Nguyễn Hưng Quốc
Bộ trưởng Quốc phòng CS Việt Nam Phùng Quang Thanh.
Mấy
tuần qua, trên các phương tiện truyền thông xã hội, đặc biệt là
facebook, tin tức khiến người ta chú ý và bình luận nhiều nhất là về Đại
tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng của Việt Nam. Thoạt đầu,
có tin ông bị ám sát, sau đó, tin ông chết vì ung thư phổi trong bệnh
viện Georges Pompidou của Pháp. Mà không phải chỉ có người Việt Nam.
Ngay cả hãng thông tấn Đức Deutsche Press-Agentur (DPA) cũng loan tin
ông qua đời. Chính quyền Việt Nam phải lên tiếng cải chính. Mới đây, báo
chí trong nước loan tin ông Phùng Quang Thanh đã bay từ Pháp về Việt
Nam với tình trạng sức khoẻ rất tốt. Tuy vậy, tin đồn về cái chết của
ông vẫn tiếp tục râm ran trong dư luận. Người ta vạch ra những sự mơ hồ
và không đáng tin cậy trong các bản tin đăng trên báo chí Việt Nam: Chỉ
có những lời tường thuật chung chung chứ không có một bức ảnh nào của
Phùng Quang Thanh cả. Thật ra, cũng có. Có một bức ảnh ông đứng sau
chiếc xe Lexus ra phi trường đón. Nhưng trong bức ảnh ấy, hình của Phùng
Quang Thanh rất mờ. Người ta nghi ngờ đó không phải là ông.
Thực
tình, tôi không quan tâm đến chuyện Phùng Quang Thanh chết hay sống.
Ông chết hay sống, tình hình chính trị Việt Nam, đặc biệt trong quan hệ
với Trung Quốc, cũng không có gì thay đổi. Người này mất thì người khác
lên thế. Chính sách của Việt Nam ít khi lệ thuộc vào một người, ngay cả
khi người ấy đang ở một vị thế rất cao là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Điều khiến tôi quan tâm nhiều nhất là vấn đề truyền thông của Việt Nam. Về phương diện này, có mấy vấn đề cần được chú ý:
Thứ
nhất, chúng ta thấy rất rõ sự vụng về của giới truyền thông Việt Nam.
Trước sự vắng mặt của Phùng Quang Thanh trong các buổi lễ lớn tại Việt
Nam và trước sự ngạc nhiên và tò mò của dư luận, người ta hoàn toàn im
lặng. Mãi đến khi tin đồn về cái chết của ông lan rộng, người ta mới
lên tiếng cải chính. Nhưng sự cải chính cũng không thuyết phục. Ai cũng
thấy một điều: Chỉ cần đưa một bức ảnh mới của Phùng Quang Thanh trong
bệnh viện, mọi người sẽ an tâm ngay tức khắc. Vậy mà người ta không làm.
Ngay cả khi loan tin Phùng Quang Thanh đã về nước, người ta cũng không
đăng một bức ảnh nào cụ thể cả khiến dư luận vẫn tiếp tục xôn xao và
thắc mắc. Nếu mục tiêu chính của bộ máy truyền thông nhà nước là để
tuyên truyền và an dân, trong mấy tuần vừa qua, có thể nói bộ máy ấy
hoàn toàn thất bại.
Thứ hai, mặc dù nắm
trong tay hơn 800 tờ báo các loại cũng như tất cả các cơ quan truyền
thông chính thống khác (như truyền thanh và truyền hình), chính quyền
Việt Nam cũng không làm chủ được dư luận. Hơn nữa, càng ngày họ càng ở
thế bị động. Thường, họ không phải là người loan tin mà chủ yếu là người
cải chính. Bởi vậy, khi có điều gì thắc mắc, nơi dân chúng tìm kiếm tin
tức không phải là các cơ quan ngôn luận lề phải mà là báo chí thuộc lề
trái, nhiều nhất là trên mạng internet. Tôi có một số bạn, khá đông, hầu
hết đều thuộc giới trí thức, ở Sài Gòn có và Hà Nội cũng có, nói giống
nhau: để nắm tin tức hàng ngày, điều họ thường làm nhất là vào facebook
hoặc các blog nổi tiếng chứ không phải là mở các trang báo của đảng.
Những chuyện họ bàn tán nhiều nhất những lúc gặp nhau cũng vẫn là những
chuyện được đề cập trên những trang mạng ấy. Có thể nói chính quyền Việt
Nam đã thua cuộc ngay trên chính sân chơi mà họ muốn hoàn toàn độc
quyền.
Thứ ba, như là hệ quả của đặc
điểm thứ hai ở trên, càng ngày các phương tiện truyền thông xã hội càng
phổ biến và càng quan trọng. Ngoài các tin tức liên quan đến Phùng
Quang Thanh, một ví dụ tiêu biểu nhất về tầm ảnh hưởng của các phương
tiện truyền thông xã hội là vụ chặt cây xanh ở Hà Nội cách đây mấy
tháng. Dư luận ồn ào đến độ chính quyền Hà Nội phải ra lệnh ngưng ngay
việc chặt cây và sau đó, tiến hành kiểm điểm và kỷ luật một số cán bộ
liên hệ. Có thể xem các trang truyền thông xã hội ấy là một đối trọng
của ngành truyền thông nhà nước. Nghe nói hiện nay ở Việt Nam có khoảng
một phần ba dân số, tức khoảng 30 triệu người, thường xuyên sử dụng
internet. Chắc không phải ai cũng lên internet để đọc tin tức. Nhưng con
số ấy chắc cũng không ít. Điều rất dễ thấy: với số người đọc đông đảo
như vậy, internet sẽ là một trận tuyến quan trọng của trào lưu dân chủ
hoá Việt Nam.
Thứ tư, trong cuộc chiến
giữa báo chí chính thống và truyền thông xã hội, nhà nước Việt Nam chỉ
có một cách duy nhất để chiến thắng: minh bạch. Lý do khiến nhiều người
tìm kiếm tin tức trên internet là vì họ không tìm thấy ở đâu khác. Lý do
khiến cái gọi là báo lề trái thu hút sự quan tâm của dân chúng hơn báo
lề phải là vì trên báo chí lề phải người ta chỉ thấy toàn những sự dối
trá. Lý do khiến người ta tin và lan truyền các tin đồn, đôi khi hoàn
toàn sai sự thật, là bởi vì người ta không tin vào các cơ quan truyền
thông chính thống. Sống ở Tây phương đã lâu, tôi chưa bao giờ thấy dân
chúng đồn đãi bất cứ chuyện gì trong đời sống chính trị nước họ. Tất cả
những gì họ bàn luận đều là những chuyện được công khai hoá trên các cơ
quan truyền thông chính thức. Giới chính trị gia biết rõ điều đó nên họ
thường xuyên tổ chức các cuộc họp báo để cung cấp thông tin và giải đáp
các thắc mắc của dân chúng.
Có thể nói
chính sự thiếu minh bạch làm nảy sinh các tin đồn và sự lan rộng của
các tin đồn dần dần bào mòn sự tin tưởng của dân chúng đối với chính
phủ. Cũng có thể nói sự tồn tại phổ biến của các tin đồn về chính trị là
một trong những bằng chứng rõ nhất tố giác một xã hội thiếu dân chủ.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen