Đoàn Dự ghi chip
Công an phường An Thạnh, thị xã Thuận An (Lái Thiêu cũ) tỉnh Bình
Dương, đang truy tầm kẻ ăn trộm chiếc xe máy tay ga đắt tiền hiệu
Exciter của cô Trịnh Thị Mơ, 28 tuổi, quê quán tại huyện Thiệu Hóa,
tỉnh Thanh Hóa, vào Nam lập nghiệp. Chiếc xe máy của cô Mơ bị cuỗm
mất vào tối 21/7/2016 vừa rồi, khi cô dựng trước cửa phòng trọ của
mình ở phường An Thạnh, thị xã Thuận An.
Cô Mơ cho biết, buổi chiều trước khi xe bị mất, cô có đem đi sửa.
Khi kiểm tra xe của cô, thợ sửa xe thấy ai đó đã bí mật gắn thiết
bị định vị vào xe. Mơ nhờ người thợ gỡ đi.
Mấy ngày qua, sau khi xe bị mất, Mơ cứ tự hỏi không biết có phải kẻ
kia gắn thiết bị định vị vào để theo dõi xem mình để xe ở đâu, lúc
mình sơ hở y sẽ trộm xe? Mơ nghi ngờ kẻ gắn thiết bị vào xe của cô
chính là Lê Văn T., 30 tuổi, quê Thanh Hóa, hiện là trung úy đóng
quân ở Củ Chi.
Mơ kể, khi còn yêu T., cô giao xe cho hắn đi một thời gian. Gần một
năm qua, cô cắt đứt liên lạc với T. vì T. gạt cô, lấy 715 triệu
đồng.
Mơ gạt nước mắt cho biết, số tiền T. lừa đảo để chiếm đoạt là tài
sản cô đã tích góp gần 10 năm trời. Cô kể, năm 2006 cô vào Nam sau
khi tốt nghiệp lớp 12 nhưng thi trượt đại học. Ban ngày làm công
nhân giày da, dù mệt phờ người nhưng buổi tối cô vẫn đi bán vé số
và lượm ve chai.
Lúc bấy giờ vàng còn rẻ, tháng nào cô cũng cố dành dụm mua được 5
phân hoặc 1 chỉ để dành. Năm 2010, giá vàng bùng nổ, tăng lên dữ
dội. Cô đem hết số vàng đi bán và được lời khá nhiều.
Sau đó, cô nghỉ lượm ve chai, đi học nấu các món ăn Hàn Quốc. Học
xong, cô ra nấu ăn cho một công ty Hàn Quốc với mức lương hơn 7
triệu đồng/tháng. Song song đó, cô dạy nấu ăn cho các phụ nữ muốn
sang Hàn Quốc lấy chồng. Làm miệt mài cô dành dụm được 715 triệu
đồng.
Mơ quen biết T. vào năm 2011. T. là người cùng tỉnh Thanh Hóa, cao
ráo, hết sức đẹp trai, thuộc hạng sĩ quan có triển vọng của một đơn
vị đóng ở Củ Chi, ngoại thành Sài Gòn. Mơ nhanh chóng xiêu lòng
trước T. và bị gã chuốc rượu dẫn vào nhà nghỉ, cướp mất sự trinh
trắng.
Mơ kể: “Trước khi quen ảnh, em vẫn còn trong trắng. Em rất biết giữ
gìn. Đêm đó em say, ảnh làm chuyện đó với em. Em đau phía dưới quá,
tỉnh dậy, đạp cho ảnh một cái rồi vô toilet nhà nghỉ khóc quá trời,
còn ảnh ở bên ngoài cười khoái trá”.
Năm 2013, T. nhiều lần tới phòng trọ của cô để ăn ngủ chung. Năm
2014, T. nói đang chuẩn bị cưới Mơ làm vợ và bảo Mơ cho mình mượn
715 triệu đồng Mơ để dành để mở trang trại nuôi dê tại quê nhà. T.
nói đây sẽ là cơ sở làm ăn giúp cuộc sống hai đứa khấm khá sau khi
lấy nhau. Muốn Mơ tin tưởng, T. làm sẵn một giấy nợ, hẹn đến năm
2018 trả cả vốn lẫn lời tính theo lãi suất 9%/năm dù lãi suất ngân
hàng bên ngoài có tăng hay giảm.
Tháng 9/2015, Mơ mới hay trước khi quen với mình, T. đã có vợ ở quê
và một đứa con trai 4 tuổi. Mơ kể: Năm 2014 em đưa 715 triệu đồng
cho T. thì năm 2015 có người trong đơn vị của T. cho biết tin vợ T.
mới từ ngoài quê Thanh Hóa vô thăm y. Em tới đơn vị của T. nhưng
người gác cổng không cho vào. Em lén theo lối sau, chui qua lỗ hổng
dây kẽm gai, liều vô bên trong. Trông thấy T. và vợ con đang ăn
uống trong phòng, em kêu ra, nắm áo và tát vào mặt T., vừa đánh vừa
khóc. T. nắm chặt tay em, nghiêng mặt tránh, rồi vợ thằng chả cũng
ra, nắm tóc em, vùa uýnh vừa chửi em là đồ đĩ, cướp chồng người
khác. Mấy người ở các phòng bên cạnh đến can ra…
Sau đó em có gọi điện thoại cãi nhau với vợ T. Mụ ta chửi em: “Mi
ngu thì cho mi chết. Tao cho chồng tao đi lại với mi để lấy tiền.
Chuyện gian díu đó tao biết từ lâu rồi nhưng không nói. Mi dại thì
mi chết quách đi cho xong!”. Còn T. thì bảo em đừng lôi thôi nữa và
dọa rằng y đã quay các video “hình nóng” của em. Em mà lôi thôi y
sẽ đưa hết lên trên mạng, đừng mong lấy chồng. Đã vậy y còn bảo em
nếu tiếc tiền, sống không nổi thì chết đi!
Cô nói tiếp:
– Cách đó ít lâu, y chở em đến cầu Phú Cường (nối liền tỉnh Bình
Dương với Sài Gòn) bảo em tự tử. Y để em trên cầu rồi chạy xe đi.
Lúc em định nhảy xuống sông thì đột nhiên chuông điện thoại reo.
Đầu dây bên kia là mẹ già của em ở ngoài quê Thanh Hóa. Má em nói
nhớ em quá nên kêu điện thoại. Em khóc, kể chuyện của mình cho mẹ
nghe. Má cũng khóc, nói đừng có chết, nếu em chết thì má cũng chết
theo. Vậy là em thôi không tự tử nữa, đón xe buýt về Sài Gòn.
Em cũng đã mấy lần uống thuốc ngủ tự tử nhưng em không biết thuốc ngủ nào mạnh nên uống vô cứ ngủ li bì rồi
lại tỉnh dậy, không chết được, trong người mệt mỏi mà vẫn phải đi
làm. Em rất đau đớn vì đó là số tiền em dành dụm để tính xây một
căn nhà ở quê cho má con rồi còn lấy chồng nữa. Em tiết kiệm từng
đồng cực khổ lắm. Một cái áo có 50 ngàn đồng em thích mà cũng không
dám mua, chỉ mua loại áo 100 ngàn đồng 3 cái. Mỗi buổi sáng trước
khi đi làm, em thèm ăn một tô cháo lòng cũng không dám ăn. Hồi
trước em đi lượm ve chai để tích góp tiền đến nỗi mắt bị nhiễm
khuẩn suýt mù. Làm lụng cực khổ vậy mà bị lừa hết.
Em nói nếu T. không trả thì em sẽ kiện. Hắn bảo con kiến mà kiện củ
khoai, muốn kiện thì phải có tiền hoặc có quyền. Quyền hành thì em
không có mà tiền thì hết rồi.
Người ta bảo em mất tiền vì mê trai đẹp. Ừ mà đúng thế, hắn đẹp
trai thật, lại có học vấn, sĩ quan quân đội. Lúc hắn nói yêu em, em
hãnh diện lắm!
Em muốn “lột xác”, muốn sửa nhan sắc thật đẹp để sẽ lấy chồng, đồng
thời cũng đang ra sức học Luật, hiểu biết chút ít pháp lý để phụ
với luật sư đòi lại tiền của em. Biết đâu sau này em…trở thành luật
sư cũng chưa biết chừng! Trời đâu có cấm cửa ai, miễn sao mình có ý
chí.
Mơ muốn trở thành một người xinh đẹp, có chút kiến thức về pháp luật
để thuê luật sư đòi lại số tiền T. đã chiếm đoạt.
Cô kể, cô cầm tờ giấy nợ đến các văn phòng luật sư, hỏi với giấy tờ
này cô có thể đòi lại 715 triệu đồng được không? Các luật sư đều
trả lời rằng có thể đòi được nhưng phải chờ đến năm 2018, tức thời
điểm hẹn trả tiền ghi trong giấy nợ thì mới khởi kiện được.
Trong khi chờ đợi kiện tụng, Mơ đăng ký lớp học luật tại chức. Cô
mong hiểu biết về luật để phụ với luật sư đòi công lý cho mình.
Hiện cô nấu ăn cho một công ty Hàn Quốc, nhưng lúc nào trong giỏ
xách cũng mang theo sách vở về luật. Cô học miệt mài, chăm chỉ đã
gần 1 niên khóa.
Không chỉ thay đổi về “nội dung”, Mơ còn thay đổi về “hình thức”
nữa. Cô khoe: “Em mới đi thẩm mỹ viện, nâng mũi hết 25 triệu đồng,
sửa mắt hết 10 triệu đồng. Sáng nào em cũng tập thể dục cho ốm bớt.
Bây giờ thấy thích ăn gì là em ăn, thích mặc đẹp là em mặc. Tội chi
mà phải đày đọa thân mình, ky cóp để chúng lừa đảo?
Mơ là một người thận trọng. Chẳng những cô giữ tờ giấy vay nợ của
T. rất kỹ mà còn thu thập tất cả những chứng cứ cho thấy T. lừa
đảo, lấy tiền của cô gửi về cho vợ ở quê. Sau đây là một số tin
nhắn mà vợ của T. đã gửi cho cô trong điện thoại di động được cô
giữ lại:
– “Mày ngu lắm. Mày đưa cho chồng tao 715 triệu đồng, chồng tao gửi
về cho tao. Tụi tao không liên lạc gì với ngân hàng nên mày chẳng
có chứng cớ nào kiện cáo được đâu. Đừng có nghĩ đến chuyện kiện cáo
nữa, tao kiện ngược lại mày về tội vu khống là chết đấy”
– “Mày trông thấy tao rồi đó! Xinh đẹp, khôn ngoan, học thức, nên
chồng tao chỉ yêu quý tao chứ đâu có để ý đến mày, quen mày chỉ là
để lấy tiền cho tao mà thôi”.
– “Mày thấy tao nói có đúng không? Đúng rồi thì suy nghĩ kỹ đi,
đừng mong đòi lại tiền nữa. Đời con gái của mày chồng tao đã phá
nát. Tiền của mày chồng tao giữ hết. Nghe đâu tiền đó mày định xây
nhà cho mẹ con mày phải không? Vậy biết thân phận thì im lặng đi,
nếu không tao tìm đến nhà mách với mẹ mày, kể với hàng xóm láng
giềng, mẹ mày đau tim mà chết”.
Theo các luật sư, những chứng cớ đó rất có lợi cho Mơ khi kiện cáo.
Kết luận: Có thể nói Mơ là một người khôn ngoan, thận trọng. Nhưng “khôn ba năm, dại một giờ”, trao tiền cho một kẻ chẳng ra gì đã là cái dại, nếu tự tử chết để
lại mẹ già chẳng ai nuôi dưỡng thì càng dại hơn nữa. Về phần tên
T., nếu bị đưa ra tòa, với giấy vay nợ rành rành như vậy, bắt buộc
gã phải trả lại tiền cộng với số lãi 9%/năm, có khi còn bị kỷ luật
quân đội nữa. Hễ nghe tin bị Mơ kiện là gã sẽ tự động đem tiền đến
trả. Hắn khôn chứ không ngu đến mức để bị Mơ kiện, sẽ bị kỷ luật.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen