Học
hết trung học ở Viet Nam, tôi và gia đình được sang Mỹ định cư. Dù sống
ở bên này đại dương, trái tim tôi vẫn luôn hướng về quê hương. Tôi bắt
đầu tìm hiểu thêm về lịch sử, tôi may mắn có được rất nhiều thông tin
trung thực hơn về thời cuộc và những lý do đưa đất nước vào cuộc nội
chiến tan thương kéo dài suốt hai mươi năm. Tôi đã bắt đầu cảm được nỗi
đau quá lớn này, từ trong sâu thẳm tôi đã bị nó dày vò cắn rứt. Tôi bắt
đầu đau những nổi đau chiến tranh, những nạn nhân chiến tranh và bao
nhiệu hệ luỵ nó để lai trên quên hương thân yêu của tôi. Tôi cũng đã bắt
đầu xót xa nỗi đau cho những nạn nhân của cuộc chiến không nên có này,
nhất là thân phân của những người lính, nhưng người đã ngã xuống, những
người đã bỏ lại một phần thân thể cho quê hương.
Tôi
mong một lần được thăm viếng nghĩa trang quân đội ở Biên Hoà trong
thinh lặng, một lần bên cạnh các anh, những người lính đã bỏ mình cho
nền tự do cho miền nam còn quá non trẻ thời đó. Thật ra, tôi không muốn
phân biệt những người lính ở chiến tuyến nào, với tôi họ đều là nạn nhân
của chiến tranh cả thôi ...
Một
buổi sáng giữa tháng sáu, tôi thức dậy khi đang bị cảm, cả người đau
nhức, ngoài trời cơn mưa nặng hạt rơi càng lúc càng nhiều nhưng chúng
tôi vẫn cứ đi, vì nêu không là lần này tôi không biet bao giờ mới được
dịp đi dâng một nén hương lòng cho các anh. Chúng tôi, tat cả 3 người,
hai người bạn và một chú thương phế binh của cuôc chiến. Chú bảo chúng
tôi nên mua nhang và trái cây mang theo vi nếu vào nghĩa trang thăm
viếng thôi thì chắc chắn chúng tôi không được vào cửa. Tôi rất ngạc
nhiên về điều này, nhưng không hỏi thêm vì tôi nghe quá nhiếu điều vô lý
trên quê hương tôi rồi, thêm một điều nửa thì có khác gì đâu. Chú ấy
nói phải là thân nhân thi mới được vào nên đã chuẩn bị cho tôi vài câu
để đối phó với những người gác cổng. Chú cho tôi một cái tên và vị trí
chôn của một người lính, thế là chúng tôi ung dung đi vào, tất nhiên
chúng tôi bị chặn lại và hỏi giấy tờ tuỳ thân, lý do thăm người chết, vị
trí ngôi mộ, cả năm hy sinh… Tất nhiên tôi bịa ra năm 1968 là năm hy
sinh, thế là nhân viên gác cổng bảo ngay, chết năm 68 thì làm gì mà chôn
vi trí đó. Tóm lại, cuối cùng chúng tôi được vào cửa yên thân thăm
viếng sau khi phải đút túi nhân viên một ít tiền.
Khác
xa với những nghĩa trang liệt sĩ của những người chiến thắng, nghĩa
trang của những người thất trận gần như bị bỏ rơi/quên/hoang. Người ta
bỏ hoang nơi an nghĩ của các anh để kiếm chác. Bỏ hoang mộ bia các anh
để vòi tiền. Bỏ hoang tên tuổi các anh để tô son đánh phấn cho cái chiến
thắng. Người ta bỏ hoang tình người, bỏ hoang đạo lý, bỏ hoang nhip đập
những trái tim cùng dòng máu trong lồng ngực họ. Đã hơn bốn mươi năm
các anh nằm xuống, cũng đã bốn mươi năm các anh hoang lạnh giữa đất trời
quê hương, muốn thắp cho anh một nén hương cũng không phải là điếu dể
dàng, cũng bị người ta ngăn cản. Âu Cơ và Lạc Long Quân đâu? Sao nhìn
thấy những đứa con mình đối xử thù hằn với nhau như mà vẫn để yên? Tôi
hẳn hai người cũng đau lòng và tủi nhục lắm với những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đã thắp một vài nén hương, hát cho các anh nghe nhưng câu ca
đời lính chiến… “anh nằm xuống như một lần vào viễn du, đứa con xưa đã
tìm về nhà đất hoang vu khép lại hẹn hò… bạn bè còn đó anh biết không
anh, người tình còn đây anh nhớ không anh… vườn cỏ còn xanh, mặt trời
lên… khi bóng anh như cánh chim chìm xuống…”. Hơn bao giờ hết, câu nói
“Freedom is not free” của tướng Walter Hichcock thấm thía vô cùng trong
tôi. Trong trường hợp này, các anh đã phải trả bằng xương, bằng máu, cả
mạng sống chính mình mà vẫn có được đâu.
Tôi
ngồi lại ngoài nghĩa trang một lúc và rồi cũng nói lời giã biệt với các
anh trong thinh lặng, chúng tôi ra về để đi thăm những đồng đội khác
của các anh, những người đã bỏ lại một phần thân thể cho lý tưởng tự do.
Chúng tôi gặp vài người thương phế binh, những phận đời lang thang đây
đó, bán vé số để kiếm sống qua ngày. Tôi thấy thế hệ của các anh mất mác
quá nhiều, các anh đã phải cầm súng ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ,
bây giờ thân tàn ma dại, hình hài què quặt, đuôi chột bi xã hội ruồng
bỏ, các anh sống ẩn dật trong những khu nhà ổ chuột chật chội bẩn thiểu.
Các anh là những người hoàn toàn bị quên lãng, bị quên lãng như đồng
đội của các anh nằm hiu hắt ngoài nghĩa trang kia. Tôi tự hỏi sống như
các anh có may mắn hay là nằm hiu hắt ngoài nghĩa trang kia lại là điều
may mắn?
Posted by Thoi Chinh Chien at 4:07 PM
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen