Nhân
phát biểu của ông phó giáo sư tiến sĩ Vũ Quang Hiển (không có ngược đãi quân cán chính miền
Nam sau 1975) tôi muốn giới thiệu một bài mang tính hồi tưởng của BS
Võ Tam Anh viết về thời gian trong các trại tù cải tạo. Đây chỉ là 1 trong số
hàng ngàn câu chuyện. Câu chuyện, nói theo ngôn ngữ của Karl Popper, là một
minh chứng cho thấy ông Vũ Quang Hiển đã phạm phải một sai lầm lớn. Ông cũng đã
xúc phạm hàng triệu người Việt Nam.
Phát
biểu của ông Vũ Quang Hiển làm tôi nhớ đến sử gia người Anh tên là David
Irving. Ông Irving nổi tiếng với danh xưng “Holocaust denier” vì ông phủ nhận
rằng Holocaust là chuyện không có thật, rằng mấy lò gas là do người Do Thái
phịa ra. Ông Irving nổi tiếng đến nỗi bị Chính phủ Úc cấm không cho vào Úc, và
sau này thì bị toà án Áo phạt tù 3 năm về tội xuyên tạc sự thật lịch sử. Kể ra
thì ông Vũ Quang Hiển còn may mắn chán vì ông không chịu sự chi phối của luật
pháp nước ngoài.
Không
biết có khi nào ông Vũ Quang Hiển tự hỏi tại sao các lãnh đạo cao cấp của VN ra
nước ngoài là bị biểu tình dữ dội? Suốt 40 năm qua, biểu tình vẫn xảy ra mỗi
khi các vị ấy đến thăm các nước phương Tây. Một trong những lý do là những
người mà chính quyền hiện hành từng bỏ tù họ và hành hạ họ qua nhiều năm trong
các trại “cải tạo”. Cho dù họ đã chết, nhưng con cháu họ thì không quên. Chính
vì thế mà họ biểu tình. Tôi không thích việc làm như thế, nhưng tôi hoàn toàn
hiểu và thông cảm cho sự tức giận của họ.
Người
phương Tây có thành ngữ “What goes around comes around”. Câu này có thể hiểu là
“Cuộc đời có vay thì có trả “. Những gì mà chính quyền ngược đãi những tù nhân
cải tạo thì bây giờ chính quyền phải nhận lãnh hậu quả. Tưởng là ông Vũ Quang
Hiển thừa biết câu đó chứ.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen