Ngày
10/11/2015, lại thêm một chấn động về chủ nghĩa thực dụng đang tung
hoành trong nền du lịch “đậm đà bản sắc dân tộc” ở Việt Nam: câu chuyện
một phụ nữ Anh bị đòi tiền chuộc chiếc máy ảnh mà chị làm rơi ở Quảng
Bình được tường thuật lại trên báo Anh Daily Mail. Ngay lập tức, bài báo
này nhận được rất nhiều bình luận từ độc giả trên khắp thế giới.
Rất nhiều ý kiến chê trách lòng tham của người Việt.
Nhiều độc giả tỏ ra hoàn toàn không hài lòng về Việt Nam bởi “một đất nước đầy rẫy trộm cắp” và nạn vòi tiền du khách diễn ra phổ biến, và nói sẽ không quay trở lại.
“Thật đáng buồn, du khách ở Việt Nam bị coi như những cây ATM di động”, độc giả có nickname “EvilPoppet” của Australia bình luận.
‘Những tên cướp biển Viking’
Transtroemer
là một người đàn ông Thụy Điển gần năm chục tuổi, khuôn mặt với bộ râu
quai nón nhộn nhạo luôn phảng phất vẻ hóm hỉnh. Vào lần thứ hai cùng gia
đình du lịch đến Việt Nam, ông đã không còn được hưởng cái thú đi dạo
yên bình như lần trước. Vợ ông, vốn
quen phong cách phụ nữ Bắc Âu với cái túi xách trễ nải mà “không khép
thật chặt khuỷu tay”, đã bị hai kẻ đi xe gắn máy lao lên lề đường giật
mất cái túi. Vào lúc ấy, gia đình họ đang hớn hở tắm mình trong cái nắng
nhiệt đới.
Cảnh tượng quá đỗi kỳ quái đó lại diễn ra ngay tại một trong những đường phố đẹp nhất ở trung tâm Sài Gòn.
Cả
gia đình Transtroemer đứng như trời trồng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phải sau vài ngày và khi đã trấn tĩnh lại, ông mới buột ra: “Trước khi
xin visa du lịch vào Việt Nam năm nay, tôi đã nghe sứ quán cảnh báo về
nạn cướp giật. Bạn bè của tôi, những người đã ít nhất một lần đến Việt
Nam, cũng cho những lời khuyên. Nhưng không ngờ ở đây lại bị cướp táo
bạo đến thế. Không khác gì những tên cướp biển Viking...”.
Đúng
là một ví von hóm hỉnh. Nhưng trong lúc ông khách du lịch Thụy Điển cố
tỏ ra hài hước để trấn an những người bạn Việt, chính người bản xứ lại
càng có lý do để chua xót.
Đã
không chỉ một lần họ được nghe những người bạn nước ngoài than thở về
câu chuyện tương tự. Cũng không chỉ một lần, bản thân họ hoặc bất cứ ai
trong số họ đã chứng kiến người thân của mình bị trộm hoặc bị cướp trắng
trợn ngay tại Thủ đô Hà Nội hay ở Sài Gòn.
Natalia
Krupskaia, một nữ du khách Nga thường đến Hà Nội kết hợp với công việc
kinh doanh cá hồi, còn ngạc nhiên một cách thành thật bởi một thành phố
có bề dày “ngàn năm văn hiến”, nhưng lại “hở ra một cái là bị mất đồ
ngay”. Với người đàn bà chịu học tiếng Việt này, thật khó hiểu là với
tình hình an ninh như thế, hàng năm Việt Nam lại có thể đón tiếp đến
trên 8 triệu khách du lịch nước ngoài - như một con số của ngành du lịch
nước này công bố mà cô không mấy tin tưởng vào độ xác thực của nó.
Cũng
đã từng vài lần đến Sài Gòn, tuy chưa lâm vào hoàn cảnh như gia đình
Transtroemer, nhưng Natalia không thể không chú ý đến không khí căng
thẳng luôn thường trực tại nhiều khách sạn tại khu trung tâm. Thậm chí
qua báo chí Việt, Natalia còn biết là hàng năm có đến hai trăm rưỡi vụ
cướp giật xảy ra tại các khách sạn trung tâm Sài Gòn, nhưng số vụ được
cảnh sát phát hiện manh mối và truy bắt được thủ phạm lại hầu như không
đáng kể.
Chỉ
mới vào tháng 10/2015 ở Sài Gòn, một công dân Đức là Sepastian Gretz
khi cùng bạn gái ra khu vực bờ kè kênh Tàu Hủ ngồi hóng mát, đã bất ngờ
có một nhóm thanh niên xông đến dùng dao chém anh bị thương, sau đó lục
túi cướp tiền và điện thoại di động, rồi tẩu thoát.
Nạn cướp giật du khách nước ngoài đã đẩy lên mức độ “chém trước cướp sau”.
Thế thì làm sao mỗi năm thành phố này có thể thu hút đến ba triệu rưởi khách du lịch nước ngoài - điều được các quan chức và doanh nghiệp du lịch Sài Gòn cho là “cứu cánh” mà có thể mang lại doanh thu đến 49.000 tỷ đồng?
Điều đáng nói là ngày càng có nhiều khách du lịch nước ngoài am hiểu về mặt trái xã hội đương đại ở Việt Nam. Cái được gọi là “văn hóa bún mắng cháo chửi” ở Hà Nội cũng đã được người ta biết đến không chỉ như một câu chuyện bông đùa.
Thế thì làm sao mỗi năm thành phố này có thể thu hút đến ba triệu rưởi khách du lịch nước ngoài - điều được các quan chức và doanh nghiệp du lịch Sài Gòn cho là “cứu cánh” mà có thể mang lại doanh thu đến 49.000 tỷ đồng?
Điều đáng nói là ngày càng có nhiều khách du lịch nước ngoài am hiểu về mặt trái xã hội đương đại ở Việt Nam. Cái được gọi là “văn hóa bún mắng cháo chửi” ở Hà Nội cũng đã được người ta biết đến không chỉ như một câu chuyện bông đùa.
‘Ghét Việt Nam’
Một nữ Việt kiều là chị Phương Thảo, sau nhiều lần trở về quê hương, đã buồn bã và chua chát: Việt Nam có gì để tự hào?
Chỉ
cần gõ lên trạng mạng tra cứu dòng chữ “tôi không bao giờ quay trở lại
Việt Nam” sẽ thấy rất nhiều bài báo hay các blog được liệt kê. Những bài
này do các blogger chuyên về du lịch viết và được đăng trên các trang
chuyên mục về du lịch nổi tiếng có nhiều người theo dõi. Một trong những
người đó có thể kể đến Nomadic Matt, Derek4real hay thậm chí trên diễn
đàn củaTripadvisor- một trang mạng chuyên cho lời khuyên đến du khách -
cũng có riêng một mục nói đến những trải nghiệm xấu ở Việt Nam.
Cũng
có đây đó các ý kiến phản biện, cho rằng họ có phần hơi phiến diện,
nhưng điều đáng buồn là số người đồng ý không hề nhỏ, và họ còn nói rằng
họ ghét Việt Nam. Không phải họ ghét người Việt mà chỉ vì ghét những gì
đã phải trải qua và chứng kiến. Điều đáng buồn là những nhận xét này
không thay đổi theo thời gian (tính từ năm 2003 cho đến 2014).
Điều
mà ai cũng nói đến - đó là sự thiếu trung thực, hay nói thẳng ra là nói
dối và lừa đảo. Ở đâu cũng có người này người kia, ở đâu cũng có vấn
nạn lừa đảo du khách, song mức độ lừa đảo và nói dối ở Việt Nam đã lên
hàng đầu. Du khách bị lừa ngay khi từ sân bay hay bến xe bước chân lên
taxi. Sự thiếu trung thực còn thể hiện ở việc du khách nước ngoài luôn
phải trả giá cao hơn người Việt Nam gấp nhiều lần. Nhiều người cho rằng
trả số tiền như vậy vẫn rẻ hơn so với nơi họ đang sống, nhưng cảm giác
bị đối xử như vậy làm cho họ cảm thấy không được tôn trọng.
Nhiều
người Việt cho rằng Tây phải bị chặt chém là chuyện thường và thậm chí
còn cho rằng Tây là những con “lợn béo”. Có thể Tây không hiểu được
tiếng Việt, nhưng họ có óc quan sát và họ thừa biết họ phải móc nhiều
tiền hầu bao để trả cho cùng một món hàng.
Những
ví dụ cụ thể được đưa ra với cả số tiền họ phải trả cho dịch vụ không
đáng có từ việc vá vỏ xe, hay kéo xe bị thủng lốp đi đến chỗ vá, cho đến
việc mua trái cây hay một lon nước ngọt, hay cả việc không có tiền thối
lại hoặc thối lại tiền thừa không đúng, hay đến việc bị ép phải cho
tiền phí phụ vụ. Câu kết luận được buông ra ở đây là người Việt tham lam
và thiếu trung thực.
Trong số 7,874 triệu du khách đến Việt Nam, chỉ có 6% ít ỏi trong số du khách này hàng hài lòng với dịch vụ họ đã sử dụng.
6%!
Cũng
chỉ 6% du khách nước ngoài cho biết sẽ quay trở lại Việt Nam lần hai.
Tỷ lệ cực thấp này được chứng minh bởi báo cáo của Dự án Chương trình
phát triển năng lực du lịch có trách nhiệm với môi trường xã hội do Liên
minh Châu Âu tài trợ, khi thực hiện trưng cầu ý kiến của 3.000 du khách
nước ngoài ở 5 điểm du lịch chính là Sa Pa, Hạ Long, Huế, Đà Nẵng và
Hội An.
Làm giá - chặt chém, giao thông hỗn loạn, ăn xin, ăn cắp vặt và vệ sinh an toàn thực phẩm là những điều đáng sợ với du khách khi đến Việt Nam.
Chỉ
đến gần đây, một quan chức cao cấp của Việt Nam là Phó Thủ tướng Vũ Đức
Đam chợt than thở: “Nhìn sang Thái Lan, Malaysia, họ có 27 - 30 triệu
khách/năm; Singapore cũng có 15 - 16 triệu khách. Thu nhập từ khách du
lịch của Thái Lan một năm cũng 50 - 60 tỉ USD.
Mình chỉ được khoảng 10 tỉ USD, khách được khoảng 8 triệu. Bây giờ đặt ra những vấn đề gì?”.
Phạm Chí Dũng
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen