Cách đây vài năm, tôi tiếp tại văn phòng một khách hàng Á châu. Cô ta khoảng chừng 20 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, dễ thương, có vẻ ngoan. Sau khi công việc chuyên môn xong, tôi hỏi cô gốc gác ra sao,cô ta là người nước nào. Cô xác nhận với tôi là cô đến từ Việt Nam. Tôi lại hỏi cô ở thành phố nào, cô nói thành phố Hồ Chí Minh. Lúc đó chúng tôi nói tiếng Pháp với nhau, vì đó là ngôn ngữ tôi xử dụng hàng ngày trong công việc. Khi nghe tới tên Hồ Chí Minh, tôi nổi giận, và tôi nói với cô : C’est un assassin, c’est un bourreau (đó là một tên sát nhân, một tên đao thủ ) . Tôi nhớ rõ cuộc đối thoại này, vì cho tới ngày hôm nay, tôi không quên được ánh mắt của cô bé, nhìn tôi nẩy lửa .
Cô bé đó không trở lại gặp tôi một lần nào. Tôi biết là tôi đã gây cho cô một cú sốc nặng, và tôi cũng biết rằng vì lớn lên trong sự giáo dục sau 1975, dưới mắt cô bé, HCM là một thần tượng,một anh hùng dân tộc.
Câu chuyện ngày hôm đó khiến tôi ý thức được một điều, là giữa những người như tôi, trưởng thành tại Miền Nam trước 1975, và những người như cô bé đó và thế hệ của cô, tuy cũng sống tại Miền Nam, là một khoảng cách quá xa, không dễ gì thông cảm được với nhau.
Thành phố tôi ở có nhiều người Việt Nam, nhưng không phải người Việt nào cũng giống nhau. Người tỵ nạn gốc Việt Nam Công Hòa như tôi, thì dù họ nói tiếng Bắc, tiếng Trung, hay tiếng Nam, chúng tôi thông cảm dễ dàng. Tuy nhiên có một số người Việt, cũng mang danh tỵ nạn chánh trị, nhưng đến từ Miền Bắc, thì họ cũng vẫn lễ phép khi đến gặp tôi, nhưng tuy gần, mà vẫn cách xa thế nào đó. Khi nói tới chánh phủ Hà Nội, những người lớn tuổi gọi là : ông Chánh Phũ, khi nói tới những sự kiện xẩy ra tại Hà Nội, họ luôn mồm mình thế này, mình thế kia. Mình đây là chánh quyền Cộng Sản, vì đối với họ, Cộng Sản đồng nghĩa với tổ quốc. Tôi biết rằng họ bị sinh tử phù Cộng Sản quá nặng, không dễ gì thay đổi dược. Người ta hay nói người Miền Bắc hay ăn nói thô tục, hay chưởi đ.m, nhưng có lẽ là dân ngoài đường phố thôi, còn những người tôi gặp, thì khi họ nói với tôi, cũng lễ phép, hay xưng em, nhỏ nhẹ thôi. Tôi cũng có nghe họ nói với nhau, khi đó thì khác hẳn, vẫn chính phủ mình thế này, chính phủ mình thế nọ, và nếu có văng tục, thì cũng giữa họ với nhau thôi. Tôi có sao nói vậy, và không thích nói tới họ một cách khinh miệt, theo kiểu 3 thằng việt công không đủ để làm rớt một cọng đu đủ.
Vốn sống của tôi từ khi sanh ra tại Miền Bắc, trưởng thành tại Miền Nam, phục vụ trong quân đội VNCH, đi tù cải tạo, rồi hành nghề tại Montréal trên 30 năm, tiếp xúc với đủ mọi giới người Việt, cho tôi một kết luận rất rõ ràng là Bắc và Nam là 2 nền văn hóa khác nhau , không đến nỗi một trời một vực, nhưng không thể nào giống nhau.
Sự kiên khác nhau của 2 miền Nam Bắc cộng thêm với việc hiện nay tôi sống tại tiểu bang Québec nằm trong liên bang Canada ảnh hưởng rất nhiều đến sự suy nghĩ của tôi. Đối với Canada, thì Québec là một xã hội khác biệt, une société distincte. Việc này được Canada công nhận, Québec dùng tiếng Pháp trong khi các tiểu bang khác dùng tiếng Anh, Chính Phủ Québec có khi là Tự Do trong khi chánh quyền trung ương là Bảo Thủ hay ngược lại. Người Quebec có quyền định đoạt số phận mình, ngay cả việc ở lại hay tách rời khỏi Canada (đến nay đã có nhiều cuộc trưng cầu dân ý).
Trong khi đó, tại Việt Nam, tình hình khác xa. Miền Nam sau 1975 bị áp đặt chế độ CS. Vì mặc cảm thua trận, cả Miền Nam ngậm miệng như hến. Hiện nay, với chánh sách di dân từ Miền Bắc vào Miền Nam, và sự nhồi sọ của giáo dục,văn hoá Miền Nam có cơ nguy biến mất. Còn đâu một nền văn hóa sông nước mà chúng ta đã thấm nhuần.
Miền Bắc và Miền Nam là 2 xã hội khác nhau, cùng lắm có thể ở trong cùng một quốc gia, nhưng phải là 2 thể chế. Hãy để người Miền Nam có cơ hội định đoạt số phận của họ bằng một cuộc trưng cầu dân ý.
Đó là lý do tại sao tôi đã viết những bài khiến tôi bị cho là mất gốc, là quên cội nguồn dân tộc, quên tổ tiên.
Cội nguồn dân tộc, các nhiễm thể, ADN là gì ?? Nhiều khi những người cùng ADN với mình chính là những người hành hạ mình hơn ai hết, mà việc này thì dân Á Châu số một.
Hãy nhìn xem bên Triều Tiên. Kim Jong Un và Kim Jong Nam không phải cùng một ông cha hay sao ?? Vậy mà ai giết Kim Jong Nam ??
Cùng ADN nhưng cái kiểu này thà khác còn hơn.
Nghĩ tới nguồn gốc nhưng hoà hợp hòa giải với người CS Miền Bắc, thì ngày Việt Nam trở thành một tỉnh của Trung Cộng không xa, vì mua chuộc bằng tiền bạc, sắc đẹp, thì việc ấy ai bằng các chú ba ?? Có vàng trong tay thì nguồn gốc, cội nguồn là cái quái gì.
Trần Mộng Lâm.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen