Nguyễn Đình Cống: Xin chào các bạn. Xin gửi đến các bạn thư của Trần Lực để tham
khảo. Trước đây Hồ Chí Minh đã nhiều lần lấy bút danh Trần Lực và
có một nghệ sĩ tên Trần Lực thường đóng vai Hồ Chí Minh trong một
số phim, kịch.
Trần Lực
4-6-2005
Kính thưa các cụ lão thành cách mạng – những người đảng viên Đảng
Lao động VN năm xưa đã có công đầu trong cuộc cách mạng tháng tám,
giành lại độc lập tự do cho dân tộc; kính thưa các vị tướng tá và
các cựu chiến binh đã từng là những anh bộ đội cụ Hồ làm nên thiên
sử vàng Điện biên phủ ,thưa các anh chị em đảng viên của Đảng CSVN
– những người trung thực, liêm khiết, vẫn còn lo lắng đến vận mệnh
của đất nước và dân tộc. Với tất cả tấm lòng kính trọng và khâm
phục của mình và cùng với tâm trạng đầy bức xúc trước hiện trạng
của Đảng CSVN tôi xin phép được nói một lời thẳng thắn như sau:
Chắc các vị càng ngày càng nhận ra rằng Đảng CSVN bây giờ đã khác
rất xa với Đảng của ngày xưa mà các vị là những người đại diện.
Đảng đang từng ngày trở nên thối nát mục ruỗng và mất hết niềm tin
trong nhân dân trong đó có cả các vị. Dù cho Đảng bằng bộ máy cường
quyền vẫn giữ cương vị lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối đối với đất
nước, nhưng Đảng đã đi ngược lại nguyện vọng và lợi ích của dân tộc
(Độc quyền tự do tư tưởng và báo chí; thực thi chính sách bắt bớ
đàn áp những người bất đồng chính kiến, đấu tranh cho tự do và dân
chủ; đàn áp tôn giáo, muốn lồng sự chỉ đạo của Đảng vào các tôn
giáo đã tồn tại trong lòng dân tộc trước Đảng từ bao đời nay; cắt
đất cắt biển cho ngoại bang).
Một Đảng như thế không thể đại diện cho dân tộc và đất nước này
được nữa rồi. Đảng đã thoái hoá biến chất vì đại đa số các đảng
viên nhất là đảng viên có chức có quyền kể cả một số người lãnh đạo
cao nhất đã trở thành những tên sâu mọt chỉ biết đục khoét. Đảng
vẫn rêu rao chống tham nhũng, nhưng chỉ là nói suông, càng chống,
tham nhũng lại càng nhiều và hầu hết những trường hợp tham nhũng bị
báo chí phanh phui và pháp luật xử lý đều là các đảng viên có chức
có quyền của Đảng như Uỷ viên trung ương, Bộ trưởng, Thứ trưởng,
Các Tổng và Phó tổng Giám đốc các Công ty quốc doanh, các vị chức
sắc ở các tỉnh và thành phố; ở khắp các địa phương trong cả nước đã
hình thành nên bọn cường hào ác bá mới, bọn cửa quyền chuyên ăn
tiền hàng ngày ức hiếp dân thường khiến lòng dân rất oán hận.
Đảng đã trở thành một lực lượng độc tài, coi thường mọi ý kiến của
nhân dân, phớt lờ những lời tâm huyết của chính những đảng viên
trung thực của mình và trong nhiều trường hợp cụ thể đã phản bội
lại họ, đã loại trừ họ không thương tiếc (Thư Gửi Bộ CT và Trung
ương Đảng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, 3 lá thư của Thượng tướng
Nguyễn Nam Khánh, Thư gửi TƯ Đảng của các tướng Phùng Thế Tài,
Hoàng Minh Thảo, Lê Tự Đồng, 2 lá thư của các ông Đồng Văn Cống,
Nguyễn Văn Thi, Phạm Văn Xô và thư của rất nhiều vị lão thành CM
khác gửi lên các cấp lãnh đạo đảng đã bị cố tình lờ tịt). Chính
những người lãnh đạo cũ của Đảng nay đã về hưu (các ông Võ Văn
Kiệt, Trần Bạch Đằng, Nguyễn Đức Tâm, Hoàng Tùng, Trần văn Hà, Lê
Đăng Doanh…) cũng phải thú nhận trên báo chí những khiếm khuyết rõ
ràng của chế độ độc tài Đảng trị và sự suy thoái của Đảng.
Thử hỏi những người chính trực, trung thực, liêm khiết, có tâm
huyết đối với đất nước và dân tộc, sao còn có thể đứng được trong
đội ngũ của một đảng như thế? Sao còn có thể đứng trong cùng một
đội ngũ với những kẻ tham tiền, tham quyền, bọn sâu mọt hại dân hại
nước? Sao còn có thể đứng trong cùng một đội ngũ với những kẻ chỉ
biết ngậm miệng ăn tiền, không thèm đếm xỉa đến những ý kiến tâm
huyết, cố tình bưng bít sự thật và mở miệng ra là nói dối? Tôi cho
rằng lúc này đây chính là lúc phải dứt khoát từ bỏ cái Đảng đã
thoái hoá biến chất ấy. Từ bỏ nó chính là tỏ rõ khí phách hiên
ngang của những chiến sĩ cách mạng oai hùng năm xưa, chính là luôn
trung thành với những gì mà mình đã mơ ước và cống hiến cho đất
nước và dân tộc từ thuở ban đầu; từ bỏ nó dứt khoát chính là đáp
ứng với lòng dân đang mong mỏi giải phóng họ khỏi ách nội xâm
(“Autocolonialisme”), xây dựng một đất nước tự do dân chủ thực sự,
nhanh chóng vượt qua được khoảng cách tụt hậu, sánh vai cùng bè bạn
hội nhập vào thế giới ngày nay.
Kính thưa các cụ, các bác, và các anh chị em. Hơn mười năm trước
đây tôi từng là một đảng viên của Đảng CSVN, tôi chẳng hề có khuyết
điểm gì đối với đảng nhưng tôi đã tự nguyện ly khai, từ bỏ nó để
trở thành người ngoài đảng. Lúc đó tôi cũng có nhiều băn khoăn trăn
trở, tôi cũng đã bị coi là rời bỏ đội ngũ, nhưng tôi đã dứt khoát
và lúc này đây tôi thực sự yên tâm vì mình đã có một quyết định
hoàn toàn đúng đắn. Tôi nghĩ rằng việc từ giã đảng do bất đồng
chính kiến, do mục đích của đảng không còn phù hợp với mình hoặc do
cái đảng ấy đã mất hết tư cách và phản bội mình, sẽ là điều hoàn
toàn bình thường và tự nhiên ở các nước có truyền thống dân chủ
cao, bởi lẽ mọi người tự nguyện tham gia thì cũng có quyền tự
nguyện rời bỏ, không ai có thể ép buộc. Song ở đất nước ta hiện nay
chế độ độc quyền độc đảng sẽ gây nhiều cản trở phiền toái cho việc
từ bỏ đảng, nhưng chúng ta đã có nhiều tấm gương dũng cảm ly khai
như Trung tướng Trần Độ, như các ông Nguyễn Hộ, Lê Hồng Hà, Trần
Dũng Tiến, Vũ Cao Quận, nhà báo Nguyễn Vũ Bình và rất nhiều người
khác mà tôi không thể nêu hết.
Họ là những người đi trước thời đại. Họ đã thức tỉnh chúng ta, họ
là tấm gương sáng mãi của những người tử tế và lương thiện. Một vài
người từ bỏ đảng có thể bị đảng gây sức ép hoặc trù dập, vài ba
chục cũng sẽ như vậy, nhưng khi con số đó đã lên đến hàng trăm hàng
ngàn, thậm chí hàng vạn người ly khai thì cái đảng ấy sẽ phải tự
hiểu ra rằng, nó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa đối với chính các đảng
viên của mình, chứ chưa nói đến toàn thể nhân dân Việt nam. Chính
vì lẽ đó mà Đảng CSVN sẽ không bao giờ làm và không dám làm cái
việc công khai trưng cầu ý kiến toàn đảng toàn dân cho nền dân chủ
của đất nước như nhà dân chủ trẻ tuổi Phương Nam đã lên tiếng đề
nghị.
Bộ máy lãnh đạo độc tài của ĐCS VN đang ở vào một tình thế tiến
thoái lưỡng nan, và họ đã chọn con đường bằng mọi cách giữ ghế, giữ
quyền lực để giữ quyền lợi cá nhân. Để làm việc ấy họ luôn luôn hù
dọa nhân dân về những thế lực thù địch chống đối bên ngoài với
những “diễn biến hòa bình” và “đa nguyên đa đảng” mà không hiểu
được rằng, chính vì đi ngược lại lợi ích và nguyện vọng của nhân
dân nên “đa đảng đa nguyên” “diễn biến hòa bình” sẽ từ trong nội bộ
đảng, từ cái đầu của mỗi đảng viên đi ra chứ không từ đâu khác.
Thưa các Cụ các Bác, các Vị và các anh chị em kính mến, để kết thúc
bức thư ngỏ này tôi xin được bày tỏ một lời kêu gọi dù là rất nhỏ
nhoi của mình – một cựu đảng viên, một công dân của nước Việt nam
chỉ muốn nói lên một sự thật – sự thật có thể gây mất lòng: Lúc này
đây hơn bao giờ hết, những Đảng viên Đảng CSVN còn có tâm huyết,
còn có lòng với đất nước và dân tộc cần phải khảng khái và dứt
khoát tuyên bố rằng: “Đảng của chúng tôi phải là một Đảng khác, nó
không thể là cái Đảng như bây giờ được và nhất thiết chúng tôi
không thể đứng trong đội ngũ của một Đảng như thế!”
Thái độ đó chính là thái độ của những người tử tế và lương thiện,
biểu lộ rõ ràng sự phân biệt phải trái, trắng đen, không thể lẫn
lộn mình trong trạng thái bùng nhùng của đảng hiện nay. Chắc chắn
thái độ đó sẽ đáp ứng được lòng mong mỏi đã từ lâu của nhân dân ta
trong và ngoài nước.
Kính thư, Hà nội 4.6.2005
Trần Lực
__._,_.___
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen