riêng cho thành phần Quân, Cán, Chính VNCH và nhân dân Miền Nam từ Bến
Hải đến Cà-Mau. Bằng cớ, sau 30/04/75 một số người Miền Bắc dưới chế độ Cộng
sản cũng đã vượt biển, phần lớn qua ngã Hông-Kông. Và trong những năm gần đây,
đã sống dưới chế độ CHXHCN Cộng sản mấy chục năm vẫn còn một số người vượt biển
tìm đến một xứ sở tự dô nào đó như Úc châu. Bỏ nước ra đi, lưu vong nơi xứ
người, sự việc nầy, đối với hàng triệu nguời đó không là do ‘bị mất nước’ sao ? Cái tâm thức đó tạo
nên ‘hận thù’ nơi họ, do từ cái ngày oái oăm đó họ gọi là ‘ngày quốc hận’ và hình thành nơi họ ý chí đấu tranh
cứu nước để có được ngày về sáng lạng cho non sông.
b) Sau ngày 30/04/75, người miền Bắc vào miền Nam đã ngỡ
ngàng trước cảnh trù phú của miền Nam. Nhà văn Dương Thu Hương đã ngồi khóc nơi
đường Catinat , ngậm ngùi than thở ‘man
rợ đã thắng văn minh’, nhận
ra bao năm trời đã bị chế độ Cộng sản bưng bít, dối trá, bịp lường…Tiếp theo,
cho mãi đến nay, bao bao người sống nơi Miền Bắc trước đây và bây giờ trên cả nước, cũng cùng tâm
trạng đó như Dương Thu Hương, vừa tiếc thương cảnh sống trù phú, êm ả của Miền
Nam dưới chế độ VNCH, vừa căm thù chế độ Cộng sản bán nước, buôn dân. Một du
sinh nào đó đã viết một bài dài nói rõ :’còn lá cờ đỏ sao vàng thì
không bao giờ có độc lập, tự do, hạnh phúc’. Gần đây, nhà báo Ðặng Chí Hùng đã ca
ngợi lá ‘cờ vàng ba sọc đỏ’,
xem đấy là biểu tượng của chính nghĩa đấu tranh cứu nước (nguời viết chỉ nhớ đại cương như
thế). Rồi bao nhà trí thức trong
nuớc hiện nay, bao đảng viên Cộng sản đã về hưu, về già dù không đề cập đến lá ‘cờ vàng ba sọc đỏ’, dù không dám nói đến việc lật
đổ chế độ Cộng sản, đã liên tiếp kiến nghị yêu cầu, đòi hỏi Ðảng và nhà nước
Cộng sản phải cải tổ chế
độ, vì thấy đất nước tang thương, nhân dân lầm than, điêu đứng. Cái tâm trạng của bao người miền
Bắc như một Dương Thu Hương và bao trí thức cùng đảng viên Cộng sản nói trên
không do từ những thảm nạn của dân nuớc khởi đi từ cái ‘tháng Tư đen 75’ sao ?
c) Sau 30/04/75, một số người
dân miền Bắc, trong đó một số giáo chức (người
viết có tiếp xúc vì cùng nghề dạy học), trong
đôi lần trao đổi kín đáo, cởi mở thành thật cho biết rằng nhân dân miền Bắc
trông chờ miền Nam ra ‘giải phóng’ họ, đâu ngờ sự việc lại ngược lại. Người
viết đã phản ảnh tâm trạng đó qua đôi đoạn thơ (trích trong tập ‘VN tân huyết sử diễn
ca’,trên 7000 câu Song Thất Lục Bát nhưng chưa hoàn thành, viết lén lút tại
Sài-Gòn từ 1979 đến 1987, không mang theo được trong lần vượt biển cuối năm
1988) :
….
Bao năm đã thân tàn xơ xác
Bao năm rồi tan tác áo cơm
Bao năm xác chẳng còn hồn
Bao năm lệ máu cuộn tròn chiếu chăn
Những ngỡ được miền Nam giải phóng
Cuộc đời đen, kiếp sống nô vong
Chao ôi ! Muôn tủi nghìn hờn
Nghe tin thống nhất mà lòng ngẩn ngơ…
….
Trách miền Nam đơn sai lời hẹn
Chẳng giữ mình, chẳng vẹn tình dân
Bấy lâu nửa nước tìm bầm
Giờ đây cả nước đen sầm bóng đêm….
Tâm trạng đó không phải khởi đi từ cái ‘Tháng Tư đen 75’ mà nẩy sinh sao ?
d) Từ 75 đến nay, bốn mươi năm qua (liệu còn bao năm nữa ?), Ðảng
Cộng sản và cái Nhà nước CHXHCN của họ đem lại gì cho dân tộc, đất nước và nhân
dân VN ? Toàn là đổ nát, điêu linh, thống khổ ngoài bọn Cộng sản nắm
quyền. Công hàm 1958 của Phạm Văn Ðồng cùng các hiệp nghị bí mật tại Thành Ðô
năm 1990 đã tạo cho Tàu cộng một số cơ sở ‘hợp pháp’ (!) để chúng có ly do bành
trướng thế lực ra biển Ðông cùng gặm nhắm da thịt VN qua cái chủ trương ‘xâm lăng mềm’, không cần phải
ồ ạt vũ trang. Cộng sản VN đã nhường hàng vạn cây số vuông ở biên giới miền Bắc
cho Tàu Cộng. Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, bãi Tục lãm, trở thành đất đai của
Tàu cộng. Bao nhiêu cơ sở chiến lược, chiến thuật nằm trong tay Tàu cộng. Cả
dọc dài duyên hải cũng bị Tàu cộng khống chế đến nỗi ngư dân chài lưới trên
lãnh hải nước mình cũng bị tàu Trung cộng bắn chìm, tịch thu tài sản, mắng
nhiếc, chửi bới, đánh đập, thậm chí thủ tiêu hay bắt giam, đòi tiền chuộc mà
Cộng sản VN không dám có một thái độ, hành động chống đối, lại còn bảo là ‘tàu
lạ’, quả ươn hèn, khiếp nhược hết chỗ nói. Bao nhiêu khu biệt lập do dân Tàu công
cùng công nhân của chúng chiếm giữ khắp nơi, sống hoàn toàn theo tàu, còn cấm
người VN, ngay cả các bộ phận cầm quyền địa phương của VN léo hánh đến, càng
lúc càng nhiều như ở Bình Dương, Ðà Nẵng, Vũng Áng và sắp sửa đến nhiều vùng
nữa. VN đang ‘mất nước’ dần dần để đến năm 2010 trở thành một Huyện, một Quận
của Tàu cộng như đôi tiết lộ về các mật nghị ở Thành Ðô. Với các chủ trương ‘công an trị, hộ khẩu trị, ngu dân
trị, bần cùng hóa trị’, Cộng
sản VN đang bán nước cho Tàu cộng, đưa cả dân tộc ; nhân dân vào vòng nô
lệ giặc Tàu. Rồi lãnh thổ VN thuộc Tàu, nhà nguời VN Tàu ở, con gái VN Tàu
chơi, con trai VN Tàu dùng làm lao nô, (nói
theo lối của Cộng sản VN đối dân nước miền Nam VNCH trước đây)..Thảm cảnh đó của dân, nước không
do khởi đi từ cái ‘ngày
quốc hận’, từ ‘tháng
tư đen 75’ sao ?
e) Cộng sản VN còn ngày nào cầm quyền
cai trị đất nước thì, dù không bị Tàu cộng chiếm cứ, đất nước càng ngày càng
lụn bại, thoái hóa, tụt hậu thảm thương và dân tộc, nhân dân VN càng ngày càng
không còn ‘sinh khí sống’ chứ đừng mong ‘ngóc đầu’ lên cùng thế giới năm châu.
Giả sử Tàu cộng chiếm được toàn bộ VN thì bộn Cộng sản VN đang nắm quyền trị
nước sẽ ra sao ? Một là chúng tiếp tục làm đầy tớ, tay sai cho Tàu ;
hai là chúng sẽ bị Tàu cộng hất cẳng vì ‘giá
trị lợi dụng’ của chúng không
còn. Lúc bấy giờ -và chúng đã sửa soạn từ lâu- chúng sẽ ồ ạt chạy ra nước
ngoài, xin hay ‘mua’ mộ thẻ tỵ nạn chính trị để sống ‘vương giả’ vì chúng đã
mua nhà, mua đất và với số tiền của, quí kim do tham nhũng, hối lộ, làm giàu
bất hợp pháp lâu nay mà chúng
đã gởi vào các ngân hàng ngoại quốc. Nhưng liệu chúng có an toàn như chúng toan
tính ?. Trước tiên, chúng sẽ bị khinh khi, phỉ nhổ bỡi người Việt hải
ngôại, kể cả người dân bản xứ. Tiếp theo, cái Chính phủ do Tàu cộng thành lập lúc
đã chiếm trọn VN có tha cho chúng không hay lại truy tố chúng, sẽ dùng áp lực
về kinh tế tài chánh bắt chúng phải ‘quy hoàn’ những gì chúng sở hữu ở ngoại
quốc cho Chính phủ do Tàu cộng thành lập lúc bấy giờ. Chắc chúng không nghĩ đến
điều nầy. Chúng yên tâm nghĩ rằng các chính phủ nước ngoài sẽ bảo vệ chúng vì
chúng đã phần nàô ‘làm giàu’ cho các nước đó. Chúng không nghĩ rằng, khi chiếm
được toàn bộ VN, Trung Cộng trở nên mạnh hùng gấp bội, các nước dại gì ham một
số tiền chừng một hai trăm tỷ mỹ kim của chúng mà phải mất đi hàng tỷ tỷ mỹ kim
nếu gây hấn hoặc không bang giao với Tàu cộng. Ðất nước tụt hâu, nhân dân không còn sinh khí sống, kể cả cái thân phận bi đát của tập
đoàn Cộng sản VN như vừa nói, chẳng đã do từ ‘ngày
quốc hận’, chẳng đã khởi đi từ ‘Tháng
Tư đen 75’ sao ? (Ước mong những dòng vừa viết được tập
đoàN Cộng sản VN đọc hầu lo liệu cho số phận của họ mà sớm ‘hồi đầu’ quay về
với dân tộc, nhân dân, sớm dân chủ hóa chế độ, bãi bỏ mọi thứ luật rừng lâu
nay, bãi bỏ chủ trương ‘ công an trị, hộ khẩu trị, bần cùng hóa trị, ngu dân
trị’, bãi bỏ việc bưng bít truyền thông để toàn dân cả nuớc phát huy tinh thần
bất khuất chống lại mộng bành trướng, xâm lăng của Tàu cộng)..
g) Có người gọi là ‘Ngày thuyền nhân’, nghĩ ra không đúng vì bao kẻ
đi bộ, xuyên rừng đến các trại tỵ nạn tại Thái-Lan. Một số khác sau nầy ra nước
ngoài theo diện H.O. hay ‘đoàn tụ gia đình’ nào có phải đi ghe, đi thuyền mỏng
manh, bé tí. Cũng không nên gọi là ‘Ngày
Quốc Nạn’ vì quốc nạn
nhiều khi chỉ một tai nạn của đất nước như cơn bão Katrina tại Mỹ, cơn sóng thần tại Nhật năm 2013,
cơn bão Hải Yến tại Phi-Luật Tân vừa qua,…Cũng không nên gọi là ‘Ngày quốc nhục’ vì gọi như thế nghe ra tiêu
cực, có vẻ cam chịu, đành lòng chịu đựng, không động viên được ý chí đấu tranh
rửa hận, phục thù. Kể ra suốt lịch sử trên 4000 năm, dân tộc ta, nhân dân ta đã
phải trải chịu bao ngày ‘quốc hận’ : các triều đại phong kiến phương Bắc
đã xâm lăng, thống trị dân tộc và đất nước ta, thì cái ngày họ hoàn thành việc
chiếm cứ nước ta cũng phải xem là ‘ngày quốc hận’ ; rõ ràng nhất là ngày
tên tướng Mã Viện đánh thắng hai Bà Trưng rồi trồng cây trụ đồng, khắc dòng chữ ‘đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt’ (Cộng sản VN đã bôi nhọ, đã nhục mạ
lịch sử qua cuốn phim ‘Nghìn năm Thăng Long’ và cuốn vidéo trong đó cho bao
nhiêu phụ nữ VN đóng vai hai bà Trưng cùng tướng tá của hai Bà phục dịch, hầu
hạ Mã Viện trong ngày Tàu Cộng ‘vinh danh’ (!) tên tướng nầy. Ðây là thủ đoạn
Tàu Cộng bày ra để bắt buộc Việt Cộng phải làm như thế hầu hạ nhục dân tộc VN
vả khoa trươg sức mạnh của chúng). Ngày triều đình Huế phải ký hiệp ước
Patenotre để thực dân Pháp
thống trị cả ba miền Nam Trung Bắc cũng là ‘ngày quốc hận’. Ngày 20/01/1954,
quốc tế qua phân đất nuớc ta theo Hiệp định Genève cũng có thể xem là ‘ngày quốc
hận’. Tuy nhiên, trong những ngày đó trước nay không được gọi là ‘ngày
quốc hận’ mà chỉ có thể xem là ‘ngày quốc nạn’. Những ngày đó là do bên ngoài
gây nên và cũng chẳng có người dân VN nào bỏ nước ra đi, xin tỵ nạn chính trị,
ngoài số người làm Cách Mạng nhưng không là tỵ nạn chính trị. Ngày 20/07/54,
hơn nửa triệu dân miền Bắc di cư vào miền Nam nhưng không là bỏ nước vì miền
Nam vẫn là đất nước VN và chẳng ai ra ngoại quốc trừ đôi người có thân nhân ở
ngoại quốc, nhất là ở Pháp, bảo lảnh họ. Chỉ ngày 30/04/75 mới thực sự được goi là
‘ngày quốc hận’ vì ngày nầy không phải hoàn toàn do bên ngoài mà do chính cả tập
đoàn Cộng sản VN đang nắm quyền ở nửa nước xua quân xâm lăng nửa nước còn lại
rồi thống trị hà khắc, dã man nên mới có hàng triệu người bỏ nước ra đi, xin tỵ
nạn chính trị nơi nước ngoài rồi khởi động cao trào đấu tranh chống Cộng để ‘rửa hận’ cho dân tộc, quê hương, cứu nguy đất
nước, cứu nguy đồng bào thoát cái bóng đêm u ám, triền miên nghiệt ngã. Một nhà
thơ (Phương Hà) gọi ngày Quốc
Hận cũng là ngày Quốc Kháng, kêu gọi phải kháng Cộng để rửa hờn cho dân tộc,
quốc gia.
Vì những lẽ trên nên, theo người viết, phải gọi
ngày 30/04/75 là ‘ngày quốc hận’, là ‘ngày tháng Tư đen’. Những ai gọi
ngày đó bằng những cách gọi khác, thì, theo người viết chỉ là ‘mập mờ đánh lận con đen’ mong nhờ dựa vào các thế lực quốc tế
và sự mua chuộc của Cộng sản để cầu tiền, cầu quyền, cầu danh, cầu lợi cho cá
nhân, gia đình, phe phái. Chỉ những người thực sự yêu nước, yêu dân mới mới gọi
ngày đó là ‘ngày quốc hận’ và mới thực sự đấu tranh rửa hận cho
dân, cho nước.
Những việc làm dù nhỏ bé đến đâu mà
xuất phát từ lòng yêu nước thực sự cũng nên làm, phải làm. Làm một bài thơ
chống Cộng, viết một bài xã luận hay truyện ngắn, truyện dài tố cáo tội ác Cộng
sản, nêu ra những thảm nạn của người dân dưới chế độ Cộng sản, một bản nhạc đấu
tranh chống Cộng, biểu tình liên tục chống Cộng dù chỉ năm ba người (trường hợp Ðại Tá trương Như Phùng ở
Houston), gởi kiến nghị, thỉnh
nguyện thư đến tập đoàn chóp bu Cộng sản trong nước, đến Chính Phủ các nước,
đến Liên Hiệp Quốc (như các nhà
trí thức, các đảng viên Cộng sản, các tổ chức dân sự trong nước ; các
thỉnh nguyện thư của Tiến sĩ Nguyễn Ðình Thắng, của Trúc Hồ, của một số đảng
phài, đoàn thể người Việt hải ngoại,..) và
cả những cách chống Cộng mà một số xấu miệng gọi là ‘chống Cộng bằng mồm’, miển là xuất phát từ lòng yêu nước
chân thành đều đáng quí vì đấy là những việc làm Văn hóa nên làm, phải làm dù
chẳng thu đạt thành quả nào. (Còn
nhớ Nguyễn Thái Học, trong Hỏa lò Hà Nội, biết ngày mai phải lên đoạn đầu đài,
thế mà đêm đó đã viết thư gởi toàn quyền Pháp yêu cầu mở rộng giáo dục, cai sửa
chế độ chính trị. Ông biết chẳng có hiệu quả nào nhưng vẫn làm vì đấy là việc
làm văn hóa, phát xuất từ tấm lòng vì nước, vì dân).
Tóm lại,
theo người viết, với những ai chân thành yêu nước, thực lòng nghĩ đến nước, đến
dân thì vẫn luôn luôn xem
ngày 30/04/75 là ngày Quốc hận. Mặc kệ ai đó gọi bằng tên nào, ‘dù
ai nói ngã nói nghiêng thì ta vẫn vững như kiềng ba chân’ vì ta kiên trinh với
tấm lòng yêu nước, yêu dân. (VN có phải mất nước về tay Tàu Cộng hay không, người viết
không tin điều đó xảy ra nhưng xin không nói trong bài viết này).
Nguyễn Thùy
France 24/12/2014
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen