Samstag, 28. Januar 2017

HẬU QỦA CỦA BIẾN CỐ TRẦN TRƯỜNG.

Thưa qúi vị,
Trong thời gian này, 19 năm trước, vào ngày 17-1-1999, Trần Trường đã bất ngờ trưng bày trong cửa tiệm thu băng của hắn trên đường Bolsa lá cờ máu và hình HCM.
Hành động này của Trần Trường tuy rất ngu xuẩn và dại dột, nhưng lại hoàn toàn hơp pháp, nên đã được các cơ quan truyền thông của Mỹ, nhất là những kẻ phản chiến và ghen ghét người VN – kể cả tổ hợp luật sư Mỹ ACCLU - tích cực ủng hộ.
Tuy nhiên sau những cuộc biểu tình bất bạo động dữ dội, kiên trì và liên tục của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn VN, hai biểu tượng ghê tởm đó đã bất ngờ và âm thầm biến mất.
Đây là một chiến thắng có tính chiến lược cho công cuộc chiến đấu chống Cộng, nhất là tại hải ngoại.

VŨ LINH CHÂU.
 
...  Rõ ràng là Trời đã trả công cho Quân Dân Miền Nam qua vụ Trần Trường.
Rõ ràng là các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ đã quảng cáo miễn phí cho cộng đồng tỵ nạn Việt Nam.
-  Trước hết, về Hồ Chí Minh, mọi người trên thế giới, nhất là công chúng Mỹ đã phải tự hỏi, chắc chắn là Hồ Chí Minh và Cộng Sản Việt Nam phải độc ác và tàn bạo khủng khiếp lắm nên dân chúng Việt Nam mới căm thù và ghê tởm đến như vậy.
Kể từ sau biến cố Trần Trường này, tất cả các cuộc vinh danh, suy tôn, ca tụng Hồ Chí Minh, kể cả của UNESCO, đều đột nhiên hoàn toàn chấm dứt trên toàn thế giới. Cuộc triển lãm sau cùng về Hồ Chí Minh diễn ra tại San Francisco trong thời gian vụ Trần Trường gần kết thúc đã phải âm thầm dẹp bỏ vì số người tới xem quá lèo tèo. Những năm trước đó, tại nhiều nơi trên thế giới, nhiều đoàn thể, tổ chức, hiệp hội... đã liên tục tổ chức rất nhiều cuộc hội thảo, triển lãm... để ca tụng, để thần thánh hóa, để suy tôn tên đồ tể sát nhân này. Thậm chí, chính cơ quan UNESCO của Liên Hiệp Quốc cũng đã phạm phải lỗi lầm đáng trách này...
Nhưng từ sau vụ Trần Trường, cho tới ngày hôm nay, đã gần hai chục năm trời trôi qua, trên khắp thế giới, không có bất cứ một cá nhân hay tập thể nào còn công khai tái diễn cái trò hề ngây ngô đó nữa.
Hà Nội cũng đã chợt nhận ra rằng, hận thù còn lâu mới có thể xóa sạch, tội ác của họ còn lâu mới mong đi vào quên lãng.
NỢ NƯỚC, THÙ NHÀ!
 Nợ nước, đối với nhiếu người thì nó có vẻ xa vời và hơi hơi trừu tượng. Nhưng mà THÙ NHÀ thì nó dính liền với da với thịt, nó day dứt, dằn vật suốt ngày suốt đêm...
Biết bao nhiêu người đã bị táng gia bại sản, tan cửa mất nhà, gia đình ly tán, mất vợ mất con, bao nhiêu năm trời đói rách cực khổ trong các trại tù Cải Tạo... Vật chất càng dư thừa sung túc, thì càng thêm thương vợ nhớ con, căm thù oán hận càng thêm nung nấu ngày đêm... Càng được ăn ngon mặc đẹp, lại càng nghĩ tới những ngày nheo nhóc đói khổ của bản thân mình và cuả ông bà, cha mẹ, vợ con…
 Đấy là chưa kể những cơn ác mộng kinh hoàng của sóng dữ Biển Đông, của hải tặc hiếp vợ giết con…
Chính vì vậy, mà mãi cho đến tận ngày hôm nay, Cộng Sản VN vẫn chưa dám công khai ra một tờ báo hay mở một đài phát thanh, một cơ sở truyền hình.
Nếu không có biến cố Trần Trường này, thì từ cả chục năm nay, hình ảnh của khu phố Bolsa đã như thế này:
Tôi đi không thấy phố thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ.
Trước đây, người ta thường mỉa mai người Việt Nam là rời rạc, chia rẽ, thiếu đoàn kết, ba người Việt Nam không bằng một người Nhật.... Nhưng mà hình như, cũng thấy vậy mà không phải vậy. Hình như khi hữu sự, thì các cá nhân rời rạc này, sẽ tự động dính kết lại với nhau thành một khối tảng kiên cố vô cùng, kẻ thù nào cũng bị đánh bại, chướng ngại nào cũng bị vượt qua. (Xong việc thì lại tiếp tục đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở, báo ai nấy viết, đài ai nấy nói, hội ai nấy họp... tiếp tục rời rạc, chia rẽ, mất đoàn kết.)
Nhưng mà coi chừng đấy nhá, đừng có chọc, khôn hồn thì để cho chúng tôi yên.
 
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là thành quả quan trọng nhất của vụ Trần Trường.
-  Hậu quả to lớn hơn cả của biến cố này là uy tín và danh dự của người tỵ nạn Việt Nam đã được phục hồi. Trước biến cố này, như đã nói ở trên, cộng đồng chúng ta đã bị giới truyền thông Mỹ bôi đen hoàn toàn. Thí dụ, chính các con tôi cho biết, nhiều em sinh viên Việt Nam tại trường Đại học UCI, thèm đồ ăn Việt Nam, nhưng không dám ghé vào Little Saigon, vì nghe đồn ở đó toàn là lưu manh du đãng, mời được một người bạn Mỹ đến đó lại càng khó hơn…
Ngay cả nhiều người lớn tuổi, để dễ dàng cho công việc làm ăn, cũng phải thay tên đổi họ hầu che đậy gốc gác Việt Nam của mình. Họ Nguyễn thì đổi là Win hay Yen, Lê thì thành ra Lee, Vương thành Vern, Vũ thành Wu ... Rất nhiều người đã cố cải trang thành …người Trung Hoa.
Nhưng sau biến cố này, nhờ giới truyền thông Hoa Kỳ, mọi người, nhất là dân chúng Mỹ, đã thấy rõ ràng Việt Nam là một cộng đồng văn minh, có trình độ giáo dục cao, biết thượng tôn luật pháp, biết tranh đấu ôn hòa bất bạo động trong khuôn khổ luật pháp. Và hình như...không có cả cao bồi du đãng trong cộng đồng nữa.
-   Nhưng quan trọng nhất là giới trẻ, từ sau biến cố Trần Trường, họ đã gột rưả hết được các điều ngộ nhận, đã xóa sạch được các mặc cảm tự ti, hãnh diện ngước mặt lên cao, hiên ngang vỗ ngực xưng tên mình là người Việt Nam, rồi tích cực tham gia vào các sinh hoạt làm vẻ vang cho cộng đồng, cho quê hương đất nước, như mọi người đang thấy hiện nay…
 
Vũ Linh Châu. 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen