Ngày bị tù oan mới 19 tuổi, ngày được minh oan, ông Chiến đã già
Quảng Trị - Giang Bắc (PLO) - “Ngày
mới ra tù, trở về địa phương, suốt ngày hai vợ chồng lủi thủi trong
nhà, ngoài đồng. Tui không dám ra đường, gặp ai cũng kêu thằng tù, thằng
giết người nhục lắm. Nhiều lúc tui muốn chết đi cho xong, thương vợ con
mà cố nán sống. Nếu thằng U không bị bắt, có lẽ tui mang án giết người
suốt đời”
16
năm ngồi tù, cho đến tận khi đã thi hành xong bản án, ổn định cuộc
sống, ông Chiến mới được minh oan khi hung thủ thực sự bị bắt.
Bỗng dưng bị khép tội giết người
Vụ
án oan xảy ra ngày 19/5/1979. Khi đó, chàng thanh niên tên ông Trần Văn
Chiến (SN 1960, ngụ ấp Nam, xã Tân Điền, huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền
Giang) vừa đi làm đồng về. Cùng lúc này, em họ tên U chạy ngang qua nói:
“Tao giết thằng Sên” rồi lấy chiếc túi nhét vội mấy quần áo bỏ đi.
Hai
ngày sau, cả ấp rúng động khi trưởng công an xã được phát hiện đã chết
ngoài bãi đất hoang. Cảnh sát xác định nạn nhân bị giết. Hay tin, ông
Chiến giật mình nhớ lại lời U nói, vội sang kể với người thím, rồi chạy
đến công an xã cung cấp thông tin.
Lạ
rằng vừa khai xong mấy câu, ông bị công an xã bắt trói, ép nhận tội
giết người. “Ở trại tạm giam khoảng 2 tuần, ông Chiến đành nhận tội giết
trưởng công an vì bị đánh quá đau. Ngày CQĐT dựng lại hiện trường, ông
Chiến cầm gậy quơ tứ tung theo “hướng dẫn” của điều tra viên. Chàng
thanh niên 19 tuổi bị khép vào tội giết người. “Tìm được hung thủ”, CQĐT
mới thả những người bị tạm giam trước đó.
Ngày
20/3/1980, TAND tỉnh Tiền Giang đưa bị cáo ra xét xử. Tại phiên tòa sơ
thẩm, bị cáo không nhận tội và khẳng định hung thủ thật sự là U. Nhưng
HĐXX vẫn tuyên ông Chiến án chung thân với tội “giết người”:
“Tui
đã kí hết vào các giấy tờ, lúc trong trại tạm giam nói câu nào bị đánh
câu đó, đau quá mới kí bậy. Ra toà kêu oan cũng chẳng ai nghe. Tui ức
quá nhận hết, ai bảo gì tui đều gật đầu nhận”, ông Chiến kể.
Nhờ cải tạo tốt, ông Chiến được giảm án, thả tự do từ ngày 21/8/1995. Thời gian ngồi tù tổng cộng 16 năm 3 tháng.
16 năm tù oan được bồi thường hơn 200 triệu
Ra
tù đã gần 36 tuổi, ông Chiến mang trong mình bản án giết người, nỗi mặc
cảm tương lai tối mịt. Cầm 100 ngàn đồng cán bộ trại giam cho, ông ở
lại Gia Lai tìm việc. Thanh niên vừa ra tù may mắn được cô gái Nguyễn
Thị Hồng Loan đem lòng cảm mến, cưu mang.
Sau
khi người vợ sinh con được 3 tháng, ông xin phép đưa gia đình về quê.
Cuộc trở về không như ông mong đợi. Mọi người đều nhìn ông bằng con mắt
xa lạ, ghét bỏ. Gia đình nghèo khó không giúp được gì. Ông đành dắt vợ
con ra dựng tạm chòi lá tá túc nhờ mảnh đất hoang của người cậu. Tiếng
xấu giết người vẫn đè lên cái tên. Mỗi lần đi làm thuê ở đâu, ông đều bị
“soi” bởi lý lịch “đen”.
Mãi
gần 2 năm sau ra tù, ông Chiến mới được minh oan. Đó là một ngày giữa
tháng 10/1997, ông Chiến đang trồng rau ngoài đồng thì hay tin U bị bắt
bên Lào, công an đã giải về Tiền Giang.
Cơ
hội được minh oan đã đến, ông Chiến bỏ lại cuốc, cào chạy ào về nhà hỏi
chuyện. Ông khóc òa vì sung sướng, từ nay đã được thoát tiếng oan giết
người. Mấy ngày sau, công an tỉnh cứ vài ngày lại mời ông lên làm việc.
Nhà có mỗi chiếc xe đạp, ông lại lạch cạch đạp hơn 40km “hầu án”: “Bắt
thằng U rồi, họ (ý nói cán bộ công an) vẫn chưa tin tui. Phần tui chẳng
nghe đả động gì đến chuyện giải oan, nhà lại thiếu gạo đành bỏ dở đi
làm thuê”.
Trở
lại diễn biến vụ án trưởng công an xã bị sát hại, hung thủ thực sự Trần
Văn U khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội. U khai nghiện rượu, mỗi lần
say xỉn gây mất trật tự địa phương nên bị công an xã mời đến giáo dục
nhiều lần. Nhưng U không sửa đổi mà vẫn chứng nào tật ấy mà còn sinh ra
thù hằn người lập hồ sơ đưa mình đi cưỡng bức lao động.
Khoảng
14h ngày 19/5/1979, U thấy anh Sên đi bộ đã bí mật chuẩn bị 2 cây gậy
“mai phục”. Nạn nhân bị đánh vào đầu dẫn đến tử vong. Sau khi gây án,
hung thủ kéo xác nạn nhân đến giấu tại nghĩa địa, bỏ trốn về Cà Mau, Bà
Rịa Vũng Tàu, sang tận Lào sinh sống. Ngày 24/10/1997, U bị bắt theo
lệnh truy nã số 82 ngày 13/6/1979 của CA Tiền Giang.
Ngày
5/7/2001, TAND Tiền Giang đưa ra xét xử vụ án. Bị cáo khai một mình
thực hiện hành vi giết người, không liên quan gì đến ông Chiến. Bị cáo U
nhận án chung thân về tội giết người, 3 năm tù về tội cướp tài sản. Ông
Chiến được tuyên không phạm tội giết người.
Ông
Chiến sau đó đã làm đơn yêu cầu các cơ quan gây oan sai cho mình đền bù
800 triệu đồng. Đến tháng 12/2004, ông Chiến được TAND Tiền Giang đền
bù oan sai 252 triệu đồng, đồng thời công khai xin lỗi tại địa phương,
trên báo đài.
Những
người thực thi công quyền cẩu thả, ông Chiến đã bị “nhốt” cả đời trai
trẻ trong nhà lao. 16 năm tù đủ dài để con người ta xây dựng một cuộc
sống đàng hoàng. Chừng đó thời gian cũng đủ biến một thanh niên trẻ khoẻ
thành ông già trong nhà tù.
“Ra
tù, tui mất hết tương lai. Căn nhà vợ chồng đang ở là do một người Việt
kiều biết hoàn cảnh tù oan đã tài trợ xây dựng. Nhưng chủ đất nói gần
nói xa, ý muốn đòi lại đất. Các con tui vì nghèo phải bỏ học giữa chừng.
Tất cả do tù oan mà ra”,ông uất ức.
Tiễn khách ra ngõ, người đàn ông nhắc lại: “Hồi
trước toà án tỉnh gọi tui lên thương lượng. Họ nói chỉ bồi thường chừng
đó tiền (chính xác là 252,7 triệu đồng), nếu không đồng ý thì ra toà.
Lúc đó toà xét xử. Tui không hiểu, đành gật đầu chấp nhận”./.
Quảng Trị - Giang Bắc
Ngày bị tù oan mới 19 tuổi, ngày được minh oan, ông Chiến đã già
Quảng Trị - Giang Bắc (PLO) - “Ngày
mới ra tù, trở về địa phương, suốt ngày hai vợ chồng lủi thủi trong
nhà, ngoài đồng. Tui không dám ra đường, gặp ai cũng kêu thằng tù, thằng
giết người nhục lắm. Nhiều lúc tui muốn chết đi cho xong, thương vợ con
mà cố nán sống. Nếu thằng U không bị bắt, có lẽ tui mang án giết người
suốt đời”
16
năm ngồi tù, cho đến tận khi đã thi hành xong bản án, ổn định cuộc
sống, ông Chiến mới được minh oan khi hung thủ thực sự bị bắt.
Bỗng dưng bị khép tội giết người
Vụ
án oan xảy ra ngày 19/5/1979. Khi đó, chàng thanh niên tên ông Trần Văn
Chiến (SN 1960, ngụ ấp Nam, xã Tân Điền, huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền
Giang) vừa đi làm đồng về. Cùng lúc này, em họ tên U chạy ngang qua nói:
“Tao giết thằng Sên” rồi lấy chiếc túi nhét vội mấy quần áo bỏ đi.
Hai
ngày sau, cả ấp rúng động khi trưởng công an xã được phát hiện đã chết
ngoài bãi đất hoang. Cảnh sát xác định nạn nhân bị giết. Hay tin, ông
Chiến giật mình nhớ lại lời U nói, vội sang kể với người thím, rồi chạy
đến công an xã cung cấp thông tin.
Lạ
rằng vừa khai xong mấy câu, ông bị công an xã bắt trói, ép nhận tội
giết người. “Ở trại tạm giam khoảng 2 tuần, ông Chiến đành nhận tội giết
trưởng công an vì bị đánh quá đau. Ngày CQĐT dựng lại hiện trường, ông
Chiến cầm gậy quơ tứ tung theo “hướng dẫn” của điều tra viên. Chàng
thanh niên 19 tuổi bị khép vào tội giết người. “Tìm được hung thủ”, CQĐT
mới thả những người bị tạm giam trước đó.
Ngày
20/3/1980, TAND tỉnh Tiền Giang đưa bị cáo ra xét xử. Tại phiên tòa sơ
thẩm, bị cáo không nhận tội và khẳng định hung thủ thật sự là U. Nhưng
HĐXX vẫn tuyên ông Chiến án chung thân với tội “giết người”:
“Tui
đã kí hết vào các giấy tờ, lúc trong trại tạm giam nói câu nào bị đánh
câu đó, đau quá mới kí bậy. Ra toà kêu oan cũng chẳng ai nghe. Tui ức
quá nhận hết, ai bảo gì tui đều gật đầu nhận”, ông Chiến kể.
Nhờ cải tạo tốt, ông Chiến được giảm án, thả tự do từ ngày 21/8/1995. Thời gian ngồi tù tổng cộng 16 năm 3 tháng.
16 năm tù oan được bồi thường hơn 200 triệu
Ra
tù đã gần 36 tuổi, ông Chiến mang trong mình bản án giết người, nỗi mặc
cảm tương lai tối mịt. Cầm 100 ngàn đồng cán bộ trại giam cho, ông ở
lại Gia Lai tìm việc. Thanh niên vừa ra tù may mắn được cô gái Nguyễn
Thị Hồng Loan đem lòng cảm mến, cưu mang.
Sau
khi người vợ sinh con được 3 tháng, ông xin phép đưa gia đình về quê.
Cuộc trở về không như ông mong đợi. Mọi người đều nhìn ông bằng con mắt
xa lạ, ghét bỏ. Gia đình nghèo khó không giúp được gì. Ông đành dắt vợ
con ra dựng tạm chòi lá tá túc nhờ mảnh đất hoang của người cậu. Tiếng
xấu giết người vẫn đè lên cái tên. Mỗi lần đi làm thuê ở đâu, ông đều bị
“soi” bởi lý lịch “đen”.
Mãi
gần 2 năm sau ra tù, ông Chiến mới được minh oan. Đó là một ngày giữa
tháng 10/1997, ông Chiến đang trồng rau ngoài đồng thì hay tin U bị bắt
bên Lào, công an đã giải về Tiền Giang.
Cơ
hội được minh oan đã đến, ông Chiến bỏ lại cuốc, cào chạy ào về nhà hỏi
chuyện. Ông khóc òa vì sung sướng, từ nay đã được thoát tiếng oan giết
người. Mấy ngày sau, công an tỉnh cứ vài ngày lại mời ông lên làm việc.
Nhà có mỗi chiếc xe đạp, ông lại lạch cạch đạp hơn 40km “hầu án”: “Bắt
thằng U rồi, họ (ý nói cán bộ công an) vẫn chưa tin tui. Phần tui chẳng
nghe đả động gì đến chuyện giải oan, nhà lại thiếu gạo đành bỏ dở đi
làm thuê”.
Trở
lại diễn biến vụ án trưởng công an xã bị sát hại, hung thủ thực sự Trần
Văn U khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội. U khai nghiện rượu, mỗi lần
say xỉn gây mất trật tự địa phương nên bị công an xã mời đến giáo dục
nhiều lần. Nhưng U không sửa đổi mà vẫn chứng nào tật ấy mà còn sinh ra
thù hằn người lập hồ sơ đưa mình đi cưỡng bức lao động.
Khoảng
14h ngày 19/5/1979, U thấy anh Sên đi bộ đã bí mật chuẩn bị 2 cây gậy
“mai phục”. Nạn nhân bị đánh vào đầu dẫn đến tử vong. Sau khi gây án,
hung thủ kéo xác nạn nhân đến giấu tại nghĩa địa, bỏ trốn về Cà Mau, Bà
Rịa Vũng Tàu, sang tận Lào sinh sống. Ngày 24/10/1997, U bị bắt theo
lệnh truy nã số 82 ngày 13/6/1979 của CA Tiền Giang.
Ngày
5/7/2001, TAND Tiền Giang đưa ra xét xử vụ án. Bị cáo khai một mình
thực hiện hành vi giết người, không liên quan gì đến ông Chiến. Bị cáo U
nhận án chung thân về tội giết người, 3 năm tù về tội cướp tài sản. Ông
Chiến được tuyên không phạm tội giết người.
Ông
Chiến sau đó đã làm đơn yêu cầu các cơ quan gây oan sai cho mình đền bù
800 triệu đồng. Đến tháng 12/2004, ông Chiến được TAND Tiền Giang đền
bù oan sai 252 triệu đồng, đồng thời công khai xin lỗi tại địa phương,
trên báo đài.
Những
người thực thi công quyền cẩu thả, ông Chiến đã bị “nhốt” cả đời trai
trẻ trong nhà lao. 16 năm tù đủ dài để con người ta xây dựng một cuộc
sống đàng hoàng. Chừng đó thời gian cũng đủ biến một thanh niên trẻ khoẻ
thành ông già trong nhà tù.
“Ra
tù, tui mất hết tương lai. Căn nhà vợ chồng đang ở là do một người Việt
kiều biết hoàn cảnh tù oan đã tài trợ xây dựng. Nhưng chủ đất nói gần
nói xa, ý muốn đòi lại đất. Các con tui vì nghèo phải bỏ học giữa chừng.
Tất cả do tù oan mà ra”,ông uất ức.
Tiễn khách ra ngõ, người đàn ông nhắc lại: “Hồi
trước toà án tỉnh gọi tui lên thương lượng. Họ nói chỉ bồi thường chừng
đó tiền (chính xác là 252,7 triệu đồng), nếu không đồng ý thì ra toà.
Lúc đó toà xét xử. Tui không hiểu, đành gật đầu chấp nhận”./.
Quảng Trị - Giang Bắc
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen