Thường thường hận đi
đôi với thù, và tỷ lệ thuận với nhau.Hận càng nhiều, thù càng chồng chất,
Hận thù được phát sinh
từ những mâu thuẩn, chèn ép , bốc lột và áp bức giửa tầng lớp cai trị và kẻ bị
trị. Trường hợp này thường xẩy ra ở những chế độ độc tài quân phiệt và độc đảng,
mà điển hình là một số Quốc Gia còn nằm trong bàn tay sắt máu của đảng cộng sản.
Với chế độ Quân Phiệt
thì dù sao cũng vẫn còn dể thở hơn như trường hợp Miến Điện, bởi họ còn giử được
cái gốc. Nhưng với chê độ cộng sản thì vô phương, kẻ bị trị chỉ có chết tới bị
thương . Tam vô, là nguồn gốc đưa kẻ bị trị đến con đường cùng không lối thoát,
và từ đó đã khởi sắc cho hai chử Hận Thù.
Con người sinh ra, lớn
lên trong sự giáo dục của gia đình cộng với học đường và trưởng thành ngoài xã
hội. Cộng sản Việt Nam , họ đã bóp chết hai chử gia đình từ khi lọt lòng mẹ :
´´ Tiếng đầu lòng con gọi Stalin ´´ Thơ Tố Hữu.
và học đường đã trở
thành công xưởng trồng người vì lợi ích trăm năm của Hồ Chí Minh. Gia Đình là cội
nguồn, có gia đình mới có xã hội, có xã hội mới có Tổ Quốc. Chủ nghĩa cộng sản
đã làm xơ cứng trái tim người dân của họ, và biến nảo bộ của người dân thành những
´´ổ cứng ´´ chứa đựng tà thuyết của một chủ nghĩa vô nhân.
Tuy rằng ´´cộng
sản´´ ngày nay đã bị biến chất vì chủ nghĩa đó đã lổi thời, nhưng nó là một cái phao cho ´´hy sinh
đời bố, củng cố đời con ´´. Cái phao đó đảng cộng sản Việt Nam đang ôm chặc và
giử kín bằng bạo lực cách mạng dưới lăng Ba Đình.
Quyền lực đi đôi
với độc tài, độc đoán. Nên họ bất chấp mọi thủ đoạn để củng cố và duy trì, họ sợ
thù hận nhưng họ luôn luôn tạo ra hận thù. Hơn sáu mươi năm miền Bắc và bốn
mươi năm miền Nam. Hận thù chồng chất.
30 tháng 04,
ngày đất nước chảy máu mắt, màu tang bao trùm cả không gian dưới màu cờ đỏ.
´´Vui sao nước mắt lại trào´´, nước mắt của đoàn người di tản khắp trên bốn
vùng chiến thuật, nước mắt của những bà mẹ gồng gánh ôm con chạy giặc, nước mắt của những
bé thơ ngấc lịm bên xác mẹ , nước mắt của những thiếu phụ thân cò nuôi con lặn
lội dặm đường thăm chồng trong những nhà tù khổ sai với từ ngữ hoa mỹ ´´cải tạo´´ và nước mắt của những
kẻ gọi là ´´giải phóng´´, điển hình nhà văn Dương Thu Hương , đảng viên đảng cộng
sản , một nhà văn có tầm cở vượt Trường Sơn với tâm huyết giải phóng miền Nam
đã khóc trong ngày 30 tháng 04, ngày Quốc Hận. Nước mắt người dân pha lẫn máu hồng
là nguồn vui của loài sâu bọ, của loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến
tranh. Loài sâu bọ và cỏ dại đó chính là mủi nhọn xung kích của cộng sản Quốc Tế
- Đảng cộng sản Việt Nam.
Đau lắm phải không, bốn
mươi năm thống nhất.Bốn mươi năm của người dân ba miền Nam,Trung ,Bắc không có
chân đứng và hụt hẩn trong xã hội. Một xã hội của quyền thế, một đất nước của kẻ
mạnh, một xã hội sẳn sàng giết nhau để sống - Một xã hội không có nhân tính.
Cộng sản sống trong hận
thù và trưởng thành trên xương máu của người dân. Đầu óc độc tài độc đoán đã giết
chết tinh hoa của đất nước, chính sách ngu dân để biến người dân thành công cụ
phục vụ đảng và gia đình của họ. Họ luôn luôn mang ý tưởng cởi đầu cởi cổ nhân
dân , họ cho rằng đảng là cha mẹ là ´´phụ mẫu chi dân ´´.´´., Quyền sinh sát
trong bàn tay của họ.
Nhà tù dành cho người yêu nước là một nghịch
lý dưới chế độ cộng sản. Những bản án tử hình oan sai tròng vào cổ người dân bắt
chết thay cho những hành động giết người dã man của con cháu cán bộ cấp cao của
đảng là những việc làm thất nhân tâm. Tra tấn ,khủng bố, nhục hình đến tử vong
tại đồn công an là những hành động cực kỳ
man rợ, khát máu của loài qủy đỏ. Những hành động khủng bố , đê tiện của công
an và an ninh côn đồ dồn ép cuộc sống của người dân vào ngỏ hẹp chỉ vì bất đồng
chánh kiến là hành động đoản hậu. Cướp đất, cướp nhà , cướp ruộng vườn là tận diệt nguồn sống của nộng dân. Mưu đồ
triệt tiêu Tôn Gíao để nhồi nhét giáo điều của đảng vào đầu óc thiếu nhi là việc
làm ác độc và giết chết tài năng của đất nước,là giết chết linh hồn của dân tộc.
Nhà cầm quyền toàn trị
và đảng cộng sản Việt Nam sẽ không ngừng lại ở đây, Đại Tướng Phùng Quang Thanh
ủy viên thường vụ Bộ Chính trị của đảng cộng sản, đương kim Bộ Trưởng Bộ Quốc
Phòng khẳng định , tuyên bố :´´ xu thế ghét Trung Quốc nguy hiễm cho Dân Tộc.´´
Thật trớ trêu, giặc vào nhà tràn lan trên mọi nẻo đường của đất nước, giặc
ngang tàng tung hoành trên khắp phố phường của Quê Hương, thì người dân chẳng
những ghét mà còn căm thù bọn rợ đỏ xâm
lăng Ông Thanh Đại Tướng cho là nguy hiểm , phải chăng nguy hiểm cho sự sống
còn của đảng cộng sản Việt Nam? hay đây là một tuyên bố cảnh báo cho những thủ
đoạn sẽ đàn áp dã man để thi hành mật ước Thành Đô.
Dàn khoan HD 981 và máu
của Ngư Dân loang lổ trên biển Đông ; những vị trí chiến lược Quốc Gia nằm gọn
trong bàn tay bọn xâm lăng Tàu cộng không là mối nguy cho Dân Tộc, không là mối nguy cho đất nước! .Đảng cộng sản Việt
Nam hảy nhìn kỷ lại dòng máu của mình, hoàn thành sứ mạng bán nước của Hồ Chí
Minh tức là trực tiếp đưa Dân Tộc vào con đường nô lệ của ngàn năm Bắc thuộc.
Hận Nam Quan trang sử còn đó :
………………………………………
Giống Đại Việt không bao giờ hèn yếu,
Tự nghìn xưa ngẩng mặt lên trời cao
Ôi! Kiêu hảnh là những trang niên thiếu
Tự nghìn xưa không nhụt chí anh hào !
….. Hoàng Cầm – Hận Nam Quan
Phong
trào ´´TÔI GHÉT ĐẢNG CỘNG SẢN´´ là hào khí
giống Đại Việt, là một thách đố trước bạo lực. Không có hận nào bằng hận mất nước.
Do Thái 21 thế kỷ với 14,5 triệu dân lưu vong trên khắp 73 Quốc Gia, nhưng rốt
cuộc họ vẫn giử được tên Do Thái trên bản đồ thế giới, mang lại quang vinh cho
dân tộc. Việt Nam với 1000 năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ bởi giặc
Pháp, nhưng với ´´ Giống Đại Việt không bao giờ hèn yếu… Tự nghìn xưa không nhụt
chí anh hào…´´ nên đến ngày hôm nay chử S vẫn
ngời sáng, và Sài Gòn là một thời của Hòn Ngọc Viễn Đông.
Phùng Quang Thanh Đại Tướng
và đảng cộng sản Việt Nam hảy ngừng lại bàn tay nhuốm máu, hảy giải thể đảng cộng
sản khát máu , trở về đứng trong lòng dân tộc và cùng 90 triệu dân chống lại bọn
xâm lăng Tàu cộng, hận thù sẽ được hóa giải . 60 năm miền Bắc,40 năm
miền Nam hận thù chồng chất đã quá đủ.
´´Im lặng là vàng´´, nhưng trước giai đoạn cấp bách của đất nước,
im lặng là một thái độ nhu nhược, chấp nhận và có thể nói là đồng lỏa. ´´Tôi
ghét đảng cộng sản´´ là tiếng nói tận đáy lòng của những người yêu nước. Kẻ nào,
bất luận trí thức hay không trí thức tiếp tay nuôi dưởng chế độ cộng sản là kẻ
thù của Dân Tộc.
24.01.2015
Lê
Trung Ưng-Erbach,Odenwald
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen