lớn bậc nhất thế giới sắp vận hành ở miền Tây.
By on July 9, 2016Nhà máy giấy Hậu Giang đang trở thành câu chuyện thời sự ở miền
Tây. Nhắc đến nó, nhiều người rùng mình, khi biết nó sẽ vận hành
vào cuối năm nay. Vì sao nhà máy giấy này đã bắt đầu xây từ gần 10
năm nay, mà giờ người miền Tây mới sợ?
Nhà máy giấy Hậu Giang đặt ngay sát sông Hậu.
Trước nguồn tin Nhà máy giấy Hậu Giang (nằm trong cụm công nghiệp
Phú Hữu A, xã Phú Hữu A, huyện Châu Thành, tỉnh Hậu Giang) sẽ đi
vào hoạt động cuối năm nay, nhiều người tỏ ra lo ngại cư dân xung
quanh và những người sống nhờ nước trên con sông Hậu ở cả những
tỉnh khác sẽ đứng trước thảm họa.
Anh Trần Văn Tí (tài xế, ngụ thị trấn Mái Dầm, ngay sát xã Phú Hữu
A) chia sẻ: “Phía nhà máy “ém” tin tức dữ lắm! Nghe đâu hóa
chất rò rỉ, gây sự độc hại. Mấy ngày nay, người làm việc trong nhà
máy lo sợ, bỏ việc nhiều lắm !”.
Nguồn tin mà anh Tí nói chỉ mới là tin đồn, chưa có cơ quan chức
năng nào khẳng định cả.
Nhưng từ tin đồn này cũng có thể hiểu rằng: người dân đang rất lo
sợ việc nhà máy giấy đi vào hoạt động. Và nếu tin tức càng bị
bưng bít, người dân càng hoang mang hơn.
Bởi ngày 23/6 vừa qua, khi được hỏi trong cuộc họp báo về các hóa
chất, số lượng hóa chất… mà nhà máy sẽ sử dụng khi hoạt động, lãnh
đạo nhà máy né tránh không cung cấp.
Người dân lo sợ do quá gần nguồn nước, nhà máy giấy sẽ gây ô nhiễm.
Đã hóa chất là không an toàn với môi trường. Mà nước thải sẽ xả
thẳng ra sông, càng giấu, người dân càng lo sợ!
Dự án nhà máy giấy này gồm 2 hạng mục chính: Nhà máy sản xuất bột
giấy tẩy trắng, công suất 330.000 tấn/năm, và nhà máy sản xuất giấy
cứng bao bì cao cấp, công suất 420.000 tấn/năm. Đây là 1 trong 5
nhà máy giấy lớn nhất thế giới.
Tuy nhiên các nhà máy sản xuất giấy, hóa chất, thép… được xếp vào
loại báo động, vì chất xả thải độc hại ra môi trường, càng lớn càng
sợ! Công nghiệp giấy được xếp vào loại gây ô nhiễm còn hơn cả công
nghiệp khai khoáng, bởi phải khai thác các nguồn cellulose tự
nhiên (rừng), sử dụng nhiều chất tẩy (độc hại) trong quá trình sản
xuất.
Đặc biệt, việc tái chế giấy như nhà máy ở Hậu Giang càng thải ra
nhiều chất độc hại, nguy hiểm nữa …
Liệu cơ quan chức năng có giám sát nổi việc xả thải của Nhà máy
giấy Hậu Giang? Thực tế, các nhà máy chế biến thủy sản ở miền Tây
đều có xây dựng hệ thống xử lý nước thải, nhưng rất nhiều nơi lén
lút xả thẳng ra sông.
Chỉ khi cơ quan chức năng kiểm tra, họ mới vận hành hệ thống xử lý
để qua mắt.
Một cán bộ cảnh sát môi trường của TP. Cần Thơ cho biết: “Vận hành
đúng và đều đặn hệ thống xử lý, tùy quy mô, phải mất hàng tỷ, thậm
chí hàng chục tỷ đồng mỗi tháng. Vì lợi nhuận, họ “tiết kiệm” nên
xả luôn nước thải chưa qua xử lý”.
Giả như nhà máy này làm đúng cam kết, như gã Chung Wai Fu (Tổng
Giám đốc đơn vị này) cho biết, nước thải từ nhà máy có chỉ số các
chất độc hại rất nhỏ.
Nhưng với tổng lượng nước thải của nhà máy giấy xả ra môi trường là
10.000m3/ngày đêm, nhỏ cũng tích thành lớn và sông Hậu lãnh đủ!
Nước sinh hoạt của người dân các tỉnh như: An Giang, Đồng Tháp, Cần
Thơ, Sóc Trăng, Hậu Giang, Trà Vinh lại lấy từ chính sông Hậu.
Nhưng nguy hiểm nhất là cá tôm.
“Nhà máy giấy xả thải xuống hạ lưu, nhưng cũng sẽ tống ngược lên
thượng lưu theo thủy triều, ảnh hưởng cả vùng nuôi cá tra trên sông
Hậu.
Thậm chí, cây trồng sử dụng nước này tưới lâu ngày cũng không an
toàn, vì những chất thải nguy hiểm”, một nhà Khoa học nhận định.
Nhưng vì sao bây giờ mới lo sợ?
Giờ đây, khi hàng triệu người dân miền Tây đang “run rẩy” vì nhà
máy giấy, có người đặt vấn đề: “Vì sao nhà máy xây gần 10 năm,
không ai lên tiếng? Đến khi nhà máy sắp hoạt động, lại nói phải
ngừng vì sợ, ai đền bù cho nhà đầu tư?”.
Thực ra, ngay khi nhà máy vừa khởi công, dư luận đã lên tiếng!
Trong năm 2007, Cục Lâm nghiệp từng kiến nghị Thủ tướng xem xét, có
thể cho dừng dự án này.
Nhiều công trình vẫn đang tiếp tục được thi công.
Một phần nội dung văn bản số 1311/CV- SDR do Cục trưởng Cục Lâm
nghiệp CS khi đó, tên Nguyễn Ngọc Bình, ký ngày 6/9/2007, báo cáo
lên Bộ trưởng Bộ NN&PTNT CS Cao Đức Phát: “Có thể đề nghị Thủ
tướng Chính phủ CS cho dừng ngay việc xây dựng nhà máy giấy, và bột
giấy Lee & Man, khi còn chưa muộn để cứu lấy vùng ĐBSCL, và
nguồn tài nguyên vô cùng quý của tổ quốc ở khu vực này”.
Cũng theo văn bản này, Cục Lâm nghiệp CS cho rằng: “Vùng đặt nhà
máy là vùng trũng nhất khu vực nên rất khó rửa trôi một khối lượng
soude lớn (để sản xuất một tấn giấy cần 50kg soude làm chất tẩy, và
nếu quy theo công suất thì sẽ có 28.500 tấn soude đổ ra môi trường
hàng năm, từ nhà máy giấy, và bột giấy của Hậu Giang).
Nếu đổ ra sông Hậu và biển thì sẽ tiêu diệt nguồn thủy sản ở sông
và biển phía Nam, đồng thời ảnh hưởng đến nuôi trồng thủy sản trong
khu vực ĐBSCL…
Một điều chắc chắn là khi nhà máy đi vào hoạt động sẽ gây ô nhiễm
môi trường nặng nề, và hủy hoại môi trường sống ở ĐBSCL”.
Toàn cảnh nhà máy giấy Hậu Giang bên bờ sông Hậu.
Thời đó, Hậu Giang mới chia tách. Việc thu hút được dự án nhà máy
giấy với kinh phí 1,2 tỷ đô la Mỹ là niềm hãnh diện của Hậu Giang,
bởi TP. Cần Thơ sầm uất ngay cạnh còn chưa có được dự án nào “đồ
sộ” như thế.
Bí thư CS Tỉnh ủy Hậu Giang khi đó, tên Nguyễn Phong Quang, bất
chấp mọi hậu quả quyết tâm bảo vệ “trái bom hóa chất” này.
Hắn cho đại diện nhà máy tổ chức hội thảo, cam kết, phân bua,
mời hàng loạt cán bộ sang TC, vừa du lịch vừa quan sát nhà
máy bên đó…
Chủ nhà máy hứa vậy cũng êm tai, “đối xử” cũng “tốt”… nên cơ quan
chức năng và dư luận dần nguôi ngoai.
Nhưng vì sao bây giờ người ta sợ nhà máy giấy này? Đó là do vụ cá
chết ở miền Trung khiến người dân miền Tây lo sợ thảm họa môi
trường cũng xảy ra tại nơi đây. Hơn nữa, miền Tây là vựa lúa, vựa
cá tôm lớn nhất nước.
Nếu nước sông bị ô nhiễm hóa chất, thì mức độ ảnh hưởng còn khủng
khiếp hơn nhiều.
Đợt hạn mặn vừa qua, miền Tây thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng chỉ vì
thiếu nước. Hàng trăm ngàn hộ dân thiếu nước, có khi phải mua mỗi
mét khối nước với giá hàng trăm ngàn đồng. Nước quý lắm!
Bởi vậy, khi “trái bom hóa chất” là nhà máy giấy luôn đe dọa nguồn
nước của con sông Hậu bất cứ lúc nào. Cơ quan chức năng và chủ nhà
máy trấn an: “An tâm, chúng tôi kiểm soát tốt !”.
Nhưng người dân vẫn cần một sự đảm bảo vững chắc hơn nữa cho an
toàn môi trường nước sông Hậu, thay cho những lời hứa suông.
Lợi ích khi nhà máy giấy đi vào hoạt động?
Khi nhà máy giấy này đi vào hoạt động, người được lợi trước hết là
chủ đầu tư – nhà sản xuất. Cũng sẽ có khoảng 750 lao động địa
phương có công ăn việc làm.
Còn Nhà nước những năm đầu sẽ thu ngân sách chẳng bao nhiêu (chỉ
khoảng 12 triệu USD/năm).
Như vậy, cái lợi nhờ Nhà máy giấy Hậu Giang quá nhỏ, còn nỗi lo thì
trăm bề. 12 triệu USD thu ngân sách của Hậu Giang nhờ nhà máy giấy
– tương đương chưa tới 300 tỷ/năm. Nhưng chỉ cần “mất” nguồn nước
2-3 tháng như vừa qua, người miền Tây đã mất hàng ngàn tỷ đồng!
Nhà máy giấy nên đặt ở nơi thích hợp với nó, đừng đặt ở vùng trũng
nhưng rất trù phú miền Tây, vùng mà hàng triệu người dân sống nhờ
sông nước!
Bộ trưởng Bộ TN-MT CS Trần Hồng Hà đã chỉ thị tiến hành thanh tra,
xem xét, và đánh giá việc chấp hành pháp luật về bảo vệ môi trường
đối với Công ty TNHH Giấy Lee & Man Việt Nam.
Đoàn thanh tra sẽ tiến hành công bố quyết định thanh, kiểm tra vào
ngày 30/6 và bắt đầu thực hiện công việc từ ngày 1/7.
- Đảng cs VN bánước hãy đi chết đi!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen