1. Ngập tràn sự
kiện
Trong những
ngày qua, sự kiện Hong Kong như là một sự kiện nổi bật trên rất nhiều trang
mạng, báo chí truyền hình trên khắp thế giới. Tuy nhiên, báo chí trong nước của
nhà cầm quyền cộng sản vẫn dè dặt đưa tin. Vẫn như thông lệ thì đó là phản
ứng lo sợ cho chính đảng cộng sản Việt Nam bởi người dân Việt hoàn toàn có thể
noi theo sinh viên Hong Kong biểu tình rộng khắp. Ngoài ra đảng cộng
sản còn sợ rằng sự "loan tin" rộng rãi sẽ làm mất lòng ông anh Trung cộng đang
đau đầu về vấn đề Hong Kong. Chính vì vậy Lê Hải Bình đã tiếp tục làm vừa lòng
đàn anh của mình khi tiếp tục khẳng định đây là ‘công việc nội bộ của Trung
Quốc’: “Việt Nam hy vọng chính quyền Hong Kong sẽ có những biện pháp thích
hợp nhằm sớm ổn định tình hình”. Đồng thời thì cộng sản Việt Nam cũng không
quên lo ngại cho chính mình qua tuyên bố: "Bộ Ngoại giao Việt Nam khuyến cáo, công dân Việt
Nam không nên đến những khu vực có biểu tình để tránh xảy ra những tình huống
phức tạp”.
Và gần đây chúng ta lại thấy có
tin con rể của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ chi ít nhất 100 triệu đôla để mua
lại quyền sở hữu CLB Chivas USA tại giải nhà nghề Mỹ - MLS. Tin này đã được báo
chí của chế độ cộng sản đăng tin rầm rĩ như một sự "thành đạt" trong kinh doanh
của con rể ông thủ tướng. Theo tin báo chí của đảng đang PR cho Bảo Hoàng
thì: "Khoản tiền cụ thể để nhóm nhà đầu tư trên mua lại quyền sở hữu Chivas
USA chưa được tiết lộ. Nhưng theo Sports
Illustrated, con số tối thiểu phải là 100 triệu đôla - mức kỷ lục mà
CLB mới thành lập New York City nộp để được tranh tài tại MLS từ tháng 3/2015.
Nhóm nhà đầu tư của Henry Nguyễn cam kết sẽ xây một sân bóng đá mới cho Chivas
USA tại Los Angeles. Họ được cho là đã ngắm nghía hai địa điểm để xây sân mới,
hoặc ở khu trung tâm Los Angeles - gần sân khu liên hợp thể thao Staples Center
hoặc gần khu trường đua Hollywood Park - cách sân bay Los Angeles
nămkilomet." Một động thái chuẩn
bị tẩu tán tài sản kiểu Thasksin của Thái Lan trước đây, cho thấy cộng sản Việt
Nam cũng đang run sợ trước làn sóng ở Hong Kong.
Mà quả nhiên Trung cộng đang đau
đầu về Hong Kong thật sự. Những thanh niên của Hong Kong đã không chấp nhận thói
hành xử độc tài và côn đồ của chính quyền cộng sản tại Đại Lục áp dụng cho mảnh
đất đã có tự do dưới sự chèo lái của vương quốc Anh đúng 100 năm qua. Quãng thời
gian qua là một quãng thời gian đầy chịu đựng trước nhân quyền, tự do, dân chủ
bị đánh cắp kể từ khi Hong Kong rơi vào tay Trung Cộng trở lại. Những thanh niên qủa cảm và thông minh đã thấm
nhuần tư tưởng tự do, dân chủ không thể nào chấp nhận mình là những con vật dưới
chế độ cộng sản. Và họ đã đứng lên! Họ không sợ hơi cay, họ chẳng sợ dùi
cui!...
Nhà cầm quyền cộng sản lo sợ lần này sự phẫn nộ sẽ
lan xa hơn Thiên An Môn vì bây giờ là thế kỷ của thông tin và truyền thông. Hiện
tại, ngay trong đại lục thì hàng ngày những vụ đánh bom, biểu tình của dân Nội
Mông, Tây Tạng vẫn xảy ra như cơm bữa.
Nếu có thêm ngọn lửa Hong Kong cháy vào thì có lẽ "Con rồng giấy" Trung cộng sẽ phải bị thiêu rụi. Đó chỉ là một hệ quả tất yếu của một thứ chủ nghĩa phi nhân, sự cai trị hà khắc và chính sách bành trướng của Trung cộng mà thôi!.
Nếu có thêm ngọn lửa Hong Kong cháy vào thì có lẽ "Con rồng giấy" Trung cộng sẽ phải bị thiêu rụi. Đó chỉ là một hệ quả tất yếu của một thứ chủ nghĩa phi nhân, sự cai trị hà khắc và chính sách bành trướng của Trung cộng mà thôi!.
Giữa lúc khó khăn trong việc tranh
chấp đảo Senkaku với Nhật thì Trung cộng điều giàn khoan Hải Dương khổng lồ đi
vào Biển Đông Việt Nam. Mục đích thật rõ ràng khi vừa thử phản ứng của Việt Nam,
vừa thử phản ứng của dư luận quốc tế. Đồng thời định hướng dư luận trong nước
theo một chiều hướng có lợi cho đảng cộng sản Trung Quốc. Và như chúng ta đã
biết, ít ra Trung Cộng cũng đã thành công khi
các "đồng chí" Việt Nam của họ phản đối lấy lệ và mặc cho Trung cộng tung hoành
trên biển đảo Việt Nam.
Lần này, giữa lúc mà đảng cộng sản
Trung cộng đang khó khăn tột cùng bởi làn sóng đòi tự do dân chủ của thế hệ trẻ
Hong Kong thì Trung cộng lại lấy Biển Đông làm nơi giải quyết vấn đề dư
luận.
Theo Want China Times, báo China Science
Daily vài ngày qua cho biết Học viện Khoa học Ngư nghiệp Trung Quốc đang có
kế hoạch mua một tàu chở dầu 200.000 tấn và sửa sang nó thành một tàu chở cá
sống. Bắc Kinh định ngang nhiên triển khai con tàu này ra vùng biển quanh bãi
Vành Khăn, thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Bãi đá ở phía nam quần đảo
Trường Sa bị Trung cộng đánh chiếm trái phép năm 1995. Tờ báo cho biết tàu chở cá sống có thể là cơ sở sản
xuất di động cho Trung Quốc ở Biển Đông. Nó có thể vừa được dùng làm trại cá,
vừa cung cấp nhiều dịch vụ cho tàu quân sự và dân sự Trung cộng trong khu vực.
Để tô điểm thêm cho sự ngang ngược
của mình và để hướng dư luận sang mục tiêu khác thay vì Hong Kong đang bỏng
cháy, nhà cầm quyền cộng sản cho các "học giả" của đảng cộng sản tuyên bố những
điều cũng hết sức ngạo mạn. Nhà nghiên cứu Lei Jilin, thuộc Viện Nghiên cứu Ngư
nghiệp Hoàng Hải, Học viện Khoa học Ngư nghiệp Trung cộng, cho rằng điều quan
trọng là "phải biết khai thác nguồn tài nguyên thiên nhiên đúng đắn". Vị quan
chức Trung cộng này còn ngang nhiên cho rằng nếu kế hoạch tại bãi Vành Khăn
thành công, Trung Quốc có thể triển khai một đội tàu chở cá sống tới các vùng
Biển Đông và Hoa Đông trong tương lai, với sự bảo vệ của hải quân nước này. Báo
Trung cộng cũng nhấn mạnh đến lúc Bắc Kinh cần quan tâm nhiều hơn tới các nguồn
tài nguyên thiên nhiên dưới Biển Đông.
Trái ngược với động thái hung hăng của Trung cộng
thì phía nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam tiếp tục im lặng và đưa tin một cách
nhỏ giọt như cách loan tin về Hong Kong đang cháy rực ánh sáng đòi nhân quyền và
dân chủ. Trung cộng tiếp tục trò chơi với dư luận trong và ngoài nước để
khỏa lấp các vấn đề nội tại của mình. Việt cộng thì vẫn làm tay "theo đuôi" cho
đàn anh kể cả im lặng cho đàn anh tiếp tục xâm lấn trái phép lãnh thổ và lãnh
hải Việt Nam...
Người dân Hong Kong đã noi gương lớp trẻ để đòi tự do do cho
chính mình. Trong khi đó người dân Việt Nam vẫn đa phần còn thờ ơ và sợ
hãi. Còn chờ đến lúc nào hỡi đồng
bào? Chúng ta chẳng có gì lựa chọn
ngoài việc đứng lên vì một Việt Nam tươi sáng phía trước. Tương lai đó chính
chúng ta định đoạt. Hãy cháy sáng như
Hong Kong để Biển Đông dậy sóng tự do!. Nhưng... lại là một cái
nhưng mà chúng ta cần suy tính!.
2. Chúng ta đã
biết
Như chúng ta đã biết đảng cộng sản Việt Nam với chính sách sắt máu đã đàn
áp các đảng phái đối lập, tôn giáo, những nhà bất đồng chính kiến, những
người tranh đấu cho sự tiến bộ xã hội là truyền thống, là việc làm thường xuyên
từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền từ năm 1945 đến
nay.
Cuộc đấu tố “Cải cách ruộng đất” theo chỉ thị của
Stalin và Mao Trạch Đông từ năm 1953 đến 1957 đã cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn
người Việt và hậu quả của nó không những về người mà còn làm băng hoại đạo đức
và văn hóa dân tộc.
Cuộc Cách mạng văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960: Hàng ngàn Trí
thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị chết trong
ngục tối.
Chiến dịch “chống xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn
người trong có có cả những đảng viên, đồng chí của
đảng.
Dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh lúc đó đang là người
đứng đầu đảng và nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1958 đã chỉ đạo Phạm Văn
Đồng lúc đó là thủ tướng chính phủ ký công hàm công nhận hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa của Việt Nam là của Trung Quốc. Ở đây Hồ Chí Minh và Phạm Văn
Đồng mắc tội vi hiến, độc tài không thông qua quốc hội cũng như dân ý mà tự
quyền đem đất đai tổ quốc cho nước khác.
Đảng cộng sản dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh còn vi phạm thỏa thuận
ngưng bắn trong dịp tết Mậu Thân năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, và đã
tàn sát 6000 dân thường tại thành phố Huế.
Từ năm 1975, sau khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa nhằm “Thống nhất đất
nước” thay vì dùng chính sách “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”, nhà cầm quyền cộng
sản Việt Nam lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư sản Miền Nam, cướp
tài sản của mọi tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu người lên vùng kinh tế mới
thực chất là các trại lao động cưỡng bức tại những vùng rừng núi hẻo lánh, đưa
hàng trăm ngàn sĩ quan binh lính của Việt Nam Cộng Hòa vào các nhà tù không thời
hạn, trải dài khắp đất nước Việt Nam.
Sự trả thù khốc liệt đã khiến hàng triệu người phải
tìm đường trốn chạy khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền
nhân/boat people” của thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên
biển.
Hàng ngàn người yêu nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản
dùng chính sách “cộng sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xã hội: các sĩ quan
an ninh đội lốt thầy tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa Phật giáo và nhà
thờ Thiên Chúa giáo.
Những cơ sở tôn giáo nào chống lại
chính sách này đều bị đàn áp khốc liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn
Dầu, Tam Tòa, Con Cuông, Bát Nhã... trở thành những biểu hiện hãi hùng đối với
người dân Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất
bị đàn áp và phong tỏa triệt để. Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ bị tù và bị
quản thúc đến nay vẫn chưa được tự do. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Hòa
Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các phật tử thường xuyên bị truy bức, đánh đập thậm chí
bị thủ tiêu. Chỉ những cơ sở tôn giáo nào chấp nhận đường lối cộng sản, chấp
nhận sự lãnh đạo của đảng cộng sản thì mới được hành đạo. Nhà cầm quyền cộng sản
thường dùng những cơ sở này để quảng cáo trước thế giới cho chính sách tôn giáo
của họ.
Các tổ chức xã hội: Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên,
Nông dân... cũng bị tập trung trong một tổ chức “Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do
một Ủy Viên Trung ương đảng cộng sản cầm đầu, thực chất đây là các cơ sở ngoại
vi của đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng sản, kiềm tỏa mọi hành
động và tư tưởng của người dân.
Hiện nay tại Việt Nam hàng ngàn người Việt đang bị
tù đày trong các nhà tù khắc nghiệt chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước, bày tỏ chính
kiến khác với đảng cộng sản, viết blog để bày tỏ quan điểm, không chấp nhận quan
điểm tôn giáo do đảng cộng sản áp đặt.
Tự do báo chí cũng không được tôn trọng. Dù hiến
pháp của Việt Nam năm 1946 đã quy định quyền tự do ngôn luận và báo chí nhưng
đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục vi phạm bằng việc cấm khiếu kiện tập thể, cấm
tập trung và lập đoàn lập hội, cấm bày tỏ bất đồng chính kiến và cấm triệt để
báo chí tư nhân.
Hàng ngày, hàng giờ có rất nhiều các cô gái Việt
chúng ta phải lột trần cho Đài Loan, Hàn Quốc mua bán không khác gì súc vật.
Hàng triệu thanh niên trai tráng phải đi làm thân nô lệ lao động nước ngoài để
chạy ăn cho gia đình. Hàng triệu trẻ em không nhà, không miếng cơm bỏ vào
miệng…
Đặc biệt:
Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng, cùng toàn thể đảng cộng sản Việt Nam đã
công khai bán Hoàng Sa - Trường Sa cho Trung cộng thông qua công hàm 1958. Đảng
cộng sản Việt Nam cũng đã đẩy hàng trăm chiến sĩ của mình làm bia đỡ đạn cho
giặc Tàu trên biển đảo quê hương.
Từ năm 1990, sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu
nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng sản buộc phải cải cách kinh tế theo phương thức
“kinh tế thị trường”, nhưng lại liên kết với đảng cộng sản Trung quốc tại “Hội
nghị Thành Đô” để duy trì chế độ độc tài cộng sản.
Những sự thật đó chúng ta hoàn toàn đã biết!
Nhưng còn nhiều người chưa biết và chúng ta cần phải để cho tất cả người
dân cần phải được biết!
3. Tất cả nhân dân cần phải
biết và... Hong Kong
Hong Kong là một thí dụ cụ thể cho thấy sự run sợ của Trung cộng và Việt
Cộng. Chúng ta hoan nghênh và ủng hộ những người dân Hong Kong và đặc biệt là
các bạn trẻ đã anh dũng vì một Hong Kong có dân chủ, tự do như họ mong muốn.
Như phần trên tôi đã nói: "Hãy cháy sáng như Hong Kong để Biển Đông dậy
sóng tự do!.. Nhưng... lại là một cái nhưng mà chúng ta cần suy
tính!". Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì Hong Kong có 100 năm tự do để ít
nhất có 3 thế hệ có trong mình tư duy dân chủ, tự cường. Còn Việt Nam có hơn 80
năm nô lệ cộng sản, bị ngu hóa và đa số vẫn còn thờ ơ với tâm lý "makeno". Đặc
biệt hơn là lớp trẻ cũng có nhiều phần chỉ biết đắm mình trong: sex, say và vô
cảm... Vậy thì chúng ta cần nhìn vào thực tế đó là Việt Nam chẳng thể có như
Hong Kong ngay được. Những điều này không phải nói ra để chúng ta bi quan hay
làm chúng ta nhụt chí. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể làm được những điều nhỏ
trong cả một quãng đường dài phía trước.
Để có một Hong Kong tại Việt Nam chúng ta cần có một lộ trình:
Để có một Hong Kong tại Việt Nam chúng ta cần có một lộ trình:
1. Tại sao chúng ta không cùng nhau ký 1 bản văn gửi tới các bạn
Hong Kong để bày tỏ sự ủng hộ với họ?.
2. Chẳng có lý do gì chúng ta không có một
cuộc biểu tình ủng hộ Nhật ngay tại Việt Nam. Cộng sản Việt Nam đi dây với Tàu
và Nhật. Cộng sản Việt Nam bị Tàu nắm chính trị nhưng lại sống bằng tiền ODA,
FDI của Nhật. Nếu có 1 cuộc biểu tình tại Việt Nam đơn giản với khẩu hiệu
"Senkaku là của Nhật" thì thế nào?
- Nếu CSVN đàn áp: Nhật sẽ nghĩ
sao?
- Nếu CSVN không đàn áp: Tàu sẽ
nghĩ sao?
- Cổ vũ được tinh thần chống bá
quyền của người Nhật chẳng phải chính là tìm đồng minh và sự quốc tế hóa Biển
Đông cho mình?.
3. Và... Chúng tôi đã biết! Nhưng chúng tôi cần tất cả người
dân cần phải biết sự thật bán nước hại dân của đảng. Đó là mấu chốt của vấn
đề:
- Cùng nhau biểu tình yêu cầu cộng sản trả lời cho
tất cả người dân biết những sự thật mà chúng ta đã
biết.
- Cùng nhau loan truyền những sự thật chúng ta đã
biết đến với người dân chưa được biết.
Đó chính là: Chúng tôi đã biết! Chúng tôi muốn được biết nữa
và Tất cả người dân phải được biết!
Sự thành công bước đầu của
"Chúng tôi muốn biết" chính là một trong các hành động cho chúng
ta 4 điều: Bất tuân dân sự, tập thói quen dân chủ cho người dân, đưa sự thật
đến với đông đảo người dân còn chưa biết, gây áp lực lên những kẻ còn đang sợ
hãi vì Hong Kong và trước đó là Libia, Iraq... Đó một điều chúng ta cần nhân
rộng mô hình cho một lộ trình dài đi đến "vùng lên".
Xin nhắc lại một chút câu nói của
blogger Phạm Thanh Nghiên về điều đó: "Chiến dịch "Chúng Tôi Muốn Biết" đang trở thành
một phong trào chung của tất cả chúng ta. Trong “phong trào chung của
tất cả chúng ta" ấy, Mạng Lưới BloggerViệt Nam tự xem mình là một phần tử nhỏ bé
của tập hợp... "Và chúng tôi thật sự tin như thế... Nhân đây tôi cũng muốn chia
sẻ cùng mọi người về khuynh hướng hoạt động của MLBVN: trong việc chọn lựa một
công việc, một hành động, chúng tôi không chọn công việc mà người giỏi nhất, can
đảm nhất có thể làm. Ngược lại chúng tôi
chọn hành động dễ nhất, đơn giản nhất mà bất kỳ người dân nào cũng đều có thể
làm được. Chúng tôi tin rằng một ngọn sóng lớn sẽ mau chóng tan vỡ thành bọt
biển nhưng hàng nghìn đợt sóng lăn tăn sẽ tạo nên những ngọn sóng thần. Chúng
tôi tin vào số đông, tin vào những hành động nhỏ bé của hàng nghìn người sẽ làm
nên những cuộc đổi thay" ". Đó cũng chính là một lộ trình, một
con đường mà chúng ta cần thấy!
Sinh mạng dân tộc chúng ta không nằm trong tay
đảng cộng sản Việt Nam hay bất cứ đảng phái nào. Chúng ta phải đứng trên đôi chân sự thật như cách
ông cha chúng ta đã làm. Và đó là con đường, từng bước đi đến một
ngày không xa Việt Nam có được như Hong Kong rực cháy!
2/10/2014
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen