Tôi
được sinh ra ở miền Bắc, cái nôi của XHCN, được giáo dục định hướng
dưới mái trường XHCN. Tôi được học nhiều về những chiến công hiển hách,
niềm tự hào dân tộc với những chiến thắng vang dội chống đế quốc, chống
thực dân.
Nhưng
tôi lại không hề được dạy cho biết đến những mất mát thương đau mà
Trung Quốc - hàng xóm "tốt", anh em "tốt" đã và đang gây ra cho dân tộc,
đất nước mình một cách đầy đủ. Chiến tranh biên giới Việt - Trung, nỗi
đau Gạc Ma, tôi chưa bao giờ được nghe thầy cô kể về nó. Đó là nỗi đau
thế hệ của tôi, một thế hệ bị bịt mắt, bịt tai bằng một thứ vinh quang
ảo.
Cho đến khi mọi sự kiện, mọi ký kết buộc phải công khai, chúng tôi mới được quyền biết.
Đất nước này là của ai? Của nhân dân, của chúng tôi hay của một
mình đảng Cộng sản, một nhóm lợi ích?
Nếu
đất nước là của nhân dân thì chúng tôi có quyền yêu cầu được biết tất
cả mọi thứ liên quan đến hiện tình đất nước. Chúng tôi cần được biết
điều gì đã diễn ra trong tiến trình lịch sử ngay từ bây giờ.
Thông
tin về chủ quyền quốc gia không thể do thời báo Hoàn Cầu hay Tân Hoa Xã
công bố có chủ đích mà chúng tôi cần thông tin từ trong nước, từ chính
phủ Việt Nam!
Hiệp ước Thành Đô năm 1990 là cái gì?
Tôi
chưa biết, nhiều người như tôi cũng chưa biết rõ về nó và giờ chúng tôi
muốn biết để con cái chúng tôi sau này được biết. Tôi không muốn con
mình giống hình ảnh của tôi trước đây, lớn lên và bị giáo dục trong sự
dối trá, giả tạo. Sống mà không được biết mình đang sống trong hoàn cảnh
đất nước như thế nào.
Tôi Muốn Biết - Chúng Tôi Muốn Biết.
It’s Our Right To Know!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen