S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - ...Phải
chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh
cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều
đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để để
nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big
Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món
quà mùa Xuân của Đảng...
*
Mưa phùn ướt áo tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu! - Tố Hữu
Cuối năm 2014, báo Tuổi Trẻ vui vẻ đi tin:
“Theo
kế hoạch chăm lo dịp Tết Nguyên đán Ất Mùi sắp tới của Thành đoàn Tp.
HCM, thiếu nhi có hoàn cảnh khó khăn, con em công nhân khó khăn, con em
chiến sĩ hải quân, bộ đội công tác tại biên giới, hải đảo sẽ là các đối
tượng thuộc diện ưu tiên.
Ngoài
ra sinh viên, học sinh các trường đại học, cao đẳng, trung cấp, trường
đào tạo nghề có hoàn cảnh khó khăn, các bạn công nhân xa quê không có
điều kiện về quê đón tết, thanh niên khuyết tật, cán bộ Đoàn, Hội có
hoàn cảnh khó khăn, gia đình chính sách của Thành đoàn thời kỳ kháng
chiến chống Mỹ, gia đình chính sách, mẹ VN anh hùng, gia đình khó khăn,
người già neo đơn cũng thuộc đối tượng được chăm lo dịp cuối năm... Dự
kiến sẽ vận động ít nhất 7.500 phần quà (500.000 đồng/phần) để gửi tặng
các đối tượng trên.”
Trời
đất qủi thần ơi, sao có 7.500 phần quà mà “chăm lo” cho nhiều “đối
tượng” quá vậy nè? Đã vậy, còn toàn là “thuộc diện ưu tiên” không nữa
chớ. Như vậy, biết ai được nhận ai không - mấy cha?
Tôi
đề nghị dành hết 7.500 phần quà (500.000 đồng/phần) cho “diện” mẹ “VN
Anh Hùng” đi. Các “thành phần chính sách” khác thì để qua năm, hoặc năm
tới nữa, chắc cũng chưa sao đâu. Chớ mấy mẹ thì sống nay chết mai, để
lâu e không... kịp!
Ảnh: Nguyễn Đức Viên
Cứ theo Wikipedia thì
từ tháng 12 năm 1994 đến hết năm 2001, Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ
nghĩa Việt Nam đã phong tặng và truy tặng danh hiệu cao quý "Mẹ V.N.anh
hùng" cho 44.253 người: miền Bắc:15.033 người, miền Nam 29.220 người.
Riêng miền Trung thì không biết bao nhiêu. Chắc (bị) đông quá nên “phong tặng và truy tặng” không xuể.
Thôi
thì có bi nhiêu tính bấy nhiêu. Mang 7.500 phần quà tặng cho 44.253 mẹ
thì tính gọn ra là cứ sáu người sẽ được lãnh năm trăm ngàn đồng, theo Mỹ
Kim bản vị là 25 đô la. Nói cách khác là mỗi người được 4 đô và gần 20
xu tiền Mỹ.
Số tiền này để mua một cái Big Mac ở McDonalds thì
dư nhưng nếu má nào muốn thử thêm một ly Coca Cola hay Pepsi Cola chắc
thiếu, thiếu chắc! Thiếu thì dẹp. Cần gì. Mấy má uống nước trà đá hay
nước lạnh cũng được rồi.
Chỉ
ngại là không biết cái vụ tặng quà này có (thiệt) hay không thôi? Nhiều
chuyện ai cũng tưởng vậy nhưng không phải vậy đâu. Đây là kinh nghiệm
(hơi buồn) theo như lời kể của nhà văn Võ Đắc Danh:
Mẹ
tôi vốn nổi tiếng hiền lành, phúc hậu, ăn nói nhẹ nhàng, từ tốn, chưa
bao giờ biết lớn tiếng hay nặng lời dù là với đàn gia súc gia cầm mất
nết. Nhưng nay, tuổi 85, bỗng dưng bà chửi thề vì cảm thấy mình bị xúc
phạm.
Số
là, gần Tết, bà nhận được thông báo ngày mai lãnh đạo tới thăm Mẹ Việt
Nam Anh Hùng. Sáng, bà lui cui chuẩn bị trà nước để đón khách. Lại được
thông báo: Lãnh đạo bận việc nên dời lại chiều mai, cho lãnh đạo xin
lỗi. Ừ, lỗi phải gì, các con cuối năm tất bật mà, mẹ chẳng trách đâu.
Hôm sau lãnh đạo tới, lễ phép kính thưa, thăm hỏi và trân trọng tặng Mẹ
năm trăm ngàn xài Tết.
Chuyện
cũng bình thường như cái lẽ tất nhiên của lãnh đạo đối với bà trong mấy
chục cái Tết đã qua, từ khi bà còn ở Cà Mau cho đến khi lên Sài Gòn.
Nhưng cái khác thường của năm nay là khi bà đi lãnh tiền trợ cấp BMVNAH
thì bị trừ năm trăm ngàn vì "lãnh đạo đã trao trực tiếp tận nhà rồi".
Bà chửi thề một câu rồi nói: "Thì ra nó lấy tiền của tao để tặng tao".
Như
vậy thì kể như huề chớ thân mẫu của nhà văn Võ Đắc Danh có mất mát gì
đâu mà bả nói tùm lum, tùm la, vậy cà? Nhiều Mẹ Việt Nam Anh Hùng khác
bị thiệt thòi hơn nhiều (và thiệt thòi thấy rõ) mà đâu có ai chửi thề um
xùm như vậy. Họ vẫn ăn nói ôn tồn và nhã nhặn như thường. Hổng tin, thử
coi lời kết trong đơn khiếu kiện của một bà mẹ Việt Nam Anh Hùng (khác)
coi:
Mẹ VNAH Trần Thị Thơi. Ảnh: congan.com.vn
Kính
mong ông Thủ tướng hãy xem xét và trả lời cho tôi, xin ông hãy trả lời
thẳng thắn xin đừng đùn đẩy lòng vòng. Tôi đã quá mệt mỏi, hao tổn sức
khoẻ và tiền bạc vì đi lại để xin được nhận lại mảnh đất của mình. Xin
kính chúc ông sức khoẻ làm được nhiều việc tốt cho đời.
Tôi xin cảm ơn.
An Khánh, ngày 01 tháng 01 năm 2007
Người làm đơn
Trần Thị Thơi
Đó
là chuyện gần mười năm trước (lận) nên đơn xin khiếu kiện, cùng hình
ảnh của bà Trần Thị Thơi, còn được nhiều người biết đến. Từ đó đến nay
có thêm vô số đơn khiếu kiện của các bà mẹ VNAH khác nữa đã đi vô...
thùng rác, và hoàn toàn không được công luận quan tâm vì vấn đề đã trở
thành nhàm chán.
Các
má kể trên, nói nào ngay, vẫn còn thuộc thành phần may mắn. May là còn
có tiền trợ cấp để “tụi nó lấy tiền tao tặng tao,” còn có đất để mất, và
còn được xếp vào diện ưu tiên để (có thể) được tặng quà Xuân.
Không
ít những bà má khác đất đai không có, mèo chó cũng không, không có đồng
xu cắc bạc trợ cấp nào (đã đành) mà cái danh hiệu MVNAH cũng khỏi cho
luôn chỉ vì không đủ “kiên trinh” nên đã (lỡ) đi thêm bước nữa - theo
tường trình của phóng viên Tuổi Trẻ Online:
“Chúng
tôi đến khi bà Trần Thị M. đang ăn tối ngay trên giường. Bà đã ở trên
giường như vậy gần ba năm rồi, kể từ khi đôi chân không còn tự đứng lên
được nữa. Ấy thế nhưng khi hỏi đến chuyện xưa, đôi mắt bà sáng lên.
Bà say sưa kể về những ngày hoạt động cách mạng, những ngày tù ngục đòn roi tra tấn, thương tích tới 75% (thương binh hạng 2/4)…
“Vượt
qua được hết, chỉ không chịu nổi mỗi lúc nghe tin chồng, tin con thôi” –
bà chợt trầm giọng. Ba lần ‘không chịu nổi’ ấy là vào năm 1962, ông Võ
Mười, chồng bà, hi sinh khi bà mới 30 tuổi; năm 1964, con trai út Võ
Danh của bà bị bắn chết khi vừa 6 tuổi, đang được giao việc cảnh giới
cho các chú cán bộ họp; năm 1971, con trai lớn Võ Thái làm giao liên cho
ban binh vận Khu ủy Khu V hi sinh ở tuổi 16.
Còn
lại một mình giữa đạn bom, hai lần bị bắt, giam cầm tra khảo ở nhà lao
Quảng Ngãi, năm 1974 bà gá nghĩa với một người đồng đội, ông Thái Văn
Thới.
“Chiến
tranh vẫn ác liệt, đâu biết mai này sống chết thế nào. Thương nhau,
thông cảm hoàn cảnh của nhau thì về với nhau thôi” - bà kể. Ngày
21-2-2014, UBND P.12, Q.Bình Thạnh đã tổ chức cuộc họp để xét duyệt và
đề nghị Nhà nước tặng danh hiệu Bà mẹ VN anh hùng cho bà. Phường đã có
tờ trình về trường hợp của bà gửi Phòng Lao động – thương binh và xã hội
(LĐ-TB&XH) Q.Bình Thạnh, Sở LĐ-TB&XH TP.HCM.
Tuy
nhiên, sau đó gia đình bà nhận được thông báo bà chưa được lập hồ sơ đề
nghị phong tặng danh hiệu Bà mẹ VN anh hùng do đã… tái giá.”
Phải
chi cái hồi giao “công tác cách mạng” cho hai đứa nhỏ (6 tuổi và 16
tuổi) mà Nhà Nước cũng xét (nét) kỹ càng như vậy thì đỡ cho mẹ Trần Thị
M. biết mấy. Dù sao, vẫn còn có điều an ủi là nhờ đang sống ở thành phố
mang tên Bác nên tờ trình về trường hợp của bà cũng đã được gửi tới Sở
LĐ -TB&XH Tp.HCM và đã được cứu xét (rồi) từ chối!
Chớ
còn ở những nơi khác như vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng thì
không có mấy cái vụ (lộn xộn) như quà xuân, quà tết hay danh hiệu này
nọ... như ở thành thị đâu. Bên Kia Đèo Bá Thở là một nơi như thế. Nơi mà
ngay tới giấy báo tử Nhà Nước cũng bỏ lơ luôn, cho nó đỡ phiền:
“Trên
bản đồ quân sự cũng như bản đồ của nha Ðịa Dư không bao giờ có địa danh
‘Ðèo Bá Thở’. Bởi vì đặt cái tên cho ngọn đèo này chính là tôi và một
vài người bạn... Ngọn đồi nằm không xa trại giam chúng tôi trong tỉnh
Yên Bái. Ngày ngày đội chúng tôi có mười anh em phải băng qua bên kia
cái đèo khốn nạn này, tới một khu rừng toàn thị là tre, nứa, giang...”
“Mấy
ngày đầu chúng tôi không chú ý tới cuối dốc bên kia có một cái nhà
tranh đã sập. Người chủ căn nhà lấy vài thân tre to, chống cái mái lên,
nên mái nhà chạm đất. Tất nhiên trong tình trạng đó nó không có cửa.
Chúng tôi đã vài lần đi về ngang đó và tưởng nó đã bỏ hoang, bởi vì
trông nó còn thua một cái chòi chăn vịt ở miền Nam.”
“Một
hôm cả bọn chúng tôi thấy trời còn sớm, nên nghỉ lại bên kia dốc một
lát trước khi ‘bá thở’. Chúng tôi nghe lục đục trong cái chòi bỏ hoang,
và phát giác đuợc một cụ già thật già. Nét mặt bà cụ nhăn nheo hệt như
những vết nẻ của ruộng bị hạn hán nhiều ngày. Bà già có một cặp mắt nâu
đục, lờ đờ và đầy rỉ mắt. Bà già mặc một cái áo bông vá chằng vá đụp.
Phải gọi đây là cái áo vá trên những miếng vá. Nó nặng dễ chừng đến năm
ký chứ không chơi. Chúng tôi gạ chuyện, song tất nhiên bà già biết chúng
tôi là tù ‘Ngụy’ nên không hé răng một nửa lời”.
“Hôm
sau trong lúc đốn tre chúng tôi hội ý. Chúng tôi lấy dư ra mỗi ngày vài
cây về dấu ở gần căn lều của bà cụ. Ðược vài ngày đủ tre để dựng lại
căn lều, chúng tôi để hai người lại sửa còn tám người vào rừng đốn tre
cho đủ số lượng của mười người. Chúng tôi cũng cắt tranh về để dậm lại
những chỗ quá mục nát. Căn nhà sửa xong, có cửa để chui ra chui vào. Bà
già khi đó tự động nói chuyện với tụi tôi:
-
Lão có ba đứa con, một đứa đã có giấy tử sĩ, hai đưa kia thì hoà bình
lâu rồi, nhưng lão không hề nhận được một chữ của chúng từ ngày chúng
đi. Lão mới có giấy mẹ liệt sĩ, mỗi tháng có tiền nhưng chả vào đâu.” (Hoàng Khởi Phong. “Bên Kia Ðèo Bá Thở.” Cây Tùng Trước Bão. Thời Văn, Hoa Kỳ: 2001. 75-77).
Phải
chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh
cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều
đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để để
nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big
Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món
quà mùa Xuân của Đảng.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen