Mộ của binh sĩ Việt Nam hy sinh trong cuộc chiến biên giới 1979 tại nghĩa trang quân đội bên ngoài Hà Nội.
36
mùa xuân đã biệt trôi kể từ ngày nửa triệu lính Trung Cộng tràn vào
biên giới Bắc Việt Nam, hãm hiếp đàn bà con gái, dùng lưỡi lê đâm chết
họ và còn ăn sống tử thi, giới cầm quyền Hà Nội vẫn giấu mặt trong nỗi
sợ hãi không thốt nổi tên.
Mùa
xuân năm nay, ngày 17/2 cũng bặt tăm dù chỉ là những dòng lưu bút chiến
tranh chống Tàu trên báo đảng. Một ít tờ báo nhà nước dù tận tâm và can
đảm hơn nhiều nhưng vẫn bị vòng
đai tuyên giáo lấp ló trong hậu trường sân khấu siết bức đến mức tối
đa.
Chặn từ ngoài vào trong
Hai
ngày trước khi diễn ra cuộc dâng hoa tưởng niệm liệt sĩ và người dân hy
sinh năm 1979 do các anh chị Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng tổ chức ở tượng
đài Trần Hưng Đạo, Sài Gòn, tôi phải nhận giấy triệu tập
lần 1 của Cơ quan an ninh điều tra (PA24), Công an TP. HCM về “trình
bày nội dung liên quan vụ án”.
Nhân viên công an khu vực, khi nghe tôi hỏi về “vụ án” nào, đã thốt lên “Không biết!”.
Một
thông tư của Bộ Công an quy định cơ quan điều tra chỉ được triệu tập
những người liên quan với lý do xác định như một vụ án cụ thể nào đó. So
với nhiều lần triệu tập tôi trước đây để “hỏi về những bài viết trên
Internet”, lần này có vẻ PA24 làm đúng luật hơn, ít nhất trên phương
diện lý cớ.
Tuy
vậy, cũng như tình trạng điều 258 và 88 thường xuyên bị coi là lạm
dụng, chẳng có lý cớ nào khỏa lấp được khái niệm mơ hồ của từ ngữ “vụ
án”, đặc biệt khi cơ quan công an luôn muốn dùng những từ ngữ như vậy để
ngăn chặn quyền đi lại, tụ tập, hội họp và biểu tình đã được hiến định
của công dân.
Thậm
chí tôi còn phải nhắc người công an chuyển giấy triệu tập: “Anh về nói
với họ nhớ ghi nhân xưng của người bị triệu tập chứ đừng viết trỏng tên
‘Phạm Chí Dũng’ như thế. Dù gì cũng nên có văn hóa tối thiểu chứ”.
Sau
khi tôi từ chối giấy triệu tập lần 1, sáng ngày hôm sau PA24 lại gửi
giấy triệu tập lần 2 cho tôi để “làm việc” vào ngày 17/2. Nội dung có
khác và cụ thể hơn: “Hỏi về ông Nguyễn Quang Lập”.
Lẽ
dĩ nhiên, tôi có thể bày tỏ chính kiến về không chỉ về Nguyễn Quang Lập
hay Hồng Lê Thọ - hai blogger vừa nhận chế độ “tại ngoại điều tra” - mà
cả với hàng chục hoặc vài mươi nhà hoạt động xã hội và dân chủ như thế.
Chỉ cần nhà nước và ngành công an Việt Nam có đôi chút dũng khí đối
thoại và trên tất cả là có được thành tâm tối thiểu khi đối diện với
công dân.
Nhưng
vào thời điểm này, điều được gọi là “bản lĩnh” như thế vẫn chỉ là ảo
giác. Vào đúng sáng 17/2, tôi đã không thể đến được tượng đài Trần Hưng
Đạo để dâng hoa tưởng niệm đồng bào Việt bị giết hại man rợ của mình.
Nhưng
ở một góc biến thái khác, lại có những người Việt lẩn khuất quay ngoắt
với quá khứ đau xót - cái dĩ vãng mà nhờ có nó mới giữ ghế yên ấm cho
giới “đày tớ” ngày hôm nay. Những trọng trách như Trung tướng Nguyễn Chí
Thành - Giám đốc Công an TP HCM, người vừa được bổ nhiệm làm Tổng cục
trưởng Tổng cục an ninh và đang có triển vọng được nâng lên hàm thứ
trưởng Bộ Công an, hay Bí thư thành ủy TP HCM Lê Thanh Hải, người được
nghe nói đang là một trong những ứng cử viên cho cái ghế chủ tịch nước
tại đại hội đảng cầm quyền lần thứ 12…, làm sao “không thấy, không nghe,
không biết” về hàng loạt vụ việc lực lượng an ninh của “thành phố mang
tên Bác” ngăn chặn thô
bạo và còn đánh đập cả những người dân chỉ muốn tưởng niệm quá khứ để
không bị xem là kẻ mất gốc?
Lại
một cái tết nữa, tôi bị ngăn chặn. Mùng 2 tết năm ngoái, tôi đã bị Công
an TP HCM ngang ngược tịch thu hộ chiếu tại phi trường Tân Sơn Nhất,
khi tôi chuẩn bị đi Thụy Sĩ để tham dự một cuộc hội thảo về nhân quyền
do chính Liên hiệp quốc tổ chức.
Hãy thử tưởng tượng
Thời
gian thoáng chốc thoi đưa. Việt Nam đã “hội nhập” vào Hội đồng nhân
quyền Liên
hiệp quốc được hơn một năm. Song những gì mà ba nhân vật khác nhau đứng
đầu đảng, nhà nước và chính phủ tuyên xưng “Việt Nam luôn quan tâm và
bảo đảm các quyền con người” xem ra vẫn còn quá dị biệt với thực tồn ở
đất nước “thơ tôi khóc, lệ rơi hình chữ S” này.
Với
những “thành tích nhân quyền” vừa giấu
mặt vừa thách thức như thế, làm thế nào để Tổng bí thư, và có thể cả
Thủ tướng của đất nước chữ S, có thể viếng thăm Hoa Kỳ vào năm 2015 mà
không đọng lại một chút tủi hổ và tủi phận?
Và
hãy thử tưởng tượng, nếu đến một ngày không xa, có những quan chức Việt
Nam cả cao cấp lẫn trung cấp bị Washington chế tài thẳng tay - như đã
và đang đối với Điện Kremli - bằng biện pháp không cho “di trú” sang Hoa
Kỳ và kể cả phong tỏa tài sản của họ và thân nhân họ ở rất nhiều ngân
hàng quốc tế, những quan chức người Việt ấy có đủ cám cảnh đến mức lên
ruột về cái dĩ vãng “bảo
vệ nhân quyền” của họ?
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen