“Hậu
quả của lối làm ăn chụp giật, giả dối này ghê gớm lắm. Tôi sợ nhất là
nó truyền đời đến con cháu”, nguyên Chủ tịch An Giang, ông Nguyễn Minh
Nhị chia sẻ.
LTS: Tuần
Việt Nam trân trọng giới thiệu cuộc trò chuyện với ông Nguyễn Minh Nhị,
tên thường gọi là Bảy Nhị, nguyên Chủ tịch UBND tỉnh An Giang.
Ông Nguyễn Minh Nhị, nguyên Chủ tịch An Giang. Ảnh: Duy Chiến
Mở
đầu những trăn trở về nông nghiệp và người nông dân VN, ông Bảy Nhị
chia sẻ câu chuyện thăng trầm của cá ba sa – loài cá được dựng tượng đài
tại Châu Đốc – An Giang vì tầm quan trọng của nó.
Sau
khi thịt cá ba sa phi lê tìm được đường xuất khẩu vào thị trường Mỹ đầu
những năm 1990, trải qua quá trình nghiên cứu, khảo sát vất vả, ông Nhị
và các đồng nghiệp đã thành công trong việc cho loài cá này sinh sản
nhân tạo. Một thời cơ vàng dường như mở ra khi chúng ta chủ động được
nguồn giống và nhu cầu thị trường lúc đó đang rất lớn.
Vậy nhưng…
Ông Nguyễn Minh Nhị: Tôi
còn nhớ có lúc cao điểm giá cá ba sa xuất khẩu lên đến 8 USD/kg! Các bè
cá mới mọc san sát trên sông Hậu. Các nhà máy, cơ sở chế biến tấp nập
ra đời.
Lúc
ấy tôi cũng lo là để phát triển tự phát sẽ chèn ép lẫn nhau, cạnh tranh
sẽ không đảm bảo chất lượng, có sự gian dối nên đề nghị Nhà nước phải
quản lý, nhất là khâu giống. Nhưng không ai nghe cả. Họ nói: “Thị trường
là tự do! Nhà nước không nên can thiệp”.
Khi
nhu cầu cá ba sa tăng nhanh thì khách hàng ở Mỹ, mấy ông Việt kiều gợi ý
đưa cá tra vào nuôi đội lốt cá ba sa kiếm lời khủng. Cá tra dễ nuôi,
năng suất cao, trong khi cá ba sa rất ‘trưởng giả”, khó tính. Cũng nên
biết rằng, trên thế giới này chỉ có Việt Nam nuôi cá ba sa thương phẩm
thành công.
Vậy
là bất chấp tất cả, có quy hoạch hay không, bất kể đất lúa màu mỡ, rất
nhiều người cứ thế đào ao nuôi cá tra rồi quy hoạch sau. Phong trào rộ
lên từ tỉnh đầu nguồn, lan ra khắp ĐBSCL, rồi đến lượt các nhà máy chế
biến cũng bị hút vào cuộc, thi nhau vay vốn đầu tư.
Từ
sau năm 2000, sản lượng nuôi tăng vọt, số nhà máy chế biến cũng tăng
theo. Từ đó cung vượt cầu, sinh ra cạnh tranh kiểu “tự hủy diệt”. Cứ sau
mỗi kỳ hội chợ thủy sản ở Boston (Mỹ), Brussels (Bỉ) hay ở Việt Nam là
giá cá lại sụt, vì các DN đến hội chợ chủ yếu “đi đêm” chào giá thấp.
Khi
dự hội nghị Chính phủ tại Hà Nội, tôi từng phát biểu tình hình này với
tâm trạng rất bức xúc. Bức xúc nhất là việc gian lận đánh tráo cá tra
vào, mà tôi gọi là “Tình chị duyên em”, khiến cá ba sa không còn mấy
người nuôi. Hành vi này làm mất uy tín Việt Nam trên thương trường, vừa
làm cạn kiệt một giống loài là nguồn thực phẩm quí hiếm mà thiên nhiên
ban tặng.
Bây
giờ ngay tại An Giang, quê hương của cá ba sa mà cá ba sa cũng chẳng
còn. Tôi đi tiếp khách vào nhà hàng thấy thực đơn có món cá ba sa, bèn
gọi. Dù đã hỏi, căn dặn nhà hàng mấy lượt là phải đúng cá ba sa, họ dạ
dạ vâng vâng nhưng đưa lên toàn cá tra! Tôi giận quá, truy hỏi tại sao,
họ trả lời: “Dạ, bây giờ không còn ai nuôi cá ba sa nữa. Bác thông cảm!”. Chết không?
Con
cá ba sa trời ban tặng cho miền sông Hậu đã đi vào truyện cổ tích mất
rồi. Tôi đang viết lại câu chuyện này để con cháu mai sau còn nhớ trên
quê hương mình có giống cá “độc nhất vô nhị” mà không giữ được!
Thưa
ông, thời ông làm Chủ tịch UBND tỉnh, An Giang xây tượng cá ba sa, bông
lúa – hai biểu tượng kinh tế nông nghiệp của An Giang. Nay cá ba sa đã
“đi vào cổ tích”, ông có lo cây lúa cũng theo bước?
Tượng đài cá Basa tại Châu Đốc. Ảnh: Bazantravel
Ông Nguyễn Minh Nhị: Có
chuyện này tôi mới nghe mà hết hồn hết vía! Nhiều hộ nông dân đang áp
dụng kiểu ăn gian, ngày mốt cắt thì bữa nay xả nước vào ruộng, phun
thuốc vào. Hôm sau xả nước ra để ngày mai cắt lúa. Kiểu gian dối này cho
thêm khoảng 1 tấn/ha.
Tôi
điện hỏi mấy anh em DN có biết không? Họ trả lời biết rồi, nhưng không
sao vì họ có máy móc thiết bị đo độ ẩm, dễ gì ăn gian được. Chết là mấy
ông hàng xáo đi thu mua, nhưng họ cũng chỉ một lần bị mắc lừa nông dân
thôi.
Người
ta nói “điếm vườn sao bằng điếm chợ”, nông dân mình cứ tưởng làm vậy là
khôn, có cái lợi trước mắt. Nhưng chính họ sẽ bị trả giá nhiều nhất,
không chỉ bị thương lái biết rồi ép trở lại, mà họ không thấy rằng uy
tín của hạt gạo không có thì họ cũng bị thiệt nhất.
Làm
ăn không nhìn xa thấy rộng, chỉ thấy lợi trước mắt, bất chấp thiệt hại
lớn gấp nhiều lần sau đó. Nuôi cá cũng vậy, trồng lúa cũng vậy, rất chụp
giật…
Đừng trách người nông dân
Thưa
ông, tại sao tầng lớp nông dân luôn được xem là thật thà, chất phác mà
lại có những trò gian dối như vậy? Không chỉ có trong nuôi cá và trồng
lúa, họ sẵn sàng phun thuốc trừ sâu vào rau để sáng mai thu hoạch bán,
bất chấp sức khỏe của người tiêu dùng?
Ông Nguyễn Minh Nhị: Nông
dân mình có nhiều cái tệ, nhưng không trách họ được, và cũng không nên
trách. Họ không có điều kiện để hiểu biết hết nên thấy cái gì có lợi là
làm, hứng lên là làm. Có ai chỉ [cho] họ làm cái gì cho có hiệu quả đâu?
Họ phải tự mày mò, tự mưu sinh, làm ra sản phẩm may thì bán được, không
may thì lãnh đủ nợ nần!
Họ
không có tổ chức, không có ai hướng dẫn họ làm cái gì, không nên làm
cái gì, làm ra bán ở đâu. Họ phải tự mưu sinh bằng những cách làm hại
chính cả họ. Và, cuối cùng họ vẫn là người chịu thiệt thòi nhất. Theo
tôi biết, ở các nước, nông dân được quan tâm, được tổ chức rất tốt chứ
không bỏ mặc như nông dân ở ta đâu.
Theo
ông, nguyên nhân những khiếm khuyết đó của nông dân ta, mà trầm kha
nhất là chụp giật, tầm nhìn ngắn, tự đục vào chân mình là gì?
Ông Nguyễn Minh Nhị: Ngày
xưa, nông dân ta luôn được đánh giá là lương thiện, đạo đức, cần cù.
Còn ngày nay, họ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều thói xấu. Tất cả bắt nguồn
từ sự chụp giật, tranh thủ tối đa, bất kể hậu quả. Căn bệnh này đã lây
lan rộng chứ không chỉ nông dân. Nhưng với nông dân thì quả thật đau
lòng, vì họ lẽ ra phải là thành trì của đạo đức, của sự lương thiện,
chất phác phải không?
Theo
tôi, chúng ta phải nhìn sâu xa vào những nguyên nhân từ trong chính
sách. Bản chất của nông dân là gắn với đất đai, cả ngàn đời nay là vậy.
Nông dân là đất, đất là nông dân.
Khi đất không phải của nông dân mà chỉ được sử dụng có thời hạn thì họ chẳng còn gắn bó máu thịt với đất đai như xưa.
Không
còn gắn bó thì cũng không còn gìn giữ, bồi đắp vào cho đất, vì ngày mai
có còn là của mình nữa đâu! Nhiều cái xấu ra đời từ đây, chính vì không
gắn bó với đất, không nặng lòng với đất mà lương tâm, tình làng nghĩa
xóm, tình quê hương bị tha hóa, sẵn sàng đánh đổi vì những lợi ích ngắn
hạn.
Tôi
còn nhớ hồi mới giải phóng, ta thực hiện chính sách “nhường cơm sẻ áo”
giống như ở miền Bắc trước đây. Hồi ấy, những người có nhiều ruộng đất
trong Nam là do họ cần cù, siêng năng, chịu khó mà có nên nặng lòng với
đất. Tôi nhớ như in nhiều nông dân nghèo được Nhà nước chia lại ruộng
của những người này, đã không nhận. Họ nói: “Người ta làm sáng tối,
không biết nghỉ mới có nhiều đất. Mình lấy không của người ta coi sao
được!”.
Tôi
báo cáo việc này lên Tỉnh ủy, ông Bí thư lúc ấy kết luận: “Nếu không
nhận đất thì không phải là nông dân, thì không cho nữa!”. Đơn giản thế
thôi. Lúc ấy chúng ta không lường được hậu quả tai hại như ngày nay đang
chứng kiến.
Người
nông dân vốn dĩ là tốt, đã chuyển hóa và tha hóa từ đó. Lúc đầu thấy
nhận đất của người khác, tức mồ hôi và nước mắt của người khác là “kỳ
lắm”, “coi không được”, quyết không nhận! Nay thì khác rồi. Hai đám
ruộng của hai nhà liền ranh còn lấn nhau từng chút huống chi những
chuyện khác có nhiều lợi ích hơn. Cái gì lợi cho mình thì dẫu có hại cho
người khác cũng làm.
Cái
tình của người nông dân với đất phôi phai đi cũng làm cho cái tình với
quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn không còn thiêng liêng như xưa. Những
giềng mối gìn giữ đạo đức, lương tri, nhân bản chân chất nhất cũng từ
đấy mà sút sổ, long ra.
Làng bè cá Châu Đốc
“Nói một đàng làm một ngả” nhiều quá
Từng
giữ các vị trí lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, về hưu trở lại làm nông dân
trồng lúa và nuôi cá, ông nhìn nhận các chủ trương, chính sách và công
tác quản lý nhà nước với nông nghiệp nói riêng và kinh tế nói chung như
thế nào?
Ông Nguyễn Minh Nhị: Tình trạng chung nhất là “Nói một đàng làm một ngả” nhiều quá. Có muôn thứ chuyện chứng minh cho điều này.
Chẳng
hạn chuyện vận động nông dân làm ra nhiều lúa gạo rồi bán không được,
mặc cho họ bị thua lỗ. Xui nông dân nuôi con nọ, trồng thứ cây kia rồi
bỏ chạy mất, không biết bán cho ai. Lẽ ra, bảo nông dân trồng lúa thì
phải có công ty mua số lúa làm ra chứ. Có bên quăng thì phải có bên
hứng, phải tổ chức cho khớp nhau thì nói và làm mới đi đôi chứ?
Gần
đây tôi nghe Bộ NN-PTNT triển khai kế hoạch chuyển 200.000 ha đất lúa
kém hiệu quả chuyển sang trồng bắp, đậu nành và màu. Tôi thấy băn khoăn
không hiểu trồng những thứ đó rồi nông dân bán cho ai hay lại đẩy họ vào
chỗ khó như các chương trình chăn nuôi bò trước kia?
Thưa ông, theo tôi biết hàng năm Chính phủ vẫn cho thu mua tạm trữ, giảm áp lực tiêu thụ lúa cho nông dân mà?
Ông Nguyễn Minh Nhị: Chuyện
này tôi quá hiểu! Khi lúa chín rộ, các công ty lương thực sàng bên này,
lách bên kia để chậm triển khai. Bởi giá lúa càng thấp thì họ càng có
lợi. Đến khi triển khai cũng đâu có làm đúng như tinh thần chỉ đạo. Nông
dân gần như chẳng được gì.
Tôi
có ông bạn cùng quê xứ Tịnh Biên làm công tác thu mua lúa. Tôi đến mấy
trạm thu mua của ông ấy kiểm tra, thấy có hai giá mua, cao và thấp khác
nhau. Giá rẻ để ngoài là giá mua thật cho nông dân, còn giá cao cất bên
trong, khi có đoàn kiểm tra đến thì trưng ra! Bữa tôi bất ngờ đến, họ
thay không kịp, tôi hỏi sao làm ăn vậy. Họ trả lời: “Giá cao là giá Nhà
nước quy định. Còn giá thấp là giá thu mua theo… thị trường!”. Bất nhẫn
vậy đấy. Nhà nước cho vay không lãi để thu mua song thực chất họ mua vẫn
ép nông dân chứ có nương gì đâu!
Tôi cũng nhiều lần đi ký hợp đồng xuất khẩu gạo với anh em. Ký xong về giá lúa lên là… bẻ chĩa ngay!
Hậu
quả của lối làm ăn chụp giật, giả dối này ghê gớm lắm. Tôi sợ nhất là
nó truyền đời đến con cháu sau này thành một xã hội giả dối. Thế hệ
chúng tôi dù sao cũng được “chích ngừa”, còn phản kháng lại được.
Còn thế hệ sau thì sao? Lo lắm!
D.C.
(Còn tiếp)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen