Vui biết mấy nghe tin anh được thả
ra Nội Bài bay thẳng đến L.A.
đồng hương ta nô nức đón anh về
mừng hải ngoại từ nay thêm tay súng
giữa rừng người anh không hề nao núng
mặt tươi cười, mắt rạng rỡ hân hoan
anh được anh em trao lá cờ vàng
tôi cứ tưởng anh vui mừng, xúc động
Đưa tay ra nhận lấy lá cờ hùng
có ngờ đâu anh cúi mặt quay lưng
như chối bỏ tâm tình người đã tặng
mắt tôi hoa và lòng tôi nằng nặng
tôi tưởng tôi như đã nhìn lầm
có lẽ nào anh lại nhẫn tâm
quay mặt lại với ngọn cờ trung chính
nhưng không, anh kiên cường xác định
"lý do tại sao tôi lại phụ người
cứ xem clip kia ắt đã rõ rồi"!
nghe anh nói tôi thấy lòng bức rức
biết tin anh những ngày còn trong nước
đã anh hùng chống lại giặc Bắc kinh
chịu tù giam, chịu đánh đập, tra hình
chịu đói khát, chịu trăm ngàn cay đắng
tôi biết anh thuộc đoàn quân chiến thắng
từng sáu năm trong nón cối, dép râu
biết đâu chúng ta cũng đã đánh nhau
anh đã bắn đồng đội tôi gục ngã
nhưng tôi nghĩ, chuyện ngày xưa xa quá
trên thế gian ai không phạm lỗi lầm
nếu anh biết sai, phản tỉnh, hồi tâm
thì ta phải mở rộng lòng tha thứ
có ngờ đâu anh vẫn còn mê ngủ
vẫn nặng lòng ôm ấp lá cờ sao
miệng nói ngoa "không nhận lá cờ nào"
nhưng tim đã in một màu cờ máu
cuộc chiến này hai phe đang quyết đấu
chính và tà đã rõ một lằn ranh
vòng tay đồng bào mở rộng đón anh
nhưng anh đã chọn cho mình thế đứng
tôi tiếc cho tôi tin người quá sớm
giờ tìm đâu ra "ánh sáng Điếu Cày"(*)
chút niềm tin cũng chắp cánh vụt bay
còn đâu nữa một "anh hùng dân tộc"(*)
tôi vẫn mong anh có ngày giải độc
xóa sạch trong người máu Mác-Lênin
đón nhận cờ vàng, cờ của quang vinh
quyết chống lại bọn tà quyền Việt cộng
con đường đó mới thật là đường sống
Bến Hải không còn là Thái Bình Dương(*)
tôi và anh sẽ tiếp tục chung đường
cùng tranh đấu cho một ngày quang phục
Nếu anh biết đau niềm đau quốc nhục
hãy thật lòng hồi chánh nhé, anh ơi!
Tiều Phu Tử
22 tháng 11 năm 2014
(*) Lời trích từ bài của Trần Trung Đạo
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen