TRẦN VĂN BÁ VÀ CÁC LIỆT SĨ YÊU NƯỚC
bị cộng sản ám sát từ ngày 8 Tháng Giêng năm 1985
Khơi dậy tiếp ngọn lửa hồng Nhựt Tảo
Noi gương hào khí liệt sĩ Kiên Giang
Cựu Chủ tịch
Tổng hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris, ông Trần Văn Bá bị bắt đêm 11 tháng Chín năm 1984 tại vùng An Xuyên và Bạc Liêu
(hai tỉnh Nam Phần Việt Nam Cộng Hòa). Ngày 18 tháng Mười Hai, cộng
sản kết án tử hình 5 tù nhân yêu nước Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân, Hồ Thái Bạch, Mai Văn Hạnh và Huỳnh Vĩnh
Sanh. Ông Trần Văn Bá từ chối ký tên xin ân xá. Cộng sản cải án tử hình
ra tù chung thân cho hai ông Mai Văn Hạnh và Huỳnh Vĩnh Sanh có
quốc tịch Pháp.
Do cuộc vận
động của cộng đồng người Việt tị nạn, các tổ chức quốc tế bênh vực
Nhân Quyền và nhiều nước dân chủ trên thế giới, cùng chính phủ Thụy
Sĩ, đã đồng thanh phản đối các bản án tử hình bất công và vô nhân
đạo. Sợ công luận bất lợi có thể lan ra trên thế giới, các lãnh
chúa bạo quyền Hà Nội đã ra lệnh khẩn cấp hạ sát ba tử tù Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân và Hồ Thái Bạch trước bình minh ngày 8 tháng Giêng năm 1985 :
Sài Gòn của chúng ta
Nặng trĩu những vầng mây tang
Dưới vòm trời Yên Bái
Nửa thế kỷ sắt máu trôi qua
Từ thực dân tới cộng sản
Đem súng đạn Trung Sô
Thay cho máy chém
Nhắm bắn Anh Em
Quân cuồng tín nhắm bắn
Trái tim linh hồn
Miền Nam Việt Nam bất khuất
Giặc bao giờ hiểu được vì sao
Khủng bố chẳng làm nao núng
Niềm Tin của chúng ta
Ở ngày mai
Nơi tương lai đất nước (…)*
Đó là một
biến cố đau thương, một ngày phẩn uất, không thể nào quên đối với
Người Việt Nam tị nạn cộng sản. Từ ấy, cứ đến Ngày 8 tháng Giêng
mỗi năm, nhớ lại Ước Mơ của Anh Em, Ước Mơ của những người Việt Nam
yêu Nước thương Dân, biết xót thương và biết can trường.
Ước Mơ với
lòng tin nơi con người và đất nước. Lòng tin như những ngọn nến,
những vì sao long lanh trong đêm tối lịch sử dân tộc. Nhưng sẽ soi
đường cho hàng hàng lớp lớp những người nô lệ cùng đứng lên và đi
tới. Ước Mơ được ‘‘sống một mùa Xuân – Xuân Việt Nam’’ lúc chồi non lá biếc trên những nhánh cành mặt trời Tự Do đua
nhau mọc lại. Ước Mơ với những em bé chăn trâu phất cờ lau thay ‘’cờ sao vàng chìm giữa biển máu’’. Ước mơ với những người chị những người em gái ‘’không còn quên mái tóc thề’’, ‘’Giấu nhan sắc giấu hồn quê trong lòng’’. Ước mơ vì đồng bào không muốn thấy nữa ‘’Vô duyên cờ đỏ búa liềm’’, ‘’Ai treo rũ xuống trước thềm nhà ta’’ . Ước mơ với hàng triệu người vượt biển đã quay nhìn lại lần
cuối :
Mặt trời vừa lặn trên biển Đông
Ta quay nhìn lại phút sau cùng
Việt Nam một chút dung nhan ấy
Dẫu xa ngàn năm còn đứng trông
Em vẫn đợi anh, bạn đợi ta
Nuôi trong lòng nỗi nhớ vô bờ
Niềm tin địa chấn nào lay chuyển
Đối diện tay trần với chiến xa
Giặc cướp được
đâu chiếm được đâu
Ta mang theo đi khắp tinh cầu
Quê hương tình cảm trung trinh ấy
Xa nhau để tìm thấy gần nhau (…)
Mẹ yêu thương ơi không khóc nữa
Nước mắt dành cho mùa đoàn viên
Đau khổ nẩy mầm thành cây lúa
Các con về vàng chói cánh đồng (…)
Ước Mơ ngay cả trước khi bức tường ô nhục Bá Linh bị xô ngã, kéo
theo sự sụp đổ của Khối Liên Sô – Đông Âu, thành trì phe xã hội chủ
nghĩa của đảng cộng sản xã hội đỏ đen Hà Nội :
Chúng ta còn Đông Âu
Ba Lan Hung Tiệp Lỗ
Chịu đựng mãi được sao
Cảnh lầm than niềm tủi nhục
Kiếp người nào khác ngựa trâu.
Sẽ tước búa đoạt lấy liềm
Hạ cây cờ cộng sản
Búa đập nát bức màn sắt
Liềm cắt đứt xích xiềng
Cây cờ cộng sản đẽo thành cán bút
Dây thép gai mài giũa làm ngòi
Lá cờ cộng sản tẩy ra màu giấy trắng
Mai sau con em cắp sách đến trường
Học lại Tình tự Quê hương Lịch sử.
Chúng ta còn bằng hữu
Đông đảo như muôn trùng sao
Kề vai lấy đà nâng cao hy vọng
Gom góp từng tia sáng
Chấp nối từng cánh tay
Nhen nhúm từng hơi thở
Hy sinh trong âm thầm. (…)
Ước Mơ của Anh Em, những người hậu sinh nung nấu tinh thần Yên Thế
và Yên Bái, Kiên Giang và Nhựt Tảo, tinh thần Hoàng Sa 19 tháng
Giêng năm 1974 :
Một ngày một tháng năm nào
Sẽ đến phải đến
Từ Trường Sơn ngó ra biển Đông
Ngân Hà còn lấp lánh
Hồn thiêng núi sông
Mãi mãi thao thức
Giọng ai vừa ngâm nga
Bài thơ Nguyễn Du
Như xâu chuỗi ngọc
Bàn tay ai nâng niu.
Dưới làn mưa bụi sương
Đang nhún nhảy
Trên từng lá cỏ
Trên từng sợi tóc
Trên từng mi mắt
Nằm im gởi trái tim
Theo nhịp trống đồng giữa lòng đất
Lời hịch xưa xa vọng về
Báo hiệu mùa Xuân.
Rồng bay ngang thành Cổ Loa
Từ chóp đỉnh ngọn trời xanh Tiền Sử
Bát ngát Thái Bình Dương
Dòng suối Lạc Việt
Không ngừng đổ xuống
Cuốn trôi cuốn phăng đi
Những tượng đồng bạo chúa
Những lăng tẩm hung thần
Cả guồng máy áp bức
Cả tập đoàn thái thú bất nhân...
Ước Mơ của Anh Em, như Ngụy Văn Thà chết cho quê hương :
Trần Văn Bá
Lê Quốc Quân
Hồ Thái Bạch
Và anh em đồng đội
Vô danh
Vừa tuẫn tiết
‘’VIỆT
NAM MUÔN NĂM’’
Những
tiếng hô sau chót
Dù
máu tươi thuốc súng đã quánh khô
Ngực cháy bỏng lửa đạn
Nhưng vẫn nghe âm vang
Giữa những tiếng tru tưởng như bầy lang sói
Còn tiếng vỗ tay ngụy hòa phản bội.
Ước Mơ của Anh Em. Những người sống sót có mặt trong chuyến hành hương trên các nẽo đường Việt Nam không còn bóng
hận thù. Đến sau, chúng tôi cúi hôn từng lớp đất, nâng niu từng hòn sỏi, hỏi nhỏ từng
nhánh cây và bước nhẹ sau từng dấu chân. Cùng lắng nghe từng đợt sóng biển Đông mặn nồng muối cát, từ những đảo xa vẫn mang tên Tổ Quốc đã trao cho lúc mới sơ sinh.
Tiếng sóng nước mắt kết tinh triệu linh hồn mất tích vỗ về bờ bến chín cửa sông, bãi biển quê ta ngàn năm còn đứng đợi.
Chúng tôi góp nhặt những hột ngọc minh châu, từ khóe mắt người hành hương nào đến trước chúng tôi đã đánh rơi hay bỏ quên. Ước Mơ của Anh Em.
Trong trí nhớ còn những lời mẹ ru con ầu ơ tiếng võng ‘’Ở lại với Sài Gòn dầu biết mai sẽ mất, Cửa sổ thành phố như điệp trùng lỗ mắt đen’’. Xin cảm nhận và trân quý những lời bông hoa thầm kín, dưới những chùm lá cỏ long lanh từng giọt sương mai hồng. Xin được nói lên và viết ra, sẽ
làm chứng cho Anh Em trước lịch sử Việt Nam tương lai :
Ước Mơ của Anh Em
Đẩy lùi tội ác
Soi thấu đêm đen
Đang phủ trùm thiên đường chết
Quê hương tù ngục lưu đày
Biết bao oán thù chờ cởi bỏ
Biết bao vết thương sâu chưa khâu vá
Ước mơ của Anh Em
Nhổ bật rễ bất công
Vun bón mầm Nhân Ái
Tâm sự không còn dây leo sợ hãi
Cây Hòa bình thơm nức trái Tự do.
Cho Bình minh của chúng ta
Hân hoan xòe cánh
Cho bầy bồ câu trắng
Đến đậu bờ vai đàn trẻ thơ
Khoan thai gõ nhịp
Cho đôi chim sơn ca
Thôi rụt rè cất tiếng hót
Cho những búp sen thanh khiết
Vươn lên từ đầm lầy
Giữa ngút ngàn điệp trùng bông lúa
Nở rộ thành những gương mặt Người.
*Niềm Tin của chúng ta – Đêm Vượt Biển – Con Đường Ta Đi – Sài Gòn của chúng tôi. (thơ NHBV)
Ngày 8 tháng Giêng năm 2016, chúng tôi thắp Nén Hương Lòng Tưởng Nhớ ba Liệt sĩ Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân, Hồ
Thái Bạch và tất cả những Người Yêu Nước đã hy sinh hay mất tích,
được biết tên hay còn vô danh.
Và xin được gởi đến quý bạn đọc bài thơ Hồn Thiêng Sông Núi của thi hữu Nguyên Hoàng Bảo Việt, như một Nén Hương Lòng Tưởng Nhớ…
Hồn Thiêng Sông Núi
Tưởng nhớ Trần Văn Bá và các Liệt Sĩ
Núi mãi trầm tư ngó xuống đồng
Bạn về thành phố bên kia sông
Trao giùm lá thư mình chép vội
Nội ngoại bà con đỡ nhớ mong
Giữa trái tim ương hạt ước mơ
Bông lúa chen bông lau dựng cờ
Ngày lên đường hẹn ngày sẽ đến
Nước Việt của người Việt tự do
Niềm tin nào đem so gang thép
Đường xa dấn bước chí không sờn
Giặc thờ Trung Sô quên tổ quốc
Ta giữ nguyên tình nghĩa sắt son
Khói trắng vườn cau ai đốt lá
Bâng khuâng hương lửa tối gia đình
Thao thức người đi tìm lịch sử
Sao trên rừng vì sao long lanh
Kín đáo bờ tre nhìn tríu mến
Giọng nói như che giấu ngậm ngùi
Qua mấy nhịp cầu vùng tạm chiếm
Gần nhau mà tưởng quá xa xôi
Thương cảm hai triệu người bỏ nước
Vượt bình yên hay chết hãi hùng
Ở lại sống cuộc đời súc vật
Khổ sai tập thể tù tập trung
Sáng tháng giêng gió lùa buốt lạnh
Tin cầm tay nửa muốn hồ nghi
Ác mộng thấy sơn ca gãy cánh
Không gian dầy đặc khối mây chì
Giặc say tra tấn - quân cuồng tín
Trói siết anh em sát bức tường
Đứng trước mũi súng vẫn điềm tỉnh
Thiên đường đỏ đâu bằng quê hương
Mùa tang núi cũng tan thành lệ
Sông quặn đau lòng Mẹ Việt Nam
Bay từ Yên Bái về Yên Thế
Sài Gòn nghe tiếng Chim gọi Đàn.
Nguyên Hoàng Bảo Việt (1985)
Genève ngày 8 tháng Giêng 2016
Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Ligue vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse
Vietnamese League for Human Rights in Switzerland
*Ghi lời ban Biên tập LHNQVN-TS cảm ơn Tổ chức TrầnVănBá.org (di ảnh liệt sĩ Trần Văn
Bá)
và
nhà báo nhiếp ảnh ở Paris (ảnh Lễ Tưởng Niệm Trần Văn Bá giữa thủ
đô Pháp).
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen