Đà Lạt mùa này mưa, tháng Sáu
hàng năm vậy. Em gửi hình qua, thấy: Đà Lạt buồn làm sao! Những vườn hoa, vườn rau, mưa ngập tràn lai
láng, thác Cam Ly từng tảng nước đổ kéo rừng theo, nhiều nhà dân túp lều nước
trôi đi thật tội; một Linh Mục biết lội mà nước cũng cuốn trôi…
Đà Lạt buồn hỡi ôi, bốn mươi
năm nằm rạp…nhiều nhà tầng cao ngất không phải nhà của dân. Nhiều nhà kiếng sáng trưng là của người ngoại
quốc – người ta trồng cây thuốc, người ta tạo giống hoa phục vụ đời kiêu sa…trong
khi dân lầm lũi! Mỗi lần mưa là suối
băng băng qua lòng dân. Mỗi lần mưa tạm
ngưng là trận mưa nước mắt! Đà Lạt nay
người Bắc nhiều ba lần người Nam. Người
Thượng thì lang thang vào rừng sâu núi thẳm!
Người giàu chừ đông lắm nhưng không thương người nghèo. Người Đà Lạt buồn hiu. Người Đà Lạt buồn hiu…
Buổi sáng em, tôi chiều, nhìn
hình nghe tức ngực, cũng nghe hai con mắt cay sè nỗi Quê Hương. Tôi, một kẻ tha phương, làm gì cho Đất Nước? Nước mắt có chảy ngược, chảy ngược vào bài
thơ…Tôi biết tôi đã no càng thương em tôi đói.
Bốn mươi năm mái ngói nhà em tôi chưa thay. Mỗi lần mưa, ngói bay…từng mảnh lòng tan vỡ! Mỗi
lần em nức nỡ, trời ơi lòng tôi đau! Tôi
không biết làm sao, một tàn binh luống tuổi!
Tôi đành mở miệng nói “anh xin lỗi em” thôi. Dĩ nhiên em tôi cười: “em không xin gì cả, bốn mươi năm em đã sống
nghèo nàn đã quen, nếu em nói như than xin anh nghe bỏ lỗi!”.
Ôi em tôi thật tội. Tôi tội mấy cho vừa? Đà Lạt tháng Sáu mưa…mưa không một tháng
Sáu! Tôi nhớ thời không gạo, tôi nhớ thời
không tiền…Bây giờ em tôi điên giữa căn nhà mưa tạt. Hỡi ơi ông Trời ác! Người còn ác hơn Trời! Hỡi ơi tôi lỡ lời trách ông Trời ông Phật…Người
ta thì đường mật chắc người ta trách tôi?
Người ta không xa xôi, người ta người-một-nước, người ta có quyền, chức,
người ta cai trị dân!
Người
dân có miệng ăn mà không có miệng nói. Ăn gì cho đỡ đói? Ăn gì cho
lớn khôn? Nước chảy thì đá mòn, chảy hoài núi không lở. Tôi, làm Lính, xấu hổ! Tôi, làm Thơ…để chi?
Trần Vấn Lệ
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen