Chủ Nhật,
30/11 là sinh nhật của mẹ, và con đã có nói với mẹ rằng “Mẹ, con xin
lỗi mẹ vì con không thể ở bên mẹ vào ngày đặc biệt này để chúc mừng cùng
mẹ. Tình hình ngoài Admiralty đang leo thang và con không thể về kịp để
tham gia cùng mẹ và gia đình. Và con xin dời lại bữa cơm để cùng ăn tối
với mẹ vào ngày hôm sau 01/12.
Và tiếp đến quyết định tuyệt thực, bữa cơm tối mừng sinh nhật cùng mẹ lại phải hoãn lại một lần nữa.
Thật
ra kể từ lúc phong trào diễn ra số lần cùng ăn cơm ở nhà và cơ hội gặp
gỡ mẹ đã rất hiếm hoi. Căn lều tạm ở Admiralty lại chính là ngôi nhà thứ
hai của con và sự hiện diện của con ở nhà lại trở thành hiếm hoi. Khi
con về nhà thay vội áo quần thì là lúc ba mẹ đi làm, và khi ba mẹ về thì
lúc con mệt mỏi ngủ thiếp đi không hay. Cả nhà ta lại phải “gặp nhau”
trên Whatsapp để liên lạc và cập nhật tin tức của nhau.
Con nhớ, nhớ lắm những buổi trà chiều, hay buổi cơm tối quây quần bên bàn ăn với đầy đủ mọi người.
Khi
thảo luận cùng các thành viên khác về hành động tuyệt thực điều duy
nhất con nghĩ đến lúc đó là bữa cơm tối sinh nhật mẹ mà con đã lỡ hẹn và
lo sẽ khó có thể cùng ngồi bên mâm cơm cùng với mẹ sớm được. Con không
lo sợ cảm giác đói hay mệt lả vì tuyệt thực mà con chỉ sợ rằng với hành
động này con làm mọi người ở nhà lo lắng hơn và sự vắng mặt của con
trong bữa cơm gia đình sẽ làm mọi người buồn.
Nhưng
dù sao con cũng đã quyết định và sẽ thực hiện quyết định tuyệt thực của
mình với hai thành viên khác. Và cũng vì trách nhiệm của một thủ lĩnh
nhóm mà con phải có hành động và trách nhiệm và hơn hết để có thể cho
các thành viên khác thấy được sự kiên định và hy vọng cho phong trào.
Có
thể hành động tuyệt thực sẽ không có tác dụng đánh động đến chính quyền
và làm thay đổi các quyết sách của chính quyền trung ương, nhưng con lo
lắng đến việc phong trào không đi đến một điểm nào cũng như trắng tay.
Ít ra hành động này cũng tạo được một sự đồng cảm từ người dân, đóng góp
cho phong trào, thức tỉnh những người khác với hy vọng mang lại giá trị
dân chủ thật sự, không phân biệt màu xanh vàng của nơ, dù.
Phía
sau nơ vàng, xanh và dùi cui, gậy gộc kia chính là vấn đề cốt lõi –
căng thẳng chính trị được tạo ra bởi những người đang nắm giữ quyền lực,
và chính họ phải quay lại bàn đối thoại, thông qua các giải pháp mang
tính chính trị.
Con
hy vọng mẹ thấu hiểu quyết định của con. Nhớ lại khi con nói chuyện
điện thoại với mẹ sau khi con thông báo bắt đầu tuyệt thực, mẹ không một
lời la mắng, không một lời kêu than, mẹ chỉ đơn giản buông ra “Aye – Ái
dà”
Con
đã không ngồi cùng mẹ ăn bữa cơm mừng sinh nhật mẹ, đã cảm thấy có lỗi
vô cùng và gọi điện cho me để xin lỗi mẹ, mẹ chỉ nhỏ nhẹ bảo con bớt lên
mạng mà hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Con muốn cho mọi người biết rằng con
mang ơn mẹ biết nhường nào, và cả ba nữa.
Dù
ba luôn la mắng và lớn tiếng vì những việc con làm nhưng từ trong thâm
tâm con biết mình được yêu thương. Hôm sinh nhật mẹ con chỉ muốn nói với
mẹ rằng con yêu mẹ – I love you.
Cho
đến ngày mà ông Lương Chấn Anh đồng ý mở lại đối thoại với sinh viên
thì ngày đó chính là ngày con muốn dành để chuộc lỗi và bù đắp lại bữa
cơm mừng sinh nhật Mẹ. Con sẽ luôn nhớ lời mẹ dặn, nghỉ ngơi nhiều hơn và nhớ cầu nguyện trong thời gian tuyệt thực.
Con xin được nói là con mang ơn cha mẹ nhiều lắm và con tự hào là con của ba mẹ.”
Hoàng Chí Phong viết sau 23h tuyệt thực.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen