Bài thơ: NGUYỆT ÁNH
Lời nói đầu : Tôi chưa biết, chưa hề gặp Nguyệt Ánh. Tôi chỉ được nghe nàng hát, đôi lúc với Việt Dũng và một số ca sĩ khác qua Youtube. Nàng vừa là ca sĩ vừa là nhạc sĩ với tinh thần yêu nước cao độ, căm giận tà quyền mấy mươi năm qua chỉ biết ‘bán nước, buôn dân’, làm tay sai cho ngoại bang để đến nay Việt Nam có thể trở thành quận huyện của Tàu Cộng, dân tộc, đất nước, nhân dân Việt sẽ chỉ là tôi tớ và sẽ không còn cái tên VN trên bản đồ thế giới.
Nguyệt Ánh, ai cũng biết rồi, cô ca sĩ bình dị, hiền hòa, hòa đồng cùng mọi tầng lớp đồng bào yêu nước nơi hải ngoại, đem tiếng hát lời ca ru ngọt tình tự nước non, tác động lòng người căm thù bạo lực, bạo quyền, nung chí chiến đấu xây dựng cảnh đời sáng sủa, tưoi vui cho đất nước, quê hương, cho đồng bào quốc nội.
Nghe nàng bị bệnh và chuyến đi Úc sắp tới (với 11 ca sĩ khác) sẽ là chuyến viễn du cuối cùng,.., chao ôi ! Buồn quá ! Mong sao nàng mau hết bệnh để tiếp tục làm nhạc, đem tiếng hát lời ca phổ vào hồn nước để nay mai ngày ‘Hội non sông’ nở bừng lộng lẫy nơi đất trời nước Việt thân yêu, mở ra trang sử mới.
Không biết làm gì hơn, tôi xin gởi đến nàng bài thơ ‘Nguyệt Ánh’ của thi sĩ Phương Hà viết ngày03/08/1985 nhân đêm Văn Nghệ có nàng trình diễn tại Bruxelles (Bỉ quốc).
Nguyệt Ánh
Mười năm không ánh trăng
Đêm nay em về đó
Người em gái nhỏ
Tóc mây dài bỏ ngỏ ôm lưng
Son phấn dửng dưng
Chẳng se sua là lụa
Em yêu kiều
Em vẫn của ngày xưa.
Vương áo em
Nước mắt đêm mưa
Của Sài-Gòn nức nở
Thêu áo em
Những vuông nắng vàng rực rỡ
Ửng màu cờ muôn thưở thân thương
Em mang về đây tất cả quê hương
Biểu tượng niềm thương nỗi nhớ
Em khơi lại đây
Những ăn năn, dại khờ, lầm lỡ
Nhưng cuộc đời tan vỡ bởi …buông tay !
Đêm nay
Rượu chưa nhấp đã say
Đàn lên dây chưa dạo
Mà trăng về lảo đảo tưởng đêm sâu
Hát đi em
Hát cho bứt bỏ nỗi sầu
Mười năm lây lất
Thấy không em ?
Bên ngoài mưa rơi lất phất
Cái đông hàn quanh quất chẳng buông tha
Những đứa như bọn qua
Mất nước tan nhà
Băng giá sẽ bao vây trọn kiếp..
Và kia
Trống đã điểm
Đàn giao âm
Phách nhịp
Buông lời ca cho kịp trước đêm trôi
Kể chi Tầm Dương, em ôi
Bến nước mất lâu rồi !
Ô hay ! Mà sao em khóc ?
Lệ long lanh tang tóc những mười năm
Bọn qua đây
Lắm khi cũng thức trắng đêm nằm
Nhơ thương quê mẹ
Ruộng lúa
Bờ tre
Đường me
Lối xóm
Những ân tình đầu phường cuối khóm
Những thương yêu ruột thịt tràn trề
Bỗng giặc về
Rách nát..lê thê…
Ơ kìa, có phải em say
Với tiếng ca bay vút
Thả căm thù ngùn ngụt
Chiều thế kỷ lung lay
Nhân loại qua em thấy tay quỷ đỏ
Nhầy nhụa máu tanh
Múa mỏ
Khoe nanh
Nhân danh chi để siết họng dân lành ?
Ủa sao mắt em long lanh
Hực lửa ?
Rồi trống lặng
Đàn ngưng
Âm thanh không gào nữa
Chỉ còn nghe máu trong tim lửa đốt dậy sôi
Nghìn cánh tay lao vút, để rồi
Thét cao thề diệt giặc.
Và như vậy đó
Người em gái nhỏ
Với suối tóc dài bỏ ngỏ ôm lưng
Với lửa tin yêu bốc cháy phừng phừng
Nguyện hiến thân cho Tổ Quốc
Bên ngoài mưa lất phất đã thôi rơi…
Phương Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen