Bởi vì vận nước đành thua cuộc,
Cởi áo chinh nhân khoác áo tù!
Lòng ta ôm mối hờn vong quốc!
Ngay tại quê nhà hận ngàn thu!
Tháng năm tù mãi tận phương xa,
Rừng sâu xa cách chốn quê nhà!
"Khắc phục" quay về thời đồ đá,
Rau trái rừng thiêng nuôi sống ta.
Ta nhớ quê nhà tím ruột gan!
Trong tù ám ảnh nỗi kinh hoàng!
Đói cơm lạnh áo ta không sợ,
Bọn chúng huyênh hoang chửi mỗi ngày,
"Chúng mày lính ngụy bọn tay sai,
Nếu không có đảng thì tao đã,
Mang bọn bay ra bắn cả bầy".
Ta cười mặc kệ bỏ ngoài tai,
Chúng tao đâu lạ gì bọn mày,
Bàn cờ quốc tế tao thua cuộc!
Bọn mày muốn giết cứ ra tay.
Bọn mày thờ chủ nghĩa ngoại lai,
Tố cha tố mẹ tố luôn thầy,
Tam vô là câu kinh nhật tụng,
Dân chúng oán hờn bay có hay?
Một ngày trong tù tựa ngàn thu!
Áo quần rách rưới ăn không no!
Từng đêm nhớ lại thời chinh chiến,
Vẫn thấy hiên ngang dưới bóng cờ .
Bạn tù đau chết vừa nằm xuống!
Thân xác vùi chôn cạnh bìa rừng!
Không nén nhang thơm không người tiễn!
Vài tên đào huyệt lệ rưng rưng!
Rồi có một ngày ta ra tù,
Thân mình nào có được như xưa!
Còm cõi già nua theo ngày tháng,
Lòng cũng chai lỳ lệ đã khô.
Góc phố rêu xanh đã phủ mờ!
Ta về thành phố ngỡ như mơ,
Đìu hiu phố chợ người xa vắng!
Ủ rũ hàng me vẫn ngóng chờ.
Phố buồn như một bãi tha ma!
Nhà nhà cờ đỏ tựa máu pha,
Lòng ta thổ nthức niềm uất hận!
Nhớ bóng cờ vàng nhớ thiết tha!
Ngọc Trân
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen