dưới mắt một Sĩ Quan TQLC
Với lối sống hòa đồng và thân thiện, phong cách chỉ huy
rất sát với thuộc cấp nên Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, Tư
Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia, “bị” đặt cho một tục danh “Ông Sáu Lèo”, cái tục danh quá ư là bình dân, nhưng lại được thuộc cấp
gọi với tất cả tấm lòng thương mến và kính phục. Tôi xin
theo các thuộc cấp của Ông để được dùng danh xưng “Ông Sáu Lèo” trong bài viết này.
Khoảng trung tuần Tháng 6/2017, cựu Đại Úy Nguyễn Quang...
chánh văn phòng Thiếu Tướng Tư Lệnh Binh Chủng TQLC/VN gọi
điện thoại cho tôi báo cho biết có toán truyền hình người
Mỹ muốn tìm hiểu thêm về việc Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc
Loan bắn tên đặc công VC Bảy Lốp vào dịp Tết Mậu Thân 1968
tại Chợ Lớn, anh nói:
- Trường đạị học Mỹ ở Texas (Briscoe Historical - University
of Texas) tài trợ cho Mr Douglas Sloan cùng một toán chuyên
viên truyền hình để quay cuốn phim Saigòn.68, họ đang tìm
những TQLCVN đã tham dự trận đánh ở Chợ Lớn trong Tết Mậu
Thân 1968, để hỏi về vụ Tướng Loan bắn tên VC Bảy Lốp, vậy
anh có muốn “đóng phim” không?
- Lại truyền thông Mỹ! Khi còn sống, Ông Tướng đã bị
truyền thông và phản chiến Mỹ phê bình và phản ứng gay
gắt về bức hình này rồi, nay ông đã mất, họ cần gì nữa,
hay lại muốn đóng thêm cái đinh vào quan tài của ông chăng?
- Không phải đâu, họ muốn tìm hiểu thêm sự thật để trả
lại công bằng cho Ông. Tôi nghĩ anh nên tham gia, ít nhất
cũng cần một vài tiếng nói của chúng ta, những TQLCVN đã
chứng kiến hoặc biết ít nhiều về vụ này. Tôi sẽ giới
thiệu anh với cô Thúy Lan, một người trong toán quay phim và
cũng là thông dịch viên, nếu anh muốn.
-“Tôi xin lỗi ông. Nước mắt đang dâng tràn trong mắt tôi”.
Khi còn sống Ông Sáu giữ im lặng trước làn sóng phê bình
chỉ trích, ngày nay Ông đang ở trên chốn bình yên, một lời
xin lỗi hay trăm lời khen chê, “một nửa sự thật”, chẳng ý
nghĩa gì đối với Ông, nhưng “một nửa sự thật” còn lại
rất cần thiết để làm sáng tỏ thêm chính nghĩa, tính nhân
bản trong công cuộc chống cộng của đồng đội ông, của thuộc
cấp ông nói riêng và Quân Đội VNCH nói chung. Vì vậy tôi
đồng ý với đề nghị của Quang để nói với toán quay phim
Saigon.68 những gì chúng tôi nhìn tận mắt, nghe tận tai, tay
sờ vào sự thật. Tôi nói với Quang:
-Nếu thế thì được, bạn nói cô Thúy Lan liên lạc với tôi
và cho biết qua sự việc...
Vài ngày sau tôi nhận được email của cô Thúy Lan:
ThuyLan Phan
To: CAP TO
Jul 20 at 9:24 PM
To: CAP TO
Jul 20 at 9:24 PM
Kinh goi bac To Van Cap,
Ten cua phan dau cuon phim la Saigon-68. Co the de ten nay, hay co
the thay doi.
website: www.Saigon68.com
This is the first part of the film:https://vimeo.xxx
Password: xxx
- Đây la ve ong Douglas Sloan: https://xxx
- Funding, tai tro cho cuon phim tu:
1. Sundance
2. Briscoe Historical - University of Texas.
2. Briscoe Historical - University of Texas.
Cuon phim nay de noi len su that ve Tuong Nguyen Ngoc Loan...
Xin hen gap bac tai...
Cam ơn bac
Thuy Lan
***
Sau vài lần trao đổi thêm tin tức, tôi và anh KCC đồng ý
gặp Cô Thúy Lan, ông Douglas Sloan và toán chuyên viên quay
phim tại văn phòng của người “nổi tiếng” Võ Đức Văn. Trong
buổi tiếp xúc sơ khởi này ông Douglas và cô Thúy Lan xác
định mục đích... và trao đổi với chúng tôi những công việc
làm cho buổi quay phim chính thức. Ông Douglas cũng yêu cầu
chúng tôi giới thiệu cho gặp thêm những Thủy Quân Lục Chiến
có liên quan... nhất là “người trong hình” (tức là Tr/Tá
TĐT/TĐ2/TQLC có mặt trong tấm hình khi Tướng Loan bắn Bảy
Lốp)
Sau khi được biết mục đích của cuốn phim là tìm hiểu sự
thật để trả lại công bằng cho Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan
thì chúng tôi nhận lời sẽ tham dự buổi phỏng vấn quay
phim. Còn việc Thúy Lan và Douglas muốn gặp “người trong
hình”, tức Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2/TQLC thì hơi khó,
bởi vì ông đang tu tại gia.
Những TQLC có thể cung cấp thêm sự thật về bức hình và
Tướng Loan gồm có:
- Tr/Tá NVĐ...Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2/TQLC, (người trong hình
bên phải, đội nón sắt). Hiện nay ông ở San Jose’, nhưng sau
khi hiền thê qua đời, ông đã tu tại gia, không tiếp xúc với
ai cả.
- Th/Úy KCC...Đại Đội 4/TĐ2, người bắt được Bảy Lốp từ
trong chùa Ấn Quang chạy ra.
- Tôi, ĐĐT/ĐĐ1/TĐ2, được biệt phái đi theo Tướng Loan.
- Th/Úy HVQ...ĐĐ1/TĐ2. Nhưng Q. đang bị bệnh, nói năng khó
khăn không tham dự được. (Xin mở ngoặc ở đây: Khi biết HVQ...
bị bệnh, ông Douglas, cô Thúy Lan củng đi với cựu Đại Tá
Trần Minh Công đã đến thăm Q... tại nhà.. Một nghĩa cử đẹp
của phái đoàn khiến tôi thấy cần nói thay cho Q..., vì Q...
là trung đội trưởng của tôi).
Trong ngày quay phim tại chùa BQ, tôi được bỉết có thêm Ông
B.. một phi công đã từng bay ra Bắc... với Tướng Loan, và
Anh Sáu Trần Minh Công (cựu Đại Tá Cảnh Sát, một cộng sự
viên đắc lực và luôn đi sát với Tướng Loan).
Mặc dầu buổi quay phim chỉ có 3 “diễn viên” nhưng chuyên viên
thì gần 10 người, máy quay quá nhiều, họ làm việc hết
sức cẩn thận, điều chính từng chi tiết về âm thanh, ánh
sáng, cho đến cả thế ngồi và động tác của “diễn viên”.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được người đẹp (Cô Thúy
Lan) đánh phấn tô son gương mặt sao coi cho được trước ống
kính khiến tôi ngượng chín người.
Buổi quay phim kéo dài trong nhiều giờ, từng người riêng
biệt nên tôi không rõ Ông B, Anh Sáu Công nói những gì và
bằng ngôn ngữ nào, nhưng với tôi, vốn liếng tiếng Mỹ đong
không đầy bàn tay, chỉ đủ giao tiếp hằng ngày, còn trình
bày vấn đề quan trọng này thì tôi xin nói bằng tiếng Việt
và cô Thúy Lan dịch lại cho Mr Douglas nghe.
Đã từ lâu tôi muốn kể chuyện “Mậu Thân và Ông Sáu Lèo” cho độc giả nghe, kể từ đầu tới đuôi, nhưng chưa có cơ
hội. Nay nhân dịp truyền thông Mỹ, Ông Douglas muốn biết thì
bao nhiêu chất chứa bấy lâu nay như tự động tuôn ra, không
cần suy nghĩ không cần đắn đo. Tôi nói như đang nhìn thấy
khói lửa mịt mù Mậu Thân 68 ở khu vực chùa Ấn Quang Chợ
Lớn, như nhìn thấy Ông Sáu Lèo và Bảy Lốp, tai như đang
nghe đạn nổ đì dùng. Nhiều lúc cao hứng, tôi vừa nói vừa
vung tay như ra lệnh cho binh sĩ tấn công vào mục tiêu khiến
Ông Douglas Sloan ngơ ngác vì cô Thúy Lan phiên dịch không
kịp, nên Ông Douglas thường ra dấu cho tôi “Stop talking” để
ông đặt câu hỏi.
Vì quay phim nên mọi động tác phải phù hợp với chuyên môn
và thời gian nên họ stop tôi là đúng, nhưng đối với tôi thì
đây lại là một trở ngại lớn khiến tôi không nói được, chưa
nói hết những điều cần phải nói, thôi thì tôi đành phải
viết ra giấy kể đầu đuôi để tường trình cùng độc giả và
may ra góp thêm được chi tiết nào có thể trả lại sự công
bằng cho Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan.
***
Trước tiên là xin nhắc qua về Tiểu Đoàn 2 Thủy Quân Lục
Chiến (TĐ2/TQLC) tham dự trận chiến Mậu Thân tại Saigòn:
Vào giờ phút thiêng nhất của đân tộc Viêt Nam, đêm giao thừa
Tết Nguyên Đán Mậu Thân 1968, VC vi phạm lệnh hưu chiến, đem
quân đánh chiếm nhiều thành phố miền Nam VN, trong đó có
Sài Gòn! Sáng Mồng Một Tết, TĐ2/TQLC được trực thăng
Chinook bốc từ Cai Lậy rồi đổ quân xuống ngay sân cờ của
Bộ Tổng Tham Mưu. Sau một ngày, một đêm giải tỏa xong các
toán đặc công VC đã xâm nhập vào BTTM thì TĐ2/TQLC được tăng
cường cho Tổng Nha Cảnh Sát, dưới quyền chỉ huy của Thiếu
Tướng Nguyễn Ngọc Loan để thanh toán VC đang chiếm khu vực
chùa Ấn Quang.
Khi chúng tôi đến nơi thì thấy súng nổ giữa Cảnh Sát Dã
Chiến và VC, khói lửa ngút trời, đồng bào đang tìm cách
thoát ra khỏi vùng lửa đạn. Trong tình trạng hoảng loạn,
họ mang theo bất cứ thứ gì có thể cầm tay như manh chiếu,
cái chổi, cái nồi mà quên tài sàn quý giá. Tài sản quý
giá nhất của đồng bào là con người đã bị VC cướp mất,
đó đây, những xác người nằm bên vũng máu!
Đại Đội 1 của tôi và Đại Đội 4 của Đại Úy Vũ Đoàn Dzoan
được lệnh bao quanh khu vực các con đường Bà Hạt, Vĩnh
Viễn, Trần Nhân Tôn, Minh Mạng, Nguyễn Tri Phương v..v.. để
siết chặt vòng vây quanh chùa Ấn Quang, nơi VC cố thủ.
Vì khu vực có dân nên chúng tôi không được phép dùng pháo
binh hay không quân mà chỉ có vũ khí cá nhân để tiến vào
nơi địch đang cố thủ trong những căn nhà kiên cố nên đành
“châp nhận thương đau”, vài đồng đội đã nằm xuống! Sau
nhiều giờ kiên trì kêu gọi địch đầu hàng và dùng lựu đạn
cay, lựu đạn khói (không sát thương, nhưng cay mắt, khó thở)
khiến toán VC trong chùa Ấn Quang buộc phải nhảy qua tường
bỏ trốn.
Trung Đội 41/ĐĐ4 của Th/Úy KCC đã bắt được vài tên, trong
đó có một tên mang súng lục K54 (loại súng của cấp chỉ
huy), trong người hắn còn giấu bản đồ có vẽ những vị trí
quan trọng trong thành phố Saigon cần phải đánh. Biết đây
là tên chỉ huy nguy hiểm, tên gây chết chóc khu vực chùa Ấn
Quang và sẽ còn những nơi khác nữa nên Th/Úy KCC vội giải
giao hắn lên Ban 2 Tiểu Đoàn và Tr/Tá TĐT/TĐ2 giao tên này
cho Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, đang chỉ huy cuộc hành
quân tại đây, để kịp thời điều tra ngăn chặn âm mưu đánh
chiếm của chúng ở những nơi khác. Tên chỉ huy này chính
là đặc công, là khủng bố Nguyễn Văn Lém, tự Bẩy Lốp. Hắn
đã bị Tướng Loan bắn.
Khi nhìn tấm hình Tướng Loan và Bảy Lốp, trước đây nhiều
người cũng có câu hỏi tương tự như Ông Douglas hỏi tôi trong
những lần tiếp xúc này:
- Vì sao Ông Loan lại bắn Bảy Lốp khi hắn đã bị bắt, ông
có thấy không?
Tôi hiểu ý Ông Douglas muốn tìm một sự thật rõ ràng trong
vụ này để trả lại “công bằng” cho Tướng Loan nên tôi cũng
phải nói thật, không vì bênh vực cho ai mà nói sai tình
hình tại chỗ lúc đó:
Việc gí súng dọa bắn một tù binh để khai thác tin tức là
chuyện bình thường nơi chiến trường, nên khi nghe tiếng súng
nổ, ai nấy đều ngạc nhiên giật mình. Tr/Tá TĐT/TĐ2 NVĐ là
người giải giao Bảy Lốp cho ông Tướng, nhưng không biết tại
sao Bảy Lốp lại bị bắn, vì sự việc xảy ra nhanh quá.
Tôi đứng trong đám đông xung quanh Bảy Lốp, đang nói chuyện
với anh Trương Tấn Bảo, nhiếp ảnh gia phòng Giảo Nghiệm
của Tổng Nha Cảnh Sát, (Anh Bảo luôn đi theo Ông Tướng để
chụp hình thời sự), thì bất ngờ nghe tiếng nổ, cả hai
quay lại thấy... nhưng không biết vì sao Ông Sáu Lèo lại
bắn, sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh như một tai nạn. Chẳng
bao giờ có cái vụ: “Ông Loan mời báo chí đến chứng kiến phiên tòa xử tội...” như một số cây viết tưởng tượng ra cho có vẻ lâm ly bi
đát, tàn ác dã man kiểu “tòa án nhân dân”. Sự thật chỉ
là một tiếng nổ bất ngờ và một người ngã xuống như hằng
chục anh em TQLC của tôi ngã xuống, như hằng trăm người dân
ngã xuống giữa hai làn đạn giao tranh trong đó có nhiếp
ảnh gia Trương Tấn Bảo.
Khi VC tấn công Saigòn đợt hai, sáng 28/5/68, chúng xâm nhập
vào cư xá Phú Lâm A, nơi anh chị Bảo cùng “Ngũ Long Công
Chúa” cư ngụ, anh vội bảo chị và các con lánh nạn vào
nhà thờ trên đường Lục Tỉnh, còn anh ở lại... Khi im tiếng
súng, chị và các con trở về nhà thì thấy Anh Bảo nằm
trên vũng máu, hai tay bị trói, vết đạn ở cổ họng, ở
bụng, máy hình bể nát bên cạnh xác anh!).
Nhiếp anh gia Adams được giải thưởng Pulitzer, được nổi
tiếng vì chụp hình Ông Loan bắn đặc công khủng bố (IS) Bảy
Lốp, còn nhiếp anh gia Trương Tấn Bảo chưa chụp được hình
các đồng chí của Bảy Lốp, đoàn quân “Giải Phóng” thì anh
bị phỏng... và “được” giải thưởng 2 viên kẹo đồng và sợi
giây thừng kèm theo nước mắt cùng những tiếng nấc nghẹn
của vợ con! Nỗi kinh hoàng đó nào ai hay ai biết, nhưng
niềm đau kéo dài mãi, bám theo những người thân yêu của Anh
Bảo cho tới ngày nay!
Hai nhiếp ảnh gia, một nằm xuống, một vinh quang vì tấm
hình!
Nếu chỉ nhìn phía trước tấm hình của ông Adams rồi trả
lời câu hỏi trên thì chưa đủ, mà phải nhìn kỹ “phía sau”
thì mới có cái nhìn chính xác và công bằng hơn.
Mỗi tấm huy chương “đều có hai mặt”, mặt trước màu vàng
óng ánh chiến thắng vinh quang, “mặt sau” màu đỏ là do máu
chảy ra từ thân xác của đồng đội và thuộc cấp đọng lại.
Người mang huy chương hưởng tiếng khen: “Giỏi” của đám đông
rồi cười sung sướng. “Kẻ” tạo huy chương thì nằm lại đâu
đó trong xó rừng góc núi, không còn nghe được tiếng nấc
nghẹn của người thân yêu!
Nếu nhìn phía trước tấm hình rồi hỏi: “Vì sao Ông Loan bắn Bảy Lốp” thì cũng nên lật “phía sau” tấm hình rồi hỏi:
- Vì sao Bảy Lốp có mặt tại Saigòn, mang K54 vào chùa
ngày Tết Nguyên Đán?
- Vì hắn là một tên khủng bố, một tên “Isis”, không phải
là một tù binh chiến tranh.
- Vì sao trong giờ phút thiêng liêng của dân tộc Việt đang
đốt pháo, dâng hương, cúng tế tổ tiên ông bà thì súng VC
nổ thay pháo, VC đốt nhà thay đốt nhang, thay vì con cháu
mời tổ tiên về thì con cháu lại xách quần áo chạy giặc?
- Vì sao 10 người trong gia đình ông Tuấn gồm ông bà cha mẹ
con cháu đang quây quân bên mâm cơm ngày Tết thì bị đồng chí
của Bẩy Lốp cắt cổ, chỉ một bé trai thoát chết? Bé trai,
con ông Tuấn ngày ấy, nay đang là một quân nhân trong quân
đội Hoa Kỳ, đó là một nhân chứng sống cho sự thật mà Ông
Douglas có thể tiếp xúc dễ dàng.
- Vì sao có “vành khăn tang cho Huế”? Hằng mấy chục ngàn người dân bị đồng chí của Bẩy Lốp
tàn sát trong ngày Tết Mậu Thân 1968 ?
Xin mang lên bàn cân, một bên xác hàng ngàn dân vô tội và
một bên Bảy Lốp rồi trả lời những câu hỏi “vì sao” ở trên
thì mới chính xác và công bằng.
Ngoài những sự thật kể trên mà ai cũng thấy để có thể
trả lời, thì cũng cần biết thêm Ông Sáu Lèo có phải là
một người hiếu sát như truyền thông phản chiến kết tội
không? Tôi là TQLC nhưng lại “bị” đặt dưới quyền Ông hai lần
nên tôi thấy cần nêu ra một vài điểm khác lạ của Ông Sáu
Lèo.
+ Lần thứ nhất: Tháng 5/1966 tại Huế.
Hẳn quý độc giả còn nhớ vào khoảng Tháng 5/1966 xẩy ra
vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” ở Đà Nẵng và Huế khiến tình hình an ninh miền Trung bi
đát. Sau khi Trung Ương đã thay vài vị Tư Lệnh Vùng I mà
vẫn chưa ổn định được tình hình mà nguy cơ Miền Trung biến
thành “trái độn” hay “vùng tự trị” thì Trung Ương mới đưa
Ông Sáu Lèo giải quyết. Kết quả thế nào không cần nhắc
lại mà tôi xin kể việc ít người biết:
Hai Tiểu Đoàn 1 vả 2 TQLC được đặt dưới quyền điều động
của Ông Sáu Lèo. Khi các con đường trong thành phố bị bàn
thờ Phật “xuống đường” khiến lưu thông tê liệt, Ông Sáu ra
lệnh cho TQLC giải tỏa với mệnh lệnh phải triệt để thi
hành là:
- Mọi quân nhân trước khi thi hành nhiệm vụ phải vái lạy
bàn thờ 3 lần rồi mới được phép khiêng bàn thờ vào hai
bên lề đường, tuyệt đối tránh mọi hư hại.
Lệnh từ Tr/Tá Chiến Đoàn Trưởng Nguyễn Thành Yên xuống cho
Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2 là Th/Tá Lê Hằng Minh rồi xuống đến
Đại Đội Trưởng ĐĐ4 là Đ/Úy Nguyễn Xuân Phúc nên tôi là
Th/Úy Trung Đội Trưởng TrĐ43/ĐĐ4 cứ thế mà thi hành.
Khi chúng tôi đang lui cui vái lạy và khiêng từng chậu hoa,
thùng nước (dưới mỗi bàn thờ đều có 1 thùng nước, không
biết để làm gì) và tượng Phật vào lề đường thì Ông Sáu
Lèo lại xuất hiện và nhắc nhở: “Các chú phải cẩn thận, phải thật cẩn thận, nhớ vái 3
lạy...”.
Từ một vị chỉ huy cao cấp, Ông Sáu đã xuống đến tận nơi
đơn vị thì hành cấp thấp nhất để trực tiếp nhắc nhở và
kiểm soát, điều này chứng tỏ Ông Sáu lo lắng đến tài sản
của dân, đặc biệt là tôn trọng tín ngưỡng, dù tôi không
biết Ông theo tôn giáo nào.
Chiều tối, đã tới giờ lên đèn mà Huế như một thành phố
chết, không ánh sáng điện đường, không người và xe cộ qua
lại, chỉ có những đèn “hột vịt”, đèn cầy (nến) lập-lòe
giữa lòng đường như những bóng ma, thấy mà rợn người.
Trung Đội 43 của tôi cứ theo y lệnh mà giải tỏa từ đầu
đường Trần Hưng Đạo tới cuối đường, dọn đến giữa, nhìn
lại phía sau thì thấy đèn nến lại xuất hiện, bàn thờ
Phật lại “xuống” đường! Dọn đến cuối thì đèn nến đuổi
đến giữa, đến sát sau lưng, phải dọn lại, làm lại từ
đầu! Quân và dân cứ như chơi trò “núp-tìm”, buồn mà phải
cười. Giữa khuya, “đêm không ngủ”, bao tử hành! Giá như dưới
bàn thờ có xôi chuối thì cũng đỡ.
Trời đã sáng rồi mà vẫn chưa xong khiến ĐĐT (Đ/Úy Phúc)
thúc dục trong máy truyền tin:
- C.. Sao lâu thế? Nhanh lên, xong rồi thì di chuyển về khu
chợ Đông Ba.
- Trình Thẩm Quyền, chưa xong, dọn rồi họ lại bày ra,
giống như bắt cóc bỏ đĩa.
- Không cần biết, ông làm sao thì làm, để còn giải tỏa khu
vực khác.
Đây là cái lệnh mà các cấp dưới ở chiến trường thường
gặp. Mỗi khi trình lên cấp trên tình thế khó khăn, thay vì
tìm hiểu tình hình và giải pháp thì thượng cấp ở tít
mù xa, ở trên mây thường ra lệnh ngắn gọn: “Không cần biết, phải chiếm cho được mục tiêu bằng mọi giá”! Cái “mọi giá” ấy thường là những máu và nước mắt.
Lệnh trên bảo: “Làm sao thì làm” nên tôi làm theo ý tôi, cho gom bàn ghế, tủ thờ lại, làm
vòng rào kẽm gai, thêm vài trái mãng cầu... Không phải
mãng cầu gai (xay sinh tố) mà là mãng cầu “gài”, tức gài
vài trái lựu đạn M26 xung quanh kèm theo miếng giấy vẽ cái
sọ và hai cái xương bắt chéo rồi ghi: “Nguy Hiểm Chết Người, Không Đến Gần”.
Chả hiểu “thầy” bà hay ma quỷ (vc) xúi mà chỉ trong chốc
lát đám đông kéo đến biểu tình la hét:“Đả đảo lính Thiệu Kỳ giết dân, đả đảo, đả đảo...”.
TQLC chúng tôi đã quá quen cảnh đả đảo này trong mấy ngày
trước ở trong Đà Nẵng rồi nên cứ “mackeno”. Nhưng thật bất ngờ, thấy xe jeep Cảnh Sát Dã Chiến chạy
đến và Ông Sáu Lèo bước xuống, (thấy Ông, đồng bào càng
la hét mạnh hơn). Ông nhìn mấy trái lựu đạn gài rồi cau
mặt mắng, đủ cho một mình tôi nghe:
- Ai bảo chú mày làm vậy? Nguy hiểm quá, lỡ bọn ly khai
vin vào cớ này làm lựu đạn nổ, chết dân là chú “chết”
theo. Gở mấy trái lựu đạn kia ngay đi!
Sau khi trình bày cho Ông biết tình trạng “bắt cóc bỏ
dĩa”, tôi dẫn Ông đến sát hàng rào, ngay bên trái lựu đạn
rồi nói nhỏ:
- Tôi hù thôi, lựu đạn đã rút ngòi nổ rồi, chỉ còn là
cục đá..
Sau đó, tôi móc trong túi áo ra cho ông thấy mấy cái ngòi
nổ, cỡ cái đũa, dài hơn nửa ngón tay, Ông nháy mắt hiểu
ý..., nhưng vẫn bảo tôi gở lựu đạn cất đi, xong ông dùng loa
kêu gọi:
- Đồng bào đừng mang bàn thờ ra đường nữa, làm như vậy là
đồng bào cản trở lưu thông, tự hại mình. Nếu tái diễn,
chúng tôi sẽ tịch thu...
Những bàn thờ, tủ, kệ thuộc loại gỗ quý, chẳng ai dám
phí của nhưng vì lệnh của “thầy”, loại thầy dùi, không
nghe thì thầy dùng dùi đục lỗ tai nên đồng bào buộc phải
làm theo. Nay, Ông Sáu ra lệnh: “dẹp”, thế là đẹp rồi, mau mau khiêng bàn, tủ vào nhà.
Ông Sáu là Tư Lệnh Cảnh Sát, vị chỉ huy cao cấp nhất có
nhiệm vụ ổn định tình hình Miền Trung đang bị rối loạn,
Ông có nhiều việc quan trọng phải đối phó. Việc Ông đích
thân xuống đến cấp thấp nhất để ra lệnh chi tiết, kiểm
soát là một chuyên khó tin nhưng có thật, và cũng
rất...“khó chịu” đối với cấp thừa hành. Đó là vì ông
muốn các cấp phải triệt để thi hành đúng lệnh tôn trọng
tín ngưỡng, tính mạng và tài sản của dân.
+ Lần thứ nhất 1966 tại Huế là vậy, còn lần thứ hai năm
1968 tại Saigon thì sao?
Sau khi giải tỏa xong khu vực chùa Ấn Quang và vụ Bảy Lốp,
TĐ2/TQLC được lệnh biệt phái một đại đội cho Tổng Nha Cảnh
Sát. Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng chỉ định tôi dẫn ĐĐ1 đi theo
Ông Sáu.
Thú thật là tôi không thích nhiệm vụ này chút nào, thà đi
hành quân với tiểu đoàn còn hơn bị biệt phái. Kinh nghiệm
cho biết mỗi khi bị biệt phái đến nơi nào thì nơi đó họ
“hành” quân (biệt phái) chết bỏ, vắt chanh vứt vỏ, nay lại
phải dẫn quân chạy theo Ông Tướng Cảnh Sát, Ông chạy đi đâu
là TQLC phải “chầu” theo đó khiến tôi chán vô cùng! Ông
chạy như con thoi, “nơi nào cần thì Ông có, nơi nào khó có Ông”. Ông mặc áo giáp phanh ngực, đầu không nón sắt, vác cây
súng đúng tác phong của một chú lính “ba gai”.
Ông nhẩy lên xe jeep cùng CSDC chạy trước, 4 xe GMC chở anh em
TQLC chúng tôi theo sau, chạy lung tung khắp nơi, khi Ông đến
điểm nóng nào đó thì tôi phải cho quân xuống xe ngay để bố
trí chuẩn bị. Thế rồi Ông lên xe jeep chạy đi, nhiều khi
chúng tôi theo không kịp, lại phải liên lạc tới lui khiến
tôi bực mình.
Một buổi xế trưa đầu Tháng 5/1968, Ông dừng xe tại ngã ba
đương Nguyễn Du và Công Chúa Huyền Trân (đường phía sau Dinh
Đôc Lập), Ông gọi tôi đến đưa tay chỉ cái “biu-đinh” cao
khoảng 8 tầng, đang xây dở dang, nằm ngay bên hông Dinh Độc
Lập, tại góc đường Nguyễn Du và Nguyễn Trung Trực, Ông
nói:
- Trong cái biu-đinh kia còn một toán VC mà CSDC của “moi”
chưa thanh toán được, liệu “toi” có thể giúp “moi” giải
quyết được không? Điều quan trọng nhất là làm sao bắt sống
được tụi nó.
Ông là cấp Tướng chỉ huy, tôi là cấp Úy biệt phái, lệnh
Ông ra là tôi phải thi hành, nhưng kết quả đạt được như thế
nào còn tùy thuộc vào tình hình “địch, bạn”. Địch chưa
biết, nhưng “bạn” thì có CSDC... Ông Tướng Cảnh Sát lại
thân mật “toi-moi”, thay vì chỉ tay 5 ngón ra lệnh, Ông hỏi
ý kiến thân tình: “Liệu toi có thể giúp moi...” nên tôi cảm thấy vui vui, cần phải nghĩ cách “giúp” Ông.
VC cố thủ trên biu-đinh cao tầng ngó vào ngay Dinh Độc Lập
thì nhức nhối và nguy hiểm quá. Các anh CSDC đã cố gắng
hết mình mà chưa chiếm được lại còn bị tổn thất nên Ông
Tướng mới dùng TQLC giúp. Tiêu diệt thì dễ nhưng cái khó
là Ông yêu cầu phải bắt sống. Bắt sống VC mà lính tôi
chết thì sao đây? Nhưng vì danh dự của “Trâu Điên”, của Binh Chủng, tôi phải cố gắng.
Để giảm thiểu thiệt hại tối đa, tôi trình Ông:
- Thưa Thiếu Tướng: Chúng tôi sẽ cố gắng bắt sống, nếu họ
muốn sống, còn nếu họ muốn chết khiến lính tôi chết theo
thì đó ngoài ý muốn. Chúng tôi đã có mặt nạ, áo giáp
và khói màu rồi, xin CSDC cung cấp thêm lựu đạn cay và bao
vây xung quanh.
Ông Tướng cam kết sẽ có lựu đạn cay ngay, còn bao vây thì
CSDC đã siết chặt rồi. Hơi cay và khói màu không phải vũ
khí sát thương nhưng sẽ làm cay mắt, ngộp thở; vì bản năng
sinh tồn, địch phải tìm cách thoát thân trừ khi chân bị
xích...
Một yếu tố tâm lý hết sức quan trọng khi chúng tôi đi vào
chỗ chết để bắt sống VC trước con mắt chăm chú theo dõi
của Ông Tướng Cảnh Sát, của anh em CSDC và của đồng bào
khiến Th/Úy HVQ... điều động trung đội tiến vào mục tiêu
như đóng phim, anh em Trung Đội 14/ĐĐ1 đã hoàn thành xuất
sắc nhiệm vụ: Bắt sống 6 tên VC trong tình trạng ngơ ngác,
lảo đảo say khói màu như say thuốc lào 888(**).
(**Ngày N/7/2017 khi gặp cựu Đại Tá Cảnh Sát Trần Minh Công
tại chùa B.Q.. để Mr Douglas Sloan phỏng vấn và quay phim về
Thiếu Tướng Loan, tôi có nhắc lại vụ bắt sống VC này với
Đại Tá Công thì Ông ngạc nhiên và thích thú nói: “Không ngờ nửa thế kỷ sau, chúng ta gặp nhau ở đây, ở
Saigon Nhỏ tôi mới biết người giúp chúng tôi bắt sống toán
VC ngày ấy tại Saigon Lớn lại là anh”).
“Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh”, VC vào thành, nhiệm vụ của CSDC và các quân binh chủng
là phải hành quân giải tỏa, điều đáng chú ý ở đây là
lệnh của Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan: “Bắt sống tụi nó!”. Điều này chứng tỏ Ông quý mạng sống của con người, dù
người đó là thủ phạm gây ra bạo loạn, chiến tranh chết
chóc, những người đó sẽ bắn Ông và họ đã bắn Ông!
Ông dẫn đầu mấy xe jeeps CSDC, 4 xe GMC chở TQLC chúng tôi
theo sau, đoàn xe dừng lại trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm,
đoạn nằm giữa hai con đường Phan Đình Phùng (có đài phát
thanh) và Phan Thanh Giản (có cây cầu xi măng bắt đầu của xa
lộ Saigòn-Biên Hòa), trong khi anh em TQLC chúng tôi đang
xuống xe thì Ông và mấy anh CSDC đi vào con hẻm dẫn xuống
xóm nhà sàn nằm dọc bên bờ kinh, vài phút sau tôi nghe mấy
tiếng “cắc-bù, cắc-bù”.
Nghe “cắc-bù” là tôi biết tiếng súng của VC nên tôi vội ra
lệnh cho anh em TQLC nhanh chóng dàn quân tiến vào khu nhà
sàn thì cũng là lúc gặp mấy anh em CSDC khiêng Ông ra. Tôi
nhìn Ông Sáu sững sờ, không thể ngờ chuyện lại xảy ra
nhanh như thế đối với Ông, một vị chỉ huy cao cấp, một cấp
tướng, mà ngoài chiến trường chỉ những anh em khinh binh,
anh em tiền sát mới thường gặp phải.
Ông ngồi trên bốn cánh tay của hai anh CSDC đan vào nhau, máu
thấm ra từ một trong hai chân thõng xuống đong đưa. Tôi biết
ông bị thương vào chân, nhưng chắc không sao, bị nhẹ thôi, vì
Ông không có vẻ gì là đau đớn cả.
Chúng tôi cẩn thận tiến vào và lục soát hết những căn
nhà sàn dọc bờ kinh, không súng nổ, có lẽ vài tên du kích
lợi dụng lúc nước con kinh dâng cao nên chúng đã lặn mất
tiêu rồi, chỉ tìm thấy một tên bị thương nặng đang thoi
thóp chờ chết trong một góc nhà sàn, tên này đã bị thương
ở đâu đó được đồng bọn mang về đây cất giấu trước khi Ông
Sáu và CSDC tiến vào lục soát.
Quân Đội VNCH đã có những vị tướng bị tử thương ngoài
chiến trường khi các vị này điều động quân sĩ từ trên
trực thăng, nhưng một vị tướng mà bị thương trong nhiệm vụ
của một “tiền sát viên” như trường hợp của Ông Sáu Lèo
thì chưa bao giờ xảy ra, một chuyện khó tin nhưng có thật.
Chính vì khó tin nên một vài bản tin của những ông ký
“giả” không tận mắt chứng kiến đã tưởng tượng ra những
tình khúc lâm ly bi đát, nào là một tên VC núp dưới chân
cầu Saigòn dùng súng có ống nhắm bắn ông, nào là một
giới chức cao cấp Mỹ (CIA) từ trên trực thăng, muốn giết
Ông v.v.. toàn là những chuyện tưởng tượng không một chút
hợp tình hợp lý, nhưng họ đã viết như thế.
Ngoài chiến trường, thành phần bị thương, tử thương nhanh
nhất và nhiều nhất chính là các anh em trong tổ tiền sát,
trong các tiểu đội, trung đội đại đội đi đầu. Ông Sáu Lèo
là Tư Lệnh Cảnh Sát cứ phoong-phoong dẫn đầu toán CSDC đến
những điểm nóng có VC ẩn núp trong thành phố thì lại là
chuyện khác, vì Ông Sáu không những là cấp chỉ huy mà còn
là người lãnh đạo. Người lãnh đạo luôn sát cánh với
thuộc cấp trong mọi hoàn cảnh, đồng lao cộng khổ làm gương
khiến cho thuộc cấp tâm phục khẩu phục.
Ông Sáu Lèo là người như thế, không ai hiểu rõ tài chỉ huy
và lãnh đạo của Ông Sáu bằng chính thuộc cấp của Ông.
Cựu Đ/Tá Cảnh Sát Trần Minh Công nói:
- Chúng tôi biết rõ tài năng của cấp chỉ huy của chúng
tôi, vì sao Ông chỉ huy như thế... Chúng tôi hiểu tấm lòng
của Ông nên kính nể Ông.
Ông Sáu Lèo gốc Không Quân, là Tư Lệnh Cảnh Sát, còn người
viết là một TQLC đã đôi ba lần bị biệt phái làm việc
dưới quyền Ông và đã hoàn thành nhiệm vụ. Dù không được
Ông thưởng công một lời khen hay huy chương, nhưng tôi kính
phục Ông vì lối sống bình dân, thân thiện và làm gương cho
thuộc cấp trong chiến đấu, nhất là luôn luôn tôn trọng tín
ngưỡng, tài sản, tính mạng của người dân, kể cả mạng
sống của địch quân, đó là tính nhân bản của Ông, của Quân
Đội VNCH trong chiến tranh.
Chúng tôi kính phục “Ông Sáu Lèo”./.
TQLC Captovan
Kính chuyển.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen